“Tư quân vị cố cứu thì xuân, lục y thải hề hoàn đoạn tràng - -“
“Bất quy bất quy, nhất biệt thiên lý nan tư lượng - -“
Tiếng vó ngựa vội vã, tiếng động bất ngờ dọa chim trong núi sợ bay đi, ba bốn người trên đường nhỏ, Sở Thiên Tề mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lùng cưỡi ngựa đi nhanh, sau lưng hắn là mười mấy người cũng mặc đồ đen đi theo, ngoài ra còn một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đi cuối cùng đội ngũ.
Đường núi tuy hẹp nhưng vừa vặn cho một chiếc xe ngựa chạy qua, một bên là núi, một bên là vực sâu không đáy, đường xá nguy hiểm như vậy đã sớm khiến chiếc xe ngựa không chịu nổi, người bên trong càng sợ hãi.
Nhưng người ngồi bên trong xe lúc này, chưa từng biểu hiện mệt mỏi, nàng ngồi nghiêm trang, đôi mắt âm trầm nhìn vách núi bên ngoài xe ngựa, trong miệng ngâm nga ca dao.
Ánh mắt Chiêu Ngọc lờ mờ nhìn Cố Tú Cẩm một cái, không biết nên nói cái gì.
Cố Tú Cầm là người đầu tiên bị đưa ra khỏi Sở phủ, điều này cũng đủ để biết nàng ta không phải không có một chút phân lượng gì với Sở Thiên Tề, Chiêu Ngọc nàng vốn là nữ tử phong trần, không người thân không nhà cửa, cùng nam nhân gặp một lần liền đi theo, nhưng mà Cố Tú Cầm lại khác, nàng ta còn có phụ mẫu thân tộc.
Tiếng hát vọng khắp nơi, vốn là điệu nhạc vui vẻ bên trong cung tần, giờ phút này lại vang giữa núi rừng, không tránh khỏi khiến Sở Thiên Tề cảm thấy phiền muộn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía sau một cái, hơi thả chậm tốc độ, ba ngày nay bọn họ không ăn không uống, mắt thấy đích đến càng ngày càng gần, vì thế nên không thể để xảy ra bất trắc gì.
“Chủ thượng, còn nửa ngày lộ trình.”
Sở Thiên Tề nhìn phía trước, núi non trùng điệp ở trước mắt, chỉ cần qua chỗ này, liền có thể đi đường rộng rãi, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, bàn tay to vung lên, không muốn ở lại dù chỉ là một chút: “Gia tăng tốc độ!”
Ra lệnh một tiếng, toàn bộ đội ngũ đều bắt đầu di chuyển, Cố Tú Cầm ngồi trong xe trước sau trên mặt chỉ có một biểu cảm, lúc này kinh ngạc nhìn ngoài xe, tiếng ngâm nga cũng dừng lại, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc này trong xe ngựa chỉ có Chiêu Ngọc và nàng ta, hai người vốn xung khắc như nước với lửa, giờ phút chạy nạn này, cũng không nghĩ muốn tính toán gì, hơn nữa lúc này Cố Tú Cầm không giống như trước, ở trước mặt Chiêu Ngọc không có một chút uy phong như quá khứ, điều này cũng làm cho Chiêu Ngọc cảm thấy an tâm.
Đoàn người tăng tốc đi, nhưng cho dù đi nhanh thế nào, xe ngựa nhỏ cũng không chạy nổi trên đường núi, mỗi khi Sở Thiên Tề cưỡi ngựa đi một đoạn sẽ quay đầu lại chờ, đơn giản là hai nũ nhân đều không biết cưỡi ngựa, vì thế chỉ có thể chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nếu không chỉ sợ có thể các nàng đều phải ở lại Đại Tần.
Chỉ cần đi qua đỉnh núi phía trước là sẽ đến đường lớn, Sở Thiên Tề nhìn đỉnh núi trong gang tấc, trong lòng hơi buôn lỏng một chút, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, một loạt tiếng động khiến lòng hắn căng lên.
Sở Thiên Tề quay đầu lại, cùng lúc đó nhóm hộ vệ sau lưng hắn cũng đồng loạt nhìn về phía sau!
Trời đất giống như bỗng chốc nổi lên phong ba, mặt đất truyền đến tiếng chấn động, xen lẫn tiếng sấm sét, cây cối um tùm bên đường bắt đầu động, lá cây ri rào, sát khí nhanh chóng lan đến bên người Sở Thiên Tề.
“Chủ thượng!”
‘Chủ thượng, có truy binh!”
Trong lòng Sở Thiên Tề căng thẳng, mắt nhìn thấy bụi tung mù mịt, hắn quát to một tiếng: “Đi mau!”
Đội ngũ vốn chậm lại lúc này bắt đầu di chuyển, roi trong tay đoàn người không ngừng lên cao rồi hạ xuống, tầng tầng lớp lớp quất vào lưng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, rồi băng băng chạy nhanh hơn!
Ánh mắt Tiêu triệt tràn đầy sát khí, hắn nhìn phía trước không xa, một bóng đen đang nhanh chóng di chuyển, khóe miệng hắn cong lên, bàn tay to chỉ vào phía trước nói: “Ở phía trước, bổn vương chỉ cần Sở Quận chúa, những người khác, nếu có chút phản kháng, giết không cần hỏi!”
“Vâng!”
Một tiếng hô đồng thanh vang lên giữa núi rừng, trên người Tiêu Triệt tràn đầy khí thế đuổi cùng giết tận, khiến Mộ Dung Trần sau lưng hắn nhìn mà sợ hãi.
Như vậy cuộc truy kích đuổi giết bắt đầu, Tiêu Triệt theo sát phía sau đoàn người, khoảng cách càng ngày càng gần liền rút tên ra, giương cung nhắm vào đoàn người này.
Một tiếng “vù” vang lên, chỉ thấy một màu đen ảo ảnh bắn ra từ trong tay Tiêu triệt, thẳng về vào người cuối cùng của đoàn người phía trước này.
“A!”
Một tiếng kêu rên vang lên, Sở Thiên Tề quay đầu, liền thấy một thủ hạ của mình ngã từ trên lưng ngựa xuống, hắn ghìm ngựa dừng lại, ánh mắt vừa vặn chống lại ánh mắt âm u của Tiêu Triệt.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Triệt đã mang theo người chạy đến, sau lưng hắn là trăm ám vệ, được trang bị hoàn mỹ, khí thế không kém, giờ phút này hai phe giương cung bạt kiếm cách nhau mười trượng, rõ ràng, phần thắng của Sở Thiên Tề không lớn.
Ánh mắt Tiêu Triệt chỉ chần chừ dừng lại ở đám người này một lát, tiếp đó dừng lại ở trên xe ngựa nhỏ màu xanh, trường cung trong tay còn chưa hạ xuống, lúc này cung tên đã được lắp sẵn, hắn trầm giọng hỏi: “Bổn vương không đến nhanh, nhưng cũng tới kịp lúc, ngươi còn chưa chạy thoát, giơ tay chịu trói đi.”
Sở Thiên Tề cười lạnh: “Duệ vương biết rõ Sở mỗ không thể giơ tay chịu trói, vì sao còn nói ra lời này, Duệ vương không ngại nhìn hoàn cảnh bên tay trái mình đi, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Dĩ nhiên Tiêu Triệt biết bên cạnh mình là vực sâu không đáy, cây cối um tùm bám vào vách núi, hơn nữa còn có sương mù, không tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy sợ, nhưng Tiêu Triệt cười lạnh một tiếng: “Lời này của Sở Thượng thư là muốn động thủ sao? Ngươi có thể mặc kệ, nhưng ngươi không lo cho người trong xe sao?”
Sở Thiên Tề nhìn xe ngựa một cái, cân nhắc trong lòng một chút: “Duệ vương không ngại thử xem!”
Tiếng nói vừa ngừng, nhân mã hai phe đều nổi nên thế đối đầu, mắt thấy cung tiễn của ám vệ phía sau Tiêu Triệt nhắm ngay đối diện, Tử Mặc hoảng hốt quát to một tiếng: “Chờ đã, đừng tổn thương Quận chúa!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Trần không khỏi nhíu lại, bên này ánh mắt Sở Thiên Tề cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, khóe miệng hắn cong lên nhìn cả người đầy sát khí của Tiêu Triệt: “Thì ra Vương gia tới là vì nàng, đã như vậy, Duệ vương càng phải cẩn thận, đừng để nàng bị thương.”
Ánh mắt Tiêu Triệt càng ngày càng tối, Tử Mặc sau lưng hắn cũng tối lại, mơ hồ cảm thấy áy náy, vừa rồi hắn vội vàng mở miệng, thế nhưng lại khiến Sở Thiên Tề nhìn ra mục đích Vương gia đến đây, lần này, nếu Sở Thiên Tề lấy Quận chúa ra - -
Tử Mặc còn đang tự trách, bên này màn xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, Cố Tú Cầm đi ra khỏi xe ngựa trước, khuôn mặt nàng ta lạnh lùng, trong mắt cũng chứa địch ý lạnh như băng.
Lúc Cố Tú Cầm nhảy xuống xe ngựa, trong tay còn lôi kéo một người, người nọ mặc y phục màu trắng, mang mạng che mặt, dáng người thanh mảnh, trên mắt cũng bị vải đen che lại, hai tay bị chói bắt chéo sau lưng, bước chân không vững, giống như không có một chút sức lực phản kháng bị Cố Tú Cấm kiềm kẹp.
Ánh mắt mọi người thay đổi, chỉ thấy dao lạnh kề trên cổ người nọ!
Cố Tú Cầm đứng ở trước xe ngựa như vậy, trong tay giữ một nữ tử áo trắng, lưỡi dao kề vào cổ người nọ, lờ mờ lộ ra vết máu.
“Đáng chết!”
Mộ Dung Trần rủa khẽ một tiếng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh này, trong lòng có chút do dự nhìn Tiêu Triệt, lần này không biết phải làm sao đây?!
Tử Mặc nhìn cảnh tượng này hận đến nghiến răng, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám nói thêm một câu, chỉ có thể hưng hăng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tú Cầm.
“Vương gia đã vì tiểu thiện nhân này mà tới đây tốt nhất là đừng có động, tuy tay của ta không có sức, nhưng cũng có thể đâm vào ngực nàng - -“
Sở Thiên Tề nhìn bóng lưng Cố Tú Cầm, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải, từ chỗ hắn nhìn lại, bóng dáng Chiêu Ngọc lại giống như Sở Vân Khinh, nhưng nhìn Tiêu triệt đối diện, dĩ nhiên vẻ đau xót trong mắt không thể thoát khỏi ánh mắt hắn.
“Ngươi đi đi.”
Cố Tú Cầm bỗng nói ra ba chữ kia, lúc này gió trên núi cũng ngừng thổi.
Sở Thiên Tề kinh ngạc: “Tú Cầm!”
Tay Cố Tú Cầm khẽ run lên, phía trên lụa mỏng màu trắng lại dính thêm một chút màu đỏ tươi chói mắt, bên trong ánh mắt của nàng ta chợt hiện lên vẻ cô đơn và tuyệt vọng, khóe môi nàng ta cong lên: “Nguyên nhi và ngươi đi Tây Lương, ngươi phải chiếu cố nàng thật tốt, tuy ngươi đi cũng chỉ là tham sống sợ chết, Thiên Tề, ngươi đi đi!”
Ánh mắt Sở Thiên Tề thay đổi, hắn hiểu rõ ý của nàng, nàng là tiểu thư khuê các Đại Tần, vốn gả cho hắn giúp chồng dạy con vô cùng tốt, nhưng trước đó đã trải qua chuyện bị trượng phu phản bội, lại trải qua mấy tháng bị nhốt, tình cảm giữa hai người bọn họ ngoại trừ nữ nhi duy nhất ra liền không còn gì khác, nếu nàng cùng hắn trở lại Tây Luong, mặc dù bảo vệ được mạng sống, nhưng nàng sẽ hông còn là phu nhân Thượng thư quyền thế như trước!
“Tú Cầm - -“
Rốt cuộc trong lòng Sở Thiên Tề cũng sinh ra một chút không đành lòng, vợ chồng hai mươi mấy năm làm sao có thể không có chút tình cảm, nàng vì hắn sinh con dưỡng cái, vì hắn lo liệu mọi chuyện trong nhà, một khắc khi hắn cưới nàng, liền định ra bi kịch cuộc đời nàng, hắn nhất định sẽ phụ bạc nàng, nhưng giờ khắc này hắn để nàng một mình ở lại tự rời đi, hắn cũng không thể nào làm được.
“Lên ngựa!”
Cuối cùng Sở Thiên Tề cũng có quyết định của mình, hắn nhìn bóng lưng không ngừng run lên của Cố Tú Cầm, rồi sau đó xoay người lại nhìn bản thân, Sở Thiên Tề đưa mắt nhìn vài thị vệ bên cạnh, lúc này có người tiến len tiếp nhận dao trong tay nàng ta, nữ tử áo trắng bị kiềm kẹp trong tay vài võ lâm cao thủ, sắc mặt của mọi người bên phía Tiêu Triệt càng tối hơn vài phần.
Cố Tú Cầm liên tục lui lại vài bước, vừa rồi, nàng ta thật sự quyết tâm phải chết để nhường cho Sở Thiên Tề đi, nhưng không ngờ ở thời điểm mấu chốt Sở Thiên Tề lại lựa chọn nàng ta.
Khóe môi nàng ta nở nụ cười ngoài ý muốn, mà Sở Thiên Tề đã đưa tay mình ra.
Sau khi Cố Tú Cầm lên ngựa, ánh mắt Sở Thiên Tề nhìn thoáng qua nữ tử bị che mặt bịt mắt, bóng dáng mảnh khảnh của nàng đang run rẩy, tay và chân bị mấy người thị vệ áp chế gắt gao, Sở Thiên Tề nhíu mày không đành lòng nhìn nữa.
“Chủ thượng đi trước!”
Sắc mặt mấy người thị vệ kiềm kẹp nữ tử áo trắng khẩn thiết, Sở Thiên Tề liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, quay đầu ngựa lại rời đi!
Mắt thấy bóng lưng Sở Thiên tề càng chạy càng xa, sắp thoát khỏi tầm mắt đám người Tiêu Trieejtm ahs mắt Mộ Dung Trần có chút sốt ruột, tuy rằng Tiêu triệt nói chỉ cần Sở Vân Khinh nhưng cũng không nói sẽ thả Sở Thiên Tề đi.
Không chỉ có Mộ Dung Trần, ánh mắt của đám người Tử Mặc Tử Hàn đều dừng lại ở trên người Tiêu Triệt, dù sao giằng co như vậy rồi cũng kết thúc, bọn họ đang chờ, chở mệnh lệnh của chủ tử bọn họ.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, còn lại vài thị vệ Sở gia ánh mắt sáng ngời, tuy rằng bọn họ đã chuẩn bị tốt tư tưởng mới ở lại, nhưng nếu có thể giữ được mạng dĩ nhiên là tốt nhất.
Bỗng nhiên, đám thị vệ Sở gia tươi cười, đơn giản là vì ở nơi cách dọn họ vài chục trượng, có nam tử hắc y ngồi trên ngựa cao, đã giơ cung tiễn trong tay lên đối diện bọn họ!
“Là cung tiễn của Duệ vương điện hạ nhanh hay là tay của huynh đệ chúng ta nhanh, xin Duệ vương hãy suy nghĩ!”
“Chẳng lẽ Duệ vương không muốn mạng của Quận chúa sao?”
Đám thị vệ Sở gia đều đã làm ra tư thế chuẩn bị, nhưng ánh mắt của bọn họ thay đổi theo mũi tên trong tay của Tiêu Triệt!
Đơn giản là vì đầu mũi tên không nhắm vào bọn hắn, mà nhắn vào “Sở quận chúa” đang giãy dụa trong tay bọn họ!
Ánh mắt Tiêu Triệt âm u đến dọa người, cung tiễn trong tay hắn nặng trăm cân, mũi tên là dùng huyền thiết đen đúc thành, một khí múi tên này bắn trúng người nhất định sẽ không có khả năng cứu!
“Vù” một tiếng, Tiêu Triệt không chút do dự, mũi tên trong tay bắn về phía nữ tử áo trắng đối diện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT