Tiêu Linh nghe vậy, chuyển ánh mắt về phía Lâm Nguyệt.
 
Mọi người nhìn thấy Tiêu Linh dời ánh mắt về phía Lâm Nguyệt, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của nàng, nên có chút chán nản.
 
Bất quá mọi người cũng hết cách, ai kêu những người này đều là do đệ tử của Lâm Nguyệt dẫn đến, tiện nghi này tự nhiên là để Lâm Nguyệt chiếm được.
 
Huyền Ky Tử liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt, cũng vừa cười vừa nói:
 
- Ngươi muốn làm đệ tử của Lâm Nguyệt?
 
- Ừm.
 
Tiêu Linh gật đầu, lên tiếng xác nhận.
 
Lâm Nguyệt thấy Tiêu Linh lựa chọn mình, cũng hơi bất ngờ, so với các sư huynh đệ khác, nàng không có ý niệm thu nhận đồ đệ mạnh mẽ như thế, thứ nhất tuổi tác của nàng không lớn, bản thân cũng vẫn đang tiếp nhận sự dạy dỗ của sư phụ, thứ hai, môn hạ của nàng hiện nay tính thêm cả Hàn Phong mới trở về cũng đã là hai người rồi.
 
Vừa rồi Tiêu Linh thi triển thực lực, chứng minh tư chất thập phần trác tuyệt, vì vậy Lâm Nguyệt lo lắng mình không đủ sức làm sư phụ, khiến Tiêu Linh lỡ dở.
 
Bất quá Hàn Phong nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Nguyệt, đoán được suy nghĩ của nàng, không khỏi kéo cánh tay, khuyên nhủ:
 
- Sư phụ, nếu Linh nhi muốn làm đồ đệ của người, người cứ nhận lấy đi.
 
- Chính là…
 
Lâm Nguyệt vẫn còn có chút chần chờ.
 
Nhưng bị Hàn Phong ngắt lời nói:
 
- Yên tâm đi, Linh nhi tự có phương pháp tu luyện riêng, bất kể là bái nhập làm môn hạ của ai cũng có kết quả giống nhau.
 
- Được rồi, đã như vậy, ta đây liền đồng ý.
 
Lâm Nguyệt không do dự nữa, gật đầu đáp ứng.
 
Nếu Tiêu Linh đã có lựa chọn, Lâm Nguyệt cũng đồng ý, Huyền Ky Tử cũng không nhiều lời thêm, vung tay lên quyết định.
 
Tiếp theo, Tiêu Linh nhẹ nhàng bước trở lại bên cạnh Hàn Phong, rồi hướng về phía Lâm Nguyệt ôn nhu gọi một tiếng sư phụ.
 
Lâm Nguyệt trực tiếp kéo Tiêu Linh đến trước người, từ đầu đến chân quan sát cẩn thận một phen, ánh mắt cũng tràn ngập khó hiểu, thẳng đến khi thấy khuôn mặt của Tiêu Linh dần đỏ ửng mới thôi.
 
Nhìn thấy dáng dấp xấu hổ của Tiêu Linh, Lâm Nguyệt không khỏi liếc mắt với Hàn Phòng, trong lòng không khỏi buồn cười, rồi kéo Tiêu Linh sang một bên thấp giọng trò chuyện.
 
Tiêu Linh trắc thí đã kết thúc, kế tiếp tự nhiên là hai người Bố Lôi Địch và Phí Lão.
 
Nhìn hai người tuổi tác cao, Hàn Phong cũng có chút không hiểu được trong lòng cả hai đang nghĩ gì, lấy thực lực thiên giai của bọn họ, cả Huyền Thiên tông cùng lên cũng không phải là đối thủ, nhưng hai người lại nhiều lần nói muốn cùng mình gia nhập tông môn.
 
Tuy rằng không rõ suy nghĩ của hai người, nhưng Hàn Phong cũng không có ý kiến gì, Huyền Thiên tông có thể nhận được hai thiên giai cường giả, không thể nghi ngờ là nhiều thêm hai tay chân tuyệt thế. Có hai người toạ trấn, nếu có địch nhân muốn gây bất lợi, e là cũng phải suy nghĩ kỹ.
 
Trong lòng Hàn Phong còn đang âm thầm lúc cao hứng, bên kia Phí Lão đã dẫn đầu đi tới giữa sân.
 
Phụ trách trắc thí Trịnh Luân đang nhìn Phí Lão tiến lên, biểu tình cũng là sửng sốt, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc.
 
Đúng lúc này, đằng sau Huyền Ky Tử cũng đồng thời mở miệng nói:
 
- Trịnh Luân, lần trắc thí này để sư huynh của ngươi Nghiêm Chí đến phụ trách, ngươi trước tiên lui lai đã.
 
Trịnh Luân nghe lời lui lại, nhưng trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc vô cùng, không rõ ý đồ của tông chủ.
 
Sau khi Huyền Ky Tử nói xong, từ trong đám đệ tử đời thứ hai, một hán tử thân hình khôi ngô đi ra, người này tự nhiên chính là Nghiêm Chí.
 
Nhìn Nghiêm Chí đi tới giữa sân, Trịnh Luân tự nhiên rõ ràng thực lực của sư huynh mình, có thể nói trong cảm đám đệ tử đời thứ hai, hắn là người có thực lực mạnh nhất. Năm ngoái đã thành công tiến nhập địa giai.
 
Hàn Phong nhìn Huyền Ky Tử dĩ nhiên phái Nghiêm Chí sư bá ra trận, cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới thực lực của Phí Lão cũng vẫn thoải mái.
 
Kỳ thực dù là ai tới phụ trách trắc thí, Phí Lão cũng không có vấn đề gì, lấy thực lực thiên giai cường giả của hắn, chỉ là một cuộc trắc thí căn bản không có gì khó khăn.
 
Nghiêm Chí cũng không hiểu vì sao tông chủ lại gọi mình tới, nhưng hắn cũng cố gắng hoàn thành trách nhiệm, nhìn Phí Lão, trầm giọng nói:
 
- trắc thí kế tiếp do ta phụ trách, lão nhân gia cũng phải cẩn thận.
 
Tuy rằng không rõ thực lực của lão giả trước mắt, nhưng Nghiêm Chí mới vừa tiến nhập địa giai chi cảnh không lâu, trong lòng cũng mạnh dạn hơn. Dù sao trong đệ tử đời thứ hai, hắn là người mạnh nhất, lại thấy quanh thân Phí Lão cũng không có đấu khí gì, nên khó tránh khỏi có chút tự đại.
 
Phí Lão thản nhiên nhìn Nghiêm Chí, cũng không có động tác gì, áo bào trên người không có gió, một cỗ khí thế lạnh thấu xương đột nhiên phát ra, nhắm thẳng vào Nghiêm Chí.
 
Nguyên bản Nghiêm Chí vẫn còn đang lo lắng giao thủ, muốn bảo lưu vài phần thực lực bản thân, chợt cảm thấy một trận khí tức băng lãnh kéo tới, trong nháy mắt ép hắn tới mức không thở nổi.
 
Hai mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Phí Lão, trong lòng Nghiêm Chí bỗng nổi lên cảm giác sợ hãi.
 
Khí tức thật đáng sợ!
 
Lão giả này là ai? Sao lại có khí thế mạnh mẽ đến vậy?
 
Nghiêm Chí cũng không ngốc, bằng không cũng không trở thành địa giai võ giả được, vì vậy bị khí thế chèn ép, trong nháy mắt liền hiểu được là do lão giả trước mắt tạo ra.
 
Chẳng qua mặc kệ hắn nghĩ gì, cũng không rõ, vì sao lão giả thoạt nhìn rất bình thường, dĩ nhiên lại bộc phát khí tức mạnh như vậy.
 
Bất quá, không đợi Nghiêm Chí suy nghĩ cẩn thận, khí thế đã ép hắn tới không thở nổi. Khuôn mặt có chút ngăm đen, đã không còn chút huyết sắc nào, nước mắt không ngừng chảy ra.
 
Phí Lão cũng không quá mức làm khó Nghiêm Chí, khí thế vừa rồi hắn đã tận lực khống chế, nhưng không ngờ tên to con này lại không thể chịu đựng được.
 
Nhìn tới đó, Phí Lão cũng bất đắc dĩ lắc đầu, trong nháy mắt thu lại khí thế.
 
Lúc này Nghiêm Chí mới cảm thấy sức ép toàn thân giảm nhẹ, hai chân không khỏi có chút nhũn ra, cũng may tâm trí của hắn coi như kiên định, sắp không thể chống đỡ được ngã xuống rồi.
 
Phí Lão vừa thu lại khí thế, chỉ trong khoảnh khắc, mọi người thậm chí còn chưa biết chuyện gì phát sinh, đã thấy sắc mặt Nghiêm Chí trở nên thập phần tái nhợt.
 
Huyền Ky Tử vẫn bình tĩnh ngồi ở vị trí chủ tọa, lúc này cũng đã đứng dậy.
 
Mọi người không giải thích được và vô cùng kinh ngạc nhìn Huyền Ky Tử chợt lao đến bên cạnh Nghiêm Chí, hai mắt có chút ngưng trọng nhìn Phí Lão, đồng thời phất tay Nghiêm Chí lui ra phía sau.
 
- Tông chủ, này…
 
Nghiêm Chí đang muốn mở miệng nói, bất quá lại bị Huyền Ky Tử cắt đứt.
 
- Trắc thi lần này do ta tự mình phụ trách, ngươi lui lại trước đi.
 
Huyền Ky Tử trầm giọng nói.
 
Nghiêm Chí thấy biểu tình của tông chủ nghiêm túc như vậy, cũng không nói thêm nữa, mà thối lui đứng sóng vai cùng Trịnh Luân. Hai mắt chăm chú nhìn thân ảnh Phí Lão, làm như muốn đem Phí Lão nhìn ra đến tột cùng ra sao.
 
- Ngươi không ngại trắc thí lần này để ta tự mình tiến hành chứ?
 
Huyền Ky Tử nhìn Phí Lão trầm giọng nói.
 
Phí Lão hơi chút quan sát Huyền Ky Tử, lập tức không thể nói:
 
- Không ngại, chỉ cần có thể vượt qua trắc thí, thuận lợi gia nhập quý tông thì cứ tiến hành.
 
Huyền Ky Tử nghe vậy, cũng gật đầu nói:
 
- Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi thôi.
 
Nói xong, hai mắt Huyền Ky Tử nháy nháy, thân là địa giai cửu phẩm cao thủ, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ vận chuyển, trong nháy mắt bộc phát. Hắn biết rõ thực lực của Phí Lão rất cao minh.
 
Từ lúc vừa rồi đi tới, hắn đã chăm chú đánh giá Phí Lão và Bố Lôi Địch, kết quả cũng vô pháp nhìn thấu tu vi của cẩ hai, vì vậy vừa tới, Huyền Ky Tử chuẩn bị toàn lực thi triển.
 
Đáng tiếc chính là Phí Lão cũng không có cho hắn cơ hội, vẫn như cũ phát ra cỗ khí thế so với lúc trước càng mạnh hơn vài phần, nháy mắt bao phủ toàn thân thể Huyền Ky Tử.
 
Vốn Huyền Ky Tử đã vận khởi đấu khí, chỉ cảm thấy thân thể bỗng bị kiềm hãm, ngay sau đó, trong lòng liền sản sinh một cổ ý niệm vô pháp kháng cự trong đầu.
 
Ý niệm này trong đầu vừa mới hiện lên, Huyền Ky Tử chợt mở to hai mắt, khó có thể che giấu sự khiếp sợ dày đặc.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play