Ngày thứ hai sau khi thẳng cấp nhân giai thất phẩm, Hàn Phong nói cho Tiêu Linh biết mình có việc muốn ra ngoài một chuyến, tâm tư của nàng lúc này đều đặt tại tình hình chiến đấu ở đế đô, cũng không quá mức lưu ý.
 
Lần này ra ngoài, Hàn Phong dẫn theo Bố Lôi Địch, dù sao lúc này Hồng Diệp Thành tương đối mà nói cũng là thập phần an toàn, hơn nữa còn có Phí lão tọa trấn, nên không cần lo lắng bọn họ gặp nguy hiểm gì, vì vậy Bố Lôi Địch cũng không chút do dự, theo Hàn Phong xuất môn.
 
Hai người chuyến này ra ngoài muốn làm gì thập phần bí mật. Thẳng đến hai ngày sau, Hàn Phong mới dẫn theo Bố Lôi Địch trở lại trong tiểu viện.
 
Bất quá cử động của hai người cũng không khiến người khác quan tâm lắm, ngay cả mấy người Trầm Ngọc và La Mạn mấy ngày này cũng là vì Tiêu Linh mà lo lắng.
 
Đương nhiên, thấy bộ dáng này của mọi người, Hàn Phong cũng không hề tức giận, ngược lại còn thầm thấy may mắn không thôi, bằng không không sao ăn nói cho tốt với mọi người về hành tung của mình trong hai ngày nay.
 
Khi Hàn Phong nhìn thấy Tiêu Linh, vẫn như cũ lo lắng, cũng chỉ khuyên giải an ủi một phen, nhưng hiệu quả cũng không lớn. Ngẫm lại, Hàn Phong liền không khuyên giải thêm nữa, một mình trở về phòng tu luyện.
 
Đây cũng không phải nói hắn lạnh lùng, mà là hắn biết bây giờ có nói cái gì, Tiêu Linh cũng đều không nghe, mà hắn đã nắm chắc vài ngày sau, nhất định có tin tức tốt truyền đến.
 
Thiên Nguyệt đế quốc, tại một bình nguyên cách đế đô Thiên Nguyệt Thành chưa tới ba ngày lộ trình,
 
Làm hai cỗ thế lực lớn nhất trong đám quân phản loạn, thủ lĩnh hai phe lúc này đang cùng tranh luận làm sao để công hãm đế đô, và xử lý Thiên Nguyệt đại đế cùng đám quyền quý.
 
Trong đó một nam tử mặt râu quai nón, mặc hổ bào chiến khải, hai mắt tràn ngập vẻ hung ác, chăm chú nhìn trung niên văn sĩ thoạt nhìn nhã nhặn nho nhã ngồi ở đối diện.
 
- Ngươi thực sự muốn giết sạch đám quyền quý và huyết mạch hoàng thất ở đế đô sao?
 
Nam tử khuôn mặt râu quai nón trầm giọng nói.
 
Ngược lại trung niên văn sĩ vẻ mặt bình thản, ngữ khí không chút cảm tình nói:
 
- Trình Nguyên Long ngươi đang chất vấn ta sao? Đám quyền quý này cùng Tiêu Thiên Bách thất phu đều là cá mè một lứa, nếu như không giết sạch, ngày sau chúng ta ở Thiên Nguyệt Thành sẽ gặp phiền toái lớn.
 
-Bất luận ra sao, việc này ta đều không đồng ý, lúc trước ta đáp ứng giúp ngươi, chẳng qua là vì bất mãn hành vi của một vài lão gia ở đế đô mà thôi, chứ không hề nghĩ tới ngươi muốn huyết tẩy đế đô.
 
Trình Nguyên Long lạnh giọng nói.
 
- Trình Nguyên Long, lúc trước chúng ta khởi nghĩa, ngươi hẳn phải dự tính đầy đủ, hiện tại ngươi cho rằng rời khỏi, thì lão thất phu Tiêu Thiên Bách sẽ dễ dàng mà bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi đây là lòng dạ đàn bà, như vậy sao có thể thành đại sự?
 
Trung niên văn sĩ cũng nổi giận, sắc mặt trở nên thập phần âm trầm, ngữ khí một mảnh băng lãnh nói.
 
Trình Nguyên Long thân là nhất phương thủ lĩnh, lúc này bị người ta chỉ trích trước mặt, nhất thời giận dữ nói:
 
- Liễu Thế Minh, ngươi là cái thá gì mà đòi giáo huấn ta, đoạn đường này nếu không dựa vào Trình mỗ ta, ngươi cho rằng dựa vào một kẻ tay yếu chân mềm như ngươi, mà có thể nhanh chóng đánh tới đây như vậy sao?
 
Liễu Thế Minh nghe được Trình Nguyên Long mắng khó nghe như vậy, vốn sắc mặt bình tĩnh cũng có chút đỏ lên, hai mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào Trình Nguyên Long.
 
Mà Trình Nguyên Long cũng không chút yếu thế trừng mắt với Liễu Thế Minh.
 
Bầu không khí bên trong đại trướng có chút có chút khẩn trương. Xung quanh vài tên thủ lĩnh mấy thế lực nhỏ nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm như vậy, vội vàng lên tiếng khuyên bảo.
 
Một lúc lâu sau, trung niên văn sĩ mới hung hăng trừng mắt với Trình Nguyên Long, rồi phất tay áo mạnh một cái, không thèm quay đầu mà rời khỏi đại trướng, trong miệng thấp giọng chửi bới:
 
- Quả thực chính là nhất giới mãng phu.
 
Trình Nguyên Long thấy Liễu Thế Minh đi rồi, cũng hừ lạnh một tiếng, lập tức mang theo thân binh rời khỏi. Trong vòng đại trướng chỉ còn lại vài tên thủ lĩnh nhỏ nhìn nhau cười khổ.
 
Trình Nguyên Long nổi giận đùng đùng trở lại doanh địa của mình, trong đầu còn đang suy nghĩ sự tình vừa rồi tranh chấp cùng Liễu Thế Minh, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, đang muốn mắng chửi vài tiếng thì đột nhiên cảm giác xung quanh có chút không đúng.
 
Không đợi hắn kịp phản ứng, đột nhiên hai đạo nhân ảnh hiện ở trước mặt hắn.
 
Trình Nguyên Long lập tức kinh hãi, thân vệ bên cạnh cũng kịp thời phản ứng, rút binh khí ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai đạo nhân ảnh kia.
 
- Các ngươi là ai?
 
Trình Nguyên Long lớn tiếng quát lên.
 
Nghe tiếng quát, một đạo nhân ảnh trong đó từ trong bóng tối chậm rãi đi tới.
 
Trình Nguyên Long nhìn chăm chú, phát hiện chỉ là một thiếu niên, vẻ mặt tựa cười như không cười nhìn hắn.
 

 
Trong Hồng Diệp Thành, sau khi Hàn Phong mang theo Bố Lôi Địch trở về, lại hai ngày nữa trôi qua.
 
Ngay sáng sớm ngày hôm nay, Tiêu Dật vừa nhận được tin tức, quân phản loạn trải qua hai ngày tu chỉnh, đêm hôm qua đã thành công đánh hạ Lam Lâm Thành ở gần Thiên Nguyệt Thành.
 
Tiêu Dật rõ ràng lúc hắn nhận được tin tức, e là đã binh lâm đế đô. Nghĩ tới phụ hoàng, mẫu hậu vẫn còn đang ở đó, sắc mặt Tiêu Dật một mảnh bi thảm, tuy rằng còn chưa tiếp nhận đế vương vị, nhưng hắn đối với binh lực đế đô cũng có hiểu biết. Hiện tại quân phản loạn thanh thế lớn, lấy thực lực của quân binh ở đế đô căn bản vô pháp ngăn cản.
 
Cứ như vậy, nước mất nhà tan đã trở thành sự thực không thể thay đổi. Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Dật nhất thời một mảnh tro tàn.
 
Lúc Tiêu Dật đi tới tiểu viện, đem việc này báo cho Tiêu Linh biết, sắc mặt nàng cũng trở nên trắng bệch, thân thể tựa như thoát khi mà ngã xuống, cũng may Hàn Phong bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, giúp nàng không bị ngã nhào trên mặt đất.
 
Thấy bộ dáng này của Tiêu Linh, Hàn Phong có chút yêu thương, hơi do dự một lát, lúc này mới thở dài nói:
 
- Các ngươi không cần quá mức lo lắng, sự tình có thể còn có cơ hội xoay chuyển, hiện tại đừng vội kết luận sớm.
 
Tiêu Linh nghe vậy, giống như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, hi vọng từ trong miệng hắn nghe được tin tức hữu dụng.
 
Ngay cả Tiêu Dật luôn luôn bình tĩnh ổn trọng, khi đối mặt với tình cảnh nước mất nhà tan trước mắt cũng trở nên có chút hoảng loạn. Dù sao hắn bất quá mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi, chớ nói chi Tiêu Thần vẫn chỉ là một hài tử.
 
Thấy ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía mình, Hàn Phong thản nhiên cười nói:
 
- Tin tưởng ta, một ngày nữa sẽ có kết quả không tưởng.
 
- Vì sao ngươi khẳng định như vậy?
 
Tiêu Dật vẫn chưa hiểu biết nhiều về Hàn Phong, cho nên đối với lời nói của hắn tịnh không ủng hộ, ngược lại cảm thấy hắn bất quá chỉ vì muốn an ủi mình mà thôi.
 
Ngược lại, Tiêu Linh tuy rằng trong lòng cũng là có chút không dám khẳng định, lấy hiểu biết về Hàn Phong trong thời gian qua, nàng biết hắn tất nhiên là nắm được cái gì đó, bằng không lúc nói những lời này, đã không tỏ ra tự tin như vậy.
 
Tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, nhưng nhờ lời nói này của Hàn Phong, nàng cũng miễn cưỡng khống chế được sự bất an.
 
Mà tại đây, chỉ có Bố Lôi Địch đứng sau, ánh mắt mang theo một chút tiếu ý liếc nhìn Hàn Phong, tịnh không nói thêm cái gì.
 
Đối với câu hỏi của Tiêu Dật, Hàn Phong cũng không có giải thích quá nhiều, chẳng qua bình thản cười.
 
Tự nhiên, tự nhiên lời này cũng không có tác dụng gì đối với hai huynh đệ Tiêu Dật, dưới sự lo nghĩ và bất an, thời gian một ngày đêm rất nhanh đã trôi qua.
 
Hàn Phong tự nhiên không trông cậy vào bọn họ sẽ tin tưởng mình, hắn nói thế chỉ vì không đành lòng nhìn thấy Tiêu Linh tiếp tục lo lắng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play