Không có ai ủng hộ... chả có tý động lực nào để mầm hết vậy nè T.T
Chương 78.4: Tạm thời thu tay, quyết định của nàng.
Một đêm qua đi, trận vây săn này xem như đã hạ màn, vấn đề liên quan đến năm nghìn binh lính dù ở bên ngoài chưa khơi lên gợn sóng gì, nhưng có thể nghĩ, ở dưới Thịnh kinh phồn hoa, không biết đã có bao nhiêu phong vân sóng gió - -
Lúc chạng vạng, trên đường Thịnh kinh nghênh đoán đội ngũ tham gia vây săn của hoàng gia, người dân đứng chật ở con phố dài, tất cả đều là vì muốn chiêm ngưỡng thiên nhan, quả nhiên khi loan giá Hoàng đế đi qua, bên trong đám người phát ra từng đợt tiếng quát to.
Bên trong Sở phủ, Sở Dụ vội vàng bước thật nhanh từ ngoài cửa vào trong nội viện, rõ ràng đang là giữa hề, nhưng người trong viện này lại cảm thấy hàn ý bức người, cho dù hắn có võ công hộ thể, nhưng vẫn nắm thật chặt quần áo theo bản năng.
Két… Một tiếng đẩy cửa vàng lên, trong sân yên tĩnh trẫm lắng, Sở Dụ bước chậm đi đến cửa đại sảnh, chỉ thấy một bóng người đạm bạc đang đứng ở trước cửa sổ đưa lưng về phía hắn, Sở Dụ hơi trầm ngâm một chút, sau đó liền cúi đầu đi vào.
“Chủ tử.”
Sở Mộ Phi đang khép hờ từ từ nhắm mắt, lúc này hắn không có quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Bên ngoài ầm ĩ như vậy, chắc là đội ngũ tham gia vây săn đã vào thành rồi.”
Sở Dụ gật đầu: “Đúng vậy, đã vào hoàng thành, lão gia mang binh mã đến kiêu kỵ doanh, lúc này chỉ sợ là đang trên đường trở về, rất nhanh sẽ về đến phủ.”
Cả phòng lặng im làm người khác thở không nổi, Sở Dụ âm thầm nhìn bóng lưng người trước mặt, bộ dạng yên tĩnh này khiến hắn cảm thấy kinh hãi, không tránh khỏi thốt ra: “Chủ tử, không bằng đi ra khỏi thành sớm đi.”
Sở Mộ Phi không nói một lời, giống như đang chờ cái gì đó, ánh mắt Sở Dụ trầm xuống, biết mình có nói cũng vô dụng, chỉ đành đứng hầu ở một bên, không lâu sau, một loạt tiếng bước chân truyền vào tai Sở Dụ, hắn vừa quay đầu liền thấy, Sở Thiên Tề mặc áo bào màu đen đang đi đến.
Khi Sở Mộ Phi nghe thấy tiếng bước chân liền thở dài một hơi, sau khi người vào cửa, giống như mang theo chút suy sụp, thật lâu không nói gì.
“Ngươi nghĩ thế nào?”
Trên mặt Sở Thiên Tề còn có một chút mồ hôi, bên trong ánh mắt là trầm ám băng lạnh, vạch mưu kế lâu như vậy, vốn sẽ được định đoạt vào đêm hôm qua, nhưng không ngờ được, Thịnh kinh lại điều động binh mã đến, cái này đối với hắn mà nói, giống như một tia sét nổ vang, bị bất đắc dĩ phải thu tay lại.
“Chỉ bằng lực lượng binh mã Đại Tần trong tay ta và tài phúc ngươi tích lũy ở biên thành Tây Lương nhiều năm, cũng đủ để ngươi trở về, hơn nữa có Thất điện hạ ủng hộ, cũng không cần phải tranh địa vị.”
Rốt cuộc màn đêm hạ xuống, bóng đêm bắt đầu bao phủ toàn bộ sân viện, Sở Mộ Phi lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ một lát, hàn quang không ngừng phát ra trong mắt, tôn vinh chí cao vô thượng này, ngôi vị hoàng đế người người mơ ước kia, chẳng bao lâu đã không phải là mục đích mà hắn muốn.
Nhưng thiên ý vô tình, cho hắn sinh ra ở gia đình đế vương, vì quyền thế mà đấu đá, người người đều vì lợi ích mà mê muội, ngay cả trong lòng hắn không muốn dính dáng đến những thứ vẩn đục này, nhưng cuối cùng cũng không đè ép được cừu hận trong lòng!
“Một khi Dạ Tiêu Nhiên trở về Tây Lương, ta sẽ không có sức mạnh lớn, cần phải khiến thi cốt của hắn ở lại Đại Tần!”
Bên trong tĩnh mịch còn có một tầng băng lạnh, tiếng động ầm ĩ giống như bị ngăn cản ở bên ngoài viện.
Sở Thiên Tề hơi trầm ngâm: “Nơi ở của ngoại sứ trước này đều có hộ vệ phòng thủ rất nghiêm, hơn nữa Tần vương đã sinh nghi với Sở gia, nếu còn ở lại Thịnh kinh, lúc nào chúng ta cũng đều có nguy hiểm.”
Sở Mộ Phi hơi trầm ngâm, không khí bên trong bị đè nén đến mức thấp nhất.
“Lời phụ thân nói rất đúng.”
Bỗng một giọng nói xuất hiện khiến cho cả ba người đều cả kinh, Sở Thiên Tề nhìn lại: “Tương Nguyên?”
Người đến chính là Sở Tương Nguyên, bộ dạng thanh linh cao ngạo, váy dài màu hồng cánh sen làm tôn lên vóc dáng tinh tế của nàng, nhìn như vậy hẳn là đã đứng ở ngoài cửa một lúc, nàng ta từ từ vào phòng, ánh mắt nhàn nhạt thi lễ với Sở Thiên Tề: “Lời phụ thân vừa nói rất có lý, nhưng mà – “
Hơi ngừng lại, Sở Tương Nguyên dừng ánh mắt ở trên lưng của Sở Mộ Phi, ánh mắt lạnh nhạt mà thâm trầm: “Nhưng Tương Nguyên có một cách, có thể hoàn thành được tâm ý của Điện hạ, cũng có thể làm cho Sở phủ tạm thời được hưởng thụ an bình trong thời gian ngắn.”
Rốt cuộc Sở Mộ Phi cũng xoay người lại, ánh mắt của hắn lẳng lặng nhìn nữ tử một thân đơn thuần trước mặt, sớm chiều sống chung hai mươi mấy năm, nhngw hắn lại chưa bao giờ để “muội muội” này ở trong lòng, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Sở Mộ Phi liền thông suốt, hắn lạnh nhạt quay đầu đi, lưu lại hai chữ “không thể”.
Khuôn mặt bình tĩnh của Sở Tương Nguyên trong phút chốc cứng ngắc lại, đáy mắt trong suốt bỗng hiện lên một chút chấn động, giống như Thiên Sơn đóng băng bỗng nhiên xuất hiện một tia náng, mang theo hi vọng và vui sướng.
Nàng nở nụ cười gượng gạo, ánh mắt kiên quyết: “Tương Nguyên đã quyết tâm, còn vô cùng nắm chắc, Điện hạ chuẩn hay không thì Tương Nguyên đều sẽ làm như vậy.”
Lời nói của nàng ta nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một chút hàm ý chân thật ngạo nghễ, ánh mắt Sở Mộ Phi khẽ động, đã thấy Sở Tương Nguyên quay đầu nhìn về phía Sở Thiên Tề: “Tương Nguyên chỉ cầu phụ thân- -“
Giờ khắc này Sở Thiên Tề đã hiểu rõ tính toán trong lòng nàng, lúc này chống lại ánh mắt của nàng, hắn ta chợt phát hiện ra không biết từ bao giờ, nữ nhi của mình đã bắt đầu không chấp nhận mình xen vào bất kỳ chuyện gì.
“Chỉ cầu phụ thân bảo toàn tính mạng của mẫu thân.”
Một lời cầu xin tới muộn, Sở Thiên Tề thở dài, mang theo chút vô lực và áy náy gật đầu.
Khóe miệng Sở Tương Nguyên nhếch lên, giống như trong lòng nàng đã định, lúc xoay người rời đi ánh mắt hiền lành lóe sáng, vạt váy bay bay, đi lại kiên định giống như đi dự hội liên quan đến sinh tử.
Sở Mộ Phi nhìn bóng lưng thướt tha của nàng ta, bỗng nhiên nhớ tới cái đêm hơn mười năm trước kia.
Lúc đó hắn ốm yếu cùng làm bạn với băng lạnh, bên ngoài viện là cảnh xuân tháng tư, nhưng vừa vặn mai lạnh trong phòng hắn đồng loạn nở rộ, khi đó Sở Tương Nguyên chỉ mặc quần áo mùa xuân xông vào trong phòng hắn, mặt mày nàng như họa, ánh mắt trong veo, khuôn mặt xinh đẹp giống như người bước ra từ trong tranh.
Nàng thấy hồng mai kết băng thì cực kỳ vui sướng, ánh mắt không khỏi sáng ngời, giơ tay hái hồng mai, hái xuống không phải để ngắm, mà trực tiếp cho vào trong miệng nhấm nháp, trên khuôn mặt là sự non nớt trong trẻo linh động.
Hắn nhìn vào trong mắt, có lẽ từ đó trở đi, không biết từ lúc nào trong lòng hắn liền sinh ra cảm giác hâm mộ và ghen tị, cũng từ đó trở đi, liền có ý niệm muốn rời xa cô đơn.
“Khụ khụ! Khụ khụ - -“
Bỗng nhiên đứng lúc đó, Sở Mộ Phi vốn đứng thẳng lưng ở trước cửa sôt lại cúi người ho lên, Sở Dụ kinh hãi, vội vàng đi qua đỡ lấy, trong chớp mắt trên mặt Sở Mộ Phi liền đỏ lên khác thường, ho khan dần dần chậm lại, sắc mặt cũng trở nên vô cùng trong suốt.
Sở Mộ Phi đưa khăn lụa lên trên môi, lúc lấy ra đã thấy lây dính một chút máu, ánh mắt Sở Dụ đỏ lên: “Chủ tử!”
Khóe miệng Sở Mộ Phi lẩm bẩm vài chữ theo bản năng: “Không sao.”
Sở Thiên Tề nâng tay vận công, không ngừng chậm rãi truyền nội lực cho Sở Mộ Phi, cho đến khi thấy sắc mặt hắn chuyển biến tốt hơn mới dừng tay, trầm ngâm nói: “Đáng ra không nên cho nàng vào cung.”