Tuy rằng không rõ trước mắt đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng hai người tin tưởng Hàn Phong, chỉ là ôm tâm tình xem kịch vui nhìn hai người giữa sân.
Về phần mấy người Mạnh Hùng đều giật mình trợn mắt nhìn Hàn Phong cùng Chu Di, tựa như muốn từ trên người cả hai tìm được manh mối.
Lâm Phỉ Vân sau khi nghe Chu Di nói xong, cũng có ý nghĩ giống mọi người, không khỏi giật nhẹ ống tay áo của Tiêu Linh, nói:
- Linh tỷ tỷ, sư huynh dĩ nhiên giấu ngươi thông đồng cùng nữ tử khác, quá ghê tởm rồi.
Nghe vậy, Tiêu Linh chỉ mỉm cười, vươn cánh tay trắng nõn vuốt nhẹ lên má Lâm Phỉ Vân, nói:
- Không được nói bậy, sư huynh của ngươi không phải người như vậy, vị cô nương kia tất nhiên đã hiểu lầm, hơn nữa, sao gọi là sau lưng ta, nha đầu ngươi không được nói lung tung.
Lâm Phỉ Vân nghe vậy, bất mãn hừ hai tiếng, lập tức cúi đầu thì thầm:
- Các ngươi đừng tưởng ta không biết, mấy ngày trước, ta đã thấy hai người lén lút ôm nhau đó.
May mà Tiêu Linh không có nghe thấy lời này, bằng không chắc xấu hổ muốn chui xuống đất rồi.
Lâm Phỉ Vân nói không lớn, nhưng Hàn Phong cũng nghe được, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ cười khổ, lập tức nói:
- Cô nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Ta thật sự không nhận ra ngươi, chớ nói chi mạo phạm.
- Đồ hạ lưu, vô sỉ!
Chu Di mở miệng mắng.
Chỉ là từ nhỏ chưa từng mắng người, nên nhất thời ngoài mấy từ này ra, nàng không còn biết nói gì khác.
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Phong, Tiêu Linh không khỏi có chút yêu thương, chợt tiến lên hai bước đi tới bên cạnh hắn, ôn nhu nói với Chu Di:
- Vị cô nương này, hai bên có phải có chỗ hiểu lầm hay không? Hàn Phong không phải loại người như ngươi nói đâu.
Chu Di đang nổi nóng, lại nghe được người khác nói thế, bất quá khi thấy càng ngày càng có nhiều người vây xem, hơi chút tỉnh táo lại, nhất thời nghĩ tới mấy lời mình lời tựa hồ có ý nghĩa khác.
Người vây xung quanh, ánh mắt có chút mập mờ.
Sau khi Chu Di phát hiện, nhất thời tỉnh ngộ, bất chấp tìm Hàn Phong phiền phức, nói:
- Ngươi cứ đợi đấy!
Rồi lập tức xoay người, thoát khỏi đoàn người, chớp mắt đã tiêu thất.
Thấy Chu Di rời khỏi, mọi người vây quanh cũng dần dần tản đi. Bất quá, lúc này trong lòng Hàn Phong là có chút phiền muộn, bị người ta mạc danh kỳ diệu mắng, hơn nữa phiền phức có lẽ vẫn chưa kết thúc, nghĩ vậy, Hàn Phong đã cảm thấy đau đầu.
Trở lại trong sân.
Lâm Nguyệt phân phó các đệ tử khác, giữ lại Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ Vân đồng thời dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Hàn Phong.
Đi tới trước mặt Hàn Phong, Lâm Nguyệt cau mày hỏi:
- Tiểu Phong, đây là chuyện gì?
Nghe vậy, Hàn Phong cũng dở khóc dở cười nói:
- Hiện tại ta cũng không hiểu chuyện gì.
Lâm Nguyệt tin tưởng Hàn Phong sẽ không làm ra chuyện như vậy. Bất quá gặp phải vấn đề như vậy, thật có chút phiền phức, như vậy, Lâm Nguyệt không khỏi trợn mắt nhìn, chợt nói:
- Ngươi có biết nàng ta là ai không?
Hàn Phong lắc đầu, nói rằng:
- Ta căn bản chưa từng gặp nàng, chỉ là hai năm trước ta đúng là đã tới Vân Sơn trấn, như thế có chút kỳ quái, không lẽ thật sự ta đã gặp qua nàng sao?
Thở dài, Lâm Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Nữ hài kia chính là đệ tử Thiên Thánh Cốc.
- Thì sao? Sư huynh đều nói chưa làm gì có lỗi với nàng ta, dù là đệ tử Thiên Thánh Cốc cũng không thể không nói lý lẽ.
Lâm Phỉ Vân ở bên cạnh ngắt lời.
Tuy rằng chúng ta tin tưởng tiểu Phong, nhưng người Thiên Thánh Cốc vị tất tin tưởng, dù sao chúng ta cũng đang ở trên địa bàn của họ, hơn nữa mấy ngày nay ta không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn.
Lâm Nguyệt có chút lo lắng nói.
Hàn Phong thấy Lâm Nguyệt lo lắng, không khỏi trấn an nói:
- Yên tâm đi, sư phụ! Chuyện này ta sẽ xử lý tốt, sẽ không ảnh hưởng tới thi đấu.
- Vậy là tốt rồi! Nếu không có việc gì, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi trước đi.
Lâm Nguyệt dặn dò vài câu, rồi rời khỏi.
Sau khi trở về phòng, Hàn Phong không khỏi nghĩ lại chuyện mới vừa rồi.
- Nữ hài kia là ai? Sao lại biết ta từng tới Vân Sơn trấn?
Hàn Phong nằm ở trên giường, lẳng lặng suy ngẫm.
Lúc trước thời gian hắn ở Vân Sơn trấn cũng không dài, phần lớn đều là tu luyện.
Hơn nữa dù có ra ngoài, hắn cũng đều ở trong Diệp Chấn Phi Đích Động Phủ.
Sau đó…
Diệp Chấn Phi Đích Động Phủ!
Thì ra là thế, Hàn Phong ngồi dậy, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ là nữ tử gặp trong hồ kia?
Nữ tử trong miệng Hàn Phong không phải ai khác chính là nữ tử hắn nhìn thấy khi tắm trong hồ.
Cũng vì nàng, Hàn Phong mới có thể đúng lúc đem đấu khí tự thân chuyển sang Tiên Thiên, còn phải cảm ơn nàng.
Bất quá, hắn còn nhớ rõ lúc đó bản thân đã nhìn rõ thân thể cô nương nhà người ta.
Hiện tại nhớ lại thật có chút ấn tượng với nàng.
Nghĩ vậy, Hàn Phong nhất thời cười khổ, xem ra hôm nay người ta tìm tới cũng không phải là hiểu lầm rồi.
Hai ngày sau, đợt thi đấu thứ hai sẽ bắt đầu, sáng sớm Lâm Nguyệt đã dẫn mọi người tới hội trường.
Trải qua một ngày tu chỉnh, cộng thêm đan dược của Hàn Phong phụ trợ, thương thế của hai người Đoạn Nhạc cùng Triệu Lâm Lâm đã khôi phục tốt, nhất là Triệu Lâm Lâm, không biết có phải trong họa được phúc hay không, lúc này lực lượng tiêu hao, nhưng lại giúp cho đấu khí của nàng có được đề cao rất lớn. Tuy vẫn chư đột phá nhân giai nhị phẩm, nhưng cũng tăng trưởng mười phần.
Tin tưởng, nếu lại gặp đấu thủ, ắt sẽ không chật vật như trước nữa.
Qua một ngày đêm, Hàn Phong đưa Mạnh Hùng ra ngoài, thẳng đến tối mới vội vã trở về, mọi người đều không biết hai người đã đi đâu, cho dù có hỏi, cả hai cũng chỉ cười hàm hồ.
Kỳ thực Hàn Phong dẫn Mạnh Hùng ra ngoài cả ngày, chủ yếu là vì chuyện hôm trước, khi hắn nhớ tới nữ tử tìm hắn gây rối, trong lòng cũng có chút xấu hổ.
Lo lắng nàng lại tới tìm mình, tuy không sợ nàng, nhưng bản thân Hàn Phong đuối lý, hắn cũng không dám động thủ với người ta, nên mới lựa chọn tránh né nàng. Bất quá tựa hồ hắn đã lo lắng thừa, hôm qua Chu Di không có trở lại.
Trong lòng Hàn Phong nghĩ lại chuyện này, đột nhiên, đằng sau truyền đến một tiếng hừ nặng nề.
Nghe được thanh âm này, Hàn Phong có chút bất đắc dĩ thở dài, trong đầu thầm nghĩ xem ra muốn tránh cũng không được.
Nghĩ vậy, Hàn Phong không khỏi xoay người nhìn lại.
Đằng sau, vài tên đệ tử Thiên Thánh Cốc đang đi về phía bọn họ, trong đó, có cả Chu Di, bên cạnh nàng là Doãn Băng Hinh vẻ mặt vô cùng chán ghét hắn.
Đằng sau hai nàng, mấy tên đệ tử Thiên Thánh Cốc còn lại cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong đó có Trác Minh mà mọi người đã từng gặp ở Huyền Thiên Tông.
Tiếng hừ lạnh vừa rồi là của Chu Di, bên cạnh Doãn Băng Hinh thản nhiên nhìn Hàn Phong, tin tưởng nếu không vì sư tôn phân phó, e là nàng đã nhịn không được rút kiếm xông tới.
Ngày hôm trước, Chu Di đi tìm Hàn Phong gây rối, nàng đã biết được hoặc giả cả Thiên Thánh Cốc đều biết.
Chu Di tuy rằng tức giận Hàn Phong đã từng rình trộm mình tắm, nhưng chuyện này làm sao nói ra được, vì thế người khác đã biến tấu chuyện này thành đủ loại, khiến Chu Di càng tức giận không thôi.
Doãn Băng Hinh bình thường rất được Chu Di chiếu cố, vốn đã bất mãn với mấy người Huyền Thiên Tông, cộng thêm chuyện của Chu Di, khiến nàng càng tràn ngập địch ý với Hàn Phong.
Trong lòng Hàn Phong mặc dù có chút xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như không. Lúc này hắn vẫn lãnh đạm nhìn Chu Di cùng Doãn Băng Hinh, rồi quay đầu đi vào bên trong hội trường.
- Hừ! Sư tỷ, có cơ hội ta nhất định thay ngươi giáo huấn ác nhân này!