Khán giả lúc này như tỉnh dậy trong mơ, những tràng pháo tay vang lên trong nhà hát, tâm trạng khán giả như lên đến cao trào.
Còn trong mắt Tô Niên Niên, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Cố Tử Thần.
Những lời nói mà cô không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, những tình cảm khó có thể hình dung, còn cả những lời cảm ơn còn chưa kịp nói và em yêu anh, toàn bộ đều được cô gửi trọn vào trong bài hát.
Cố Tử Thần, anh có nghe thấy không?
Doãn Sơ Hạ ở sau sân khấu nắm chặt vạt váy, ánh mắt nhìn về phía Tô Niên Niên hết sức phức tạp.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, người mà mình luôn ghét và xem thường, lại thu hút ánh mắt của khán giả trên sân khấu như thế.
Không thể không thừa nhận, Tô Niên Niên lợi hại hơn cô ta, lợi hại hơn rất nhiều rất nhiều lần.
Số của cô ta xếp sau Tô Niên Niên, loạng choạng bước lên trên, miễn cưỡng đánh hết bài hát, khi nói lời cảm ơn, cô ta liếc nhìn ánh mắt thất vọng của giám khảo, trong lòng co thắt lại.
Rõ ràng khi Tô Niên Niên đánh đàn, những giám khảo này đều hết lời khen ngợi....
Dưới ánh đèn sáng lấp lánh, cô ta cảm thấy có chút mơ hồ.
Cô ta nghĩ: Nếu như không có Tô Niên Niên thì tốt biết bao, những gì vượt trội sẽ thuộc về cô ta, Cố Tử Thần cũng là của cô ta........cô ta có thể dẫm đạp giày vò Tô Niên Niên dưới gót giày.
--- ---
Tô Niên Niên quay về phòng chờ, vừa vặn chai nước khoáng uống, cửa bị người đẩy ra, là Cố Tử Thần.
Cô sững người: “ Cố Tử Thần, sao anh lại đến đây? Không đi xem thi đấu à?”
Lông mày Cố Tử Thần khẽ động: “ Đã xem xong rồi.” cậu xem Tô Niên Niên biểu diễn là đủ rồi, những người khác đều không quan trọng.
Tô Niên Niên gật gật đầu, ngốc ngếch giơ chai nước lên: “ Muốn uống nước không?”
Con ngươi Cố Tử Thần trầm xuống, một tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của Tô Niên Niên, kéo cô vào phòng thay quần áo.
Rầm một tiếng, cửa bị khóa lại, Tô Niên Niên cũng run rẩy theo.
Thánh Ala, Cố Tử Thần không phải định tính sổ đánh người đấy chứ? Nhưng cô làm gì có động đến vị đại thần này chứ!
Còn chưa đợi cô nghĩ rõ ràng tất cả điều này, một nụ hôn đã đặt lên môi cô, mơn trớn một lúc, cô mới phản ứng lại, tên này định xơi tái cô sao!
“ Anh anh anh........em em em.......” Tô Niên Niên lắp bắp nhìn cậu, không biết nên nói gì, sắc mặt đỏ ửng lên, cuối cùng chỉ bật ra một câu: “ Anh là đồ lưu manh!”
Cố Tử Thần nhếch môi, ý thức mình hơi thất lễ, vội vàng ho khan một tiếng chữa ngượng.
Ánh mắt lướt trên bờ vai trắng nõn của Tô Niên Niên, cậu nheo mày, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài mặc lên cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên tự dưng bị cậu mặc áo lên, hậm hực nói: “ Anh làm gì thế, ác khoác mặc với váy rất xấu, đúng là ngớ ngẩn.....,a uhm....”
Cố Tử Thần không do dự bịt mồm Tô Niên Niên lại.
Người yêu của cậu để cậu xem là được rồi, những người khác đừng có mơ.
Nếu như Tô Niên Niên biết suy nghĩ này của cậu, chắc chắn sẽ tức mà nhảy lên bàn mắng cậu: Cố Tử Thần, anh đúng là con sói đuôi to kiêu ngạo bụng dạ lại đen tối!!!
“ Được rồi, về nhà với anh.” Cố Tử Thần nheo mày, vuốt vuốt tóc Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên đi theo sau lưng cậu, cả đường che mặt mình, chỉ sợ người khác nhận ra người ăn mặc đi ngược xu hướng đó chính là cô.
Hai người vừa ra khỏi nhà hát, lại gặp ở bên ngoài một bóng người quen thuộc.
Người đàn ông trung niên dọa chó đáng sợ đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT