Khi Sở Tương Nguyên nghe hạ nhân bẩm báo nói Sở Vân Khinh đến hỏi thăm, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn, hơi trầm ngâm một chút, sau đó liền sai người mời vào.

Sở Vân Khinh tiến vào Phù Cừ các của Sở Tương Nguyên, chỉ thấy dáng vẻ đơn thuần, một ít châu báu vàng bạc trong cung ban cho đang để ở một bên, ánh mắt nàng mơ hồ hiện lên một chút ý lạnh, rồi sau đó thong thả hành lễ: “Gặp qua tỷ tỷ.”

Sở Tương Nguyên vẫy vẫy tay để Trụy Nhi lui ra ngoài, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Đã biết thân thế của mình, sao lại gọi ta là tỷ tỷ?”

Trong lòng Sở Vân Khinh rất kinh ngạc, bởi vậy càng xác định nàng ta cũng không phải không biết gì, ánh mắt nàng tối lại: “Một ngày còn treo tên Sở Vân Khinh, ta vẫn là Nhị tiểu thư Sở gia, dĩ nhiên là phải gọi tỷ tỷ mới đúng rồi.”

Hai người đều là nữ tử xinh đẹp, khác nhau ở chỗ Sở Tương Nguyên dịu dàng tự phụ, Sở Vân Khinh mạnh mẽ sắc bén, lúc này bốn mắt nhìn nhau, không tránh khỏi sinh ra khí thế tương xứng.

“Ta không biết vì sao ngươi lại trở về, nhưng hôn sự đã đinh, từ giờ đến lúc ta lên đường, ta không hy vọng xảy ra sai lầm gì, ngươi hiểu chưa?”

Sở Vân Khinh gật đầu, lại ngẩng đầu hỏi: “Tỷ tỷ tự nguyện đi Tây Lương, tuy rằng là Thái tử phi, thậm chí còn có thể trở thành Hoàng hậu, nhưng không tránh khỏi phải rời xa nhà, một thân một mình tha hương, tỷ tỷ đã nghĩ tới chưa?”

Sở Tương Nguyên có chút kinh ngạc, sau đó khẽ cười: “Dĩ nhiên là ta tự nguyện, bằng không ngươi cho là ai đang ép ta, cái này có gì quan trọng đâu, dù sao nữ nhi gia cũng phải xuất giá.”

Ngoài cửa sổ gió thổi khẽ, giống như một gợn sóng lướt qua trong lòng Sở Tương Nguyên, nàng ta chăm chú nhìn nử tử trước mặt, bỗng trong lòng sinh ra một cảm giác vô lực, tâm tự của nữ nhi gia, cho tới bây giờ cũng không thể nào giấu diếm người khác có tâm.

“Tỷ tỷ vì hắn nguyện ý hi sinh bản thân mình, chỉ tiếc, phần tình cảm này của tỷ tỷ, có thể vĩnh viễn không bao giờ được báo đáp, mặc dù ta không biết thân phận của hắn, nhưng một khi treo lên danh phận vị hôn thê của Dạ Tiêu Nhiên, một khi hắn xảy ra chuyện gì, cả đời ngươi chỉ có thể sống tạm bợ qua ngày, điểm này, ngươi đã nghĩ tới chưa?”

Ánh mắt Sở Tương Nguyên trẫm tĩnh, nghe vậy cũng không có suy nghĩ lớn gì, nàng ta thản nhiên ngồi xuống trước bàn trang điểm, trong gương hiện lên khuôn mặt tinh xảo không có chỗ nào để chê, khóe mắt đuôi mày xa hoa đơn thuần, nữ tử như ngọc vậy sao lại nguyện ý ngã vào trong bụi rậm?

Nhưng Sở Tương Nguyên đồng ý!

Nàng ta khẽ mở miệng, bên trong giọng nói lại mang theo kiên quyết: “Bây giờ trong ngoài Thượng Thư phủ đều có cơ sở ngầm của triều đình, nhưng chỉ cần xe ngựa hòa thân của ta ra khỏi thành, bọn họ liền không có lý do gì để động đến Sở gia, ngươi muốn mang thân phận Nhị tiểu thư Sở phủ đi chỉ trích phụ thân của mình sao? Không có nhân chứng, không có vật chứng, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không tin, hơn nữa làm sao ăn nói với bách quan và dân chúng?”

Ánh mắt Sở Vân Khinh trở nên nặng nề, không ngại nói thẳng: “Ngươi sẵn sang bỏ người nhà của ngươi sao? Cho dù ngươi có lợi hại, hắn cũng bị vây ở chỗ này, kết quả vẫn là công dã tràng, hơn nữa ta tin, Sở phủ này sẽ không còn có yên bình như trước!”

Sở Tương Nguyên khẽ lắc đầu: “Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, việc này không tới lượt ta suy tính, còn ngươi, nếu không nắm chắc thì đừng hành động thiếu suy nghĩ, cho dù như thế nào, Tây Lương và Đại Tần ngừng chiến ba mươi năm, ba mươi năm này, có thể thay đổi rất nhiều.”

Thật sự trong lòng Sở Vân Khinh đã xác định thân phận của Sở Mộ Phi và Sở Thiên Tề, chẳng qua chỉ là nàng không có chứng cứ để định tội, nếu Sở Thiên Tề đã gửi bố trí canh phòng biên quan đến Tây Lương, như vậy một khi khai chiến, chịu thiệt tất nhiên là Đại Tần, đây cũng chính là lý do mà Tiêu Chiến và Tiêu Triệt không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.

Sở Vân Khinh biết trong lòng Sở Tương Nguyên đã hiểu rõ từ sớm, liều lĩnh hòa thân như vậy, thật sự là ngoài dự đoán của nàng, lời nói thẳng thắn thành khẩn giữa hai người khiến cho Sở Vân Khinh sinh ra một chút cảm thương đối với nữ tử trước mặt này, nàng cẩn thận đánh giá Sở Tương Nguyên, nói: “Nghe nói đêm nay tiến cung, sáng sớm mai sẽ xuất phát từ trong cung, chắc không thể gặp, bảo trọng.”

Sở Tương Nguyên khẽ nhíu mày, nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, ánh mắt kiên trì.

Đi ra ngoài, sắc mặt của Sở Vân Khinh cũng không tính là tốt, Nhược Nhi đứng ở ngoài cửa viện chờ, vừa thấy nàng đi ra vội vàng tiến lên nghênh đón: “Quận chúa.”

Tâm tình Sở Vân Khinh không tốt, cũng không muốn đi đến chỗ nào khác: “Trở về thôi.”

Vừa bước vào cửa viện, Sở Vân Khinh nhìn thấy Sơ Ảnh mới từ viện của Sở Mộ Phi về, nàng hơi trầm ngâm một chút, sau đó liền gọi nàng ấy lại, trên mặt Sơ Ảnh mang theo chút mệt mỏi, Sở Vân Khinh chỉ khẽ nói: “Thế nào, thân thể Đại công tử sau khi dùng dược có chuyển biến tốt không?”

Sơ Ảnh gật đầu: “Hồi tiểu thư, thân thể Đại công tử đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngày nay không có ho khăn, hắn còn nói muốn cảm ơn người.”

Lúc nói chuyện trên mặt Sơ Ảnh mang theo dáng vẻ buông lỏng, Sở Vân Khinh nhíu mày: “Một khi đã như vậy, từ ngày mai ngươi không cần đến đó nữa, Đại công tử đã có Sở Dụ chăm sóc.”

Sơ Ảnh sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói thế nào, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Vậy lát nữa Sơ Ảnh đi nói với Đại công tử một tiếng, bằng không sẽ khó ăn nói.”

Sở vân Khinh thấy nàng ấy không có gì khác thường liền thuận theo, trong lòng cũng khó chịu không thôi, bộ dạng của Mạc thị rõ ràng là mới bị bệnh dịch chuột, nhưng ben trong Thượng thư phủ không có dịch chuột, vậy nguyên nhân từ đâu mà tới?

Nghĩ đến dịch bệnh ở trong cung trước đây, trong lòng Sở Vân Khinh dần dần sinh ra một cảm giác, dịch chuột trong cung tới rất kỳ quái, mà bên trong Thượng thư phủ lại tự dung xuất hiện bệnh dịch đáng sợ này, chẳng lẽ, chúng có liên quan gì đến nhau sao?

Nghi ngờ cuối cùng cũng không rõ ràng, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng quyết định đi tìm Tiêu Triệt, về phủ hai ngày, tuy bên ngoài phủ có bố trí, nhưng không phải nàng muốn liên hệ là có thể liên hệ, hơn nữa bên trong phủ nhìn qua cũng không đơn giản như vậy, việc này giao cho người khác, dĩ nhiên nàng cũng lo lắng.

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, cũng đúng lúc Sơ Ảnh trở lại, nàng ấy thấy Sở Vân Khinh muốn ra ngoài, lại nhìn sắc trời lúc này: “Tiểu thư, bây giờ đã muộn, ta đã ặn nhà bếp mang cơm trưa tới cho, người dùng qua một chút rồi hãy đi.”

Trong lòng Sở Vân Khinh không tránh khỏi cảm thấy ấm áp, tuy rằng Sơ Ảnh không náo nhiệt như người khác, nhưng lại chăm sóc rất cẩn thận, nếu bây giờ ra ngoài, không tránh khỏi có chút sớm, nếu nàng đi tìm Tiêu Triệt mà bị người khác nhìn thấy, không biến sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Sơ Ảnh thấy nàng đồng ý liền vui vẻ, không lâu sau quả nhiên phòng bếp mang đồ ăn trưa tới trong viện Sở Vân Khinh, món ăn đơn giản lại tinh sảo, tay chân Sơ Ảnh nhanh nhẹn bày biện chỉnh tề rồi mời Vân Khinh ngồi, Sở Vân Khinh từ trước đến giờ không mấy để ý quy củ, liền keu hai người các nàng ngồi xuống cùng ăn.

Trước đây vốn cũng từng có qua, nhưng hôm nay không biết vì sao Sơ Ảnh lại không muốn, nàng ấy nói nàng là tiểu thư của mình, nhưng hiện giờ lại từ trong cung ra ngoài, tuy các nàng thân thiết, nhưng nhất định phải giữ quy củ, Nhược Nhi nghe vậy cũng cảm thấy có lý, liền đứng hầu ở một bên.

Trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy không có biện pháp, cũng không phải người thích dây dưa nhiều, hai người các nàng không muốn, dĩ nhiên nàng cũng sẽ không bắt ép.

Đơn giản dùng xong bữa trưa, nghỉ ngơi một chút, mắt thấy mặt trời xuống núi, Sở Vân Khinh mới đứng dậy đi ra ngoài, Nhược Nhi tiễn nàng, Sơ Ảnh ngơ ngác nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh, bên trong ánh mắt lóe lên một chút mơ hồ, giống như có việc gì khó nói.

Lúc Nhược Nhi xoay người vào phòng liền phát hiện không đúng: “Sơ Ảnh, từ trưa đến giờ sắc mặt của ngươi đều không tốt, có chuyện gì sao?”

Sơ Ảnh nhìn Nhược Nhi, trong lòng cảm thấy phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói như thế nào, Nhược Nhi đang thấy kỳ quái, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân xông vào cửa Tử Vi các- -

Sở Vân Khinh đi thẳng tới cửa chính, bây giờ trong lòng nàng xác định suy nghĩ của mấy người trong phủ này, biện pháp tốt nhất bây giờ là khiến Thái tử Dạ Tiêu Nhiên thay đổi kế hoạch hòa thân của hắn, sau đó sẽ là Thượng thư phủ này cho dù không có chứng cớ thì thế nào, chỉ cần một tội danh nào đó cũng có thể khiến cho Sở Thiên Tề không thể rời khỏi Thịnh kinh nửa bước.

Đang mải suy nghĩ, bỗng bước chân của Sở Vân Khinh dừng lại, ngay trước cửa viện của nàng, có một người đang đứng ở nơi đó.

Sở Thiên Tề!

Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, từ sau buổi tối bị đe dọa uy hiếp đó, trong lòng Sở Vân Khinh càng cảm thấy người này sâu không lường, tuy rằng không biết năm đó vì sao hắn cứu nàng, nhưng hôm nay nàng lại muốn đẩy hắn từng bước từng bước một đến đường cùng.

“Muốn đi đâu?”

Sở Thiên Tề xoay người, đôi mắt vô cùng tăm tối, khí tức thâm trầm ngào ngạt như một ngọc núi trong nháy mắt dời vào trong lòng Sở Vân Khinh, nàng chỉ cảm thấy hô hấp của mình bị ai đáp kiềm hãm, không biết đáp lại như thế nào.

“Ngươi đã trị ôn dịch trong cung, có lẽ cũng biết lão tổ mẫu mắc bệnh gì.”

Trong lòng Sở Vân Khinh hoảng hốt, hơi lui về phía sau một bước, toàn thân nổi lên ý đề phòng, khi nói lời này Sở Thiên Tề không dừng giọng điệu nghi vấn, bởi vậy có thể thấy được chuyện đêm qua nàng làm đã rơi vào trong mắt người khác, nhưng vì sao phải chờ đến bây giờ mới nói ra chuyện này?

“Xem ra quả thật là dịch chuột, phụ thân đại nhân, vì sao trong Thượng Thư phủ lại có dịch chuột, chẳng lẽ liên quan đến ôn dịch trong cung?” Sở Vân Khinh thấy hắn nói vậy cũng không tiếp tục đánh đố, mà khi Sở Thiên Tề nghe thấy vậy đôi mắt đen không khỏi trầm xuống.

Sở Thiên Tề lạnh giọng cười: “Xem ra ngươi muốn đi ra ngoài đưa tin, chỉ tiếc, người canh giữ ở bên ngoài phủ không dám vào trong phủ, mà ngươi, dĩ nhiên là không ra được!”

Tiếng nói vừa ngừng, Sở Vân Khinh liền giật mình, ánh mắt của nàng nhìn cửa lớn cách đó không xa, chỉ cần đi vài bước nữa là có thể ra khỏi nội viện, nhưng nàng biết rõ thân thủ của Sở Thiên Tề, chỉ sợ nàng dùng toàn lực cũng không có khả năng dành thắng lợi, càng đừng nói không biết trong phủ này còn giấu bao nhiêu cao thủ.

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng Sở Vân Khinh vẫn vận công theo bản năng, lúc này sắc mặt nàng liền thay đổi!

Giang Sơn lâu.

Sắc mặt Tiêu Triệt hơi trầm xuống nhìn thư tín trong tay, Sở Vân Khinh trở về Thượng Thư phủ hai ngày, lại không đưa ra bên ngoài một tin tức gì, cái này đối với hắn mà nói quả thật vô lực, trong lòng hắn có chút tức giận, làm sao nàng có thể không nói một chút tình huống gì của mình ở trong đó!

Trước đây nàng nói Sở Thiên Tề có ý định muốn giết nàng, bây giờ nàng lại trở về, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm sao?

Tử Mặc nhìn sắc mặt của Vương gia nhà mình, có chút dè dặt cẩn trọng nói: “Vương gia không cần lo lắng, Quận chúa thông minh hơn người, nhất định có thể tự bảo vệ mình, huống hồ, ngày mai chính là ngày Đại tiểu thư Sở gia hòa thân, nếu muốn gặp Quận chúa, không phải ngày mai sẽ biết tình hình của nàng rồi sao.”

Dĩ nhiên Tiêu Triệt cũng nghĩ tới cái này, nhưng không biết vì sao, trong lòng vẫn có chút bất an, bên này đang phiền muộn, Tử Hàn yên lặng không tiếng động bước vào phòng, chuyển đến một phong thư màu đen.

Ánh mắt Tiêu Triệt tối lại, phong thư này cực kỳ quen thuộc với hắn, không cần nói cũng biết tầm quan trong của nó, hắn không chút do dự mở ra, đọc nhanh như gió, sắc mặt trở nên tốt hơn vài phần.

Trong lòng Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm, Tiêu triệt trầm ngâm nói: “Hắn không có lấy lệnh bài hồi kinh, tạm thời thủ ở chỗ này, Sở Tương Nguyên muốn hòa thân thì đi đi, chỉ cần chúng ta bảo vệ Thượng Thư phủ năm ngày, chờ xa giá của Thái tử rời khỏi biên quan thì sẽ có đội ngũ đón dâu tới đón, vậy cho dù xảy ra chuyện gì cũng coi như không liên quan tới chúng ta.”

Tử Hàn tuân lệnh rời đi, Tử Mặc lại nói: “Nếu Sở Tương Nguyên không để ý đến mọi người trong phủ, trong vòng năm ngày đụng tay đụng chân gì đó thì sao?”

Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động: “Nếu nàng ta dám làm, không chỉ nàng ta không rời khỏi được Đại Thân, mà người bên trong Thịnh kinh càng không có cơ hội chạy trốn, biện pháp này cực kỳ ngu xuẩn, nếu ta đoán không sai, nếu nàng muốn giết Dạ Tiêu Nhiên, tất nhiên cũng muốn đến Tây Lương rồi mới động thủ.”

Tử Mặc nhíu mày, lại nghe Tiêu Triệt hỏi: “Chỗ Dạ Tiêu Nhiên còn chưa có tin tức gì sao?”

“Đúng vậy.”

Ánh mắt Tiêu Triệt nhíu lại: “Tây Lương đang nội chiến, Thất điện hạ thừa dịp Dạ Tiêu Nhiên đi sứ, hoạt động bốn phía ở Tây Lương, cho nên hắn nóng lòng, đây cũng chính là lý do vì sao Sở Tương Nguyên muốn ra tay ở Tay Lương, so với khơi mào chiến tranh hai nước, Sở Thiên Tề muốn bảo vệ những thứ tốt nhất cho nhân tài.”

Tử Mặc hiểu rõ gật đầu: “Nếu Thái tử chết trong tay mấy vị Vương gia Tây Lương khác, coi như là mở đường mới cho người trở về.”

Bên ngoài cửa sổ trời chiều đang hạ xuống sau núi, ánh mắt Tiêu Triệt bị ánh sáng này làm cho sáng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play