Về đến nhà, Cố Tử Thần phụ đạo cho cô xong, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm rồi rời đi.
Tô Niên Niên bước về phía chiếc đàn, đánh bài Ngôi sao nhỏ.
Tiếng đàn du dương trầm bổng vang lên trong phòng, cô đánh cho đến hết bài, mới ý thức được, mình dường như không còn sợ đánh đàn đến thế?
Điện thoại đặt trên đàn rung lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Giang Mộ gửi cho cô: thi qua rồi, nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ nhiều quá, điều chỉnh tốt trạng thái, cố lên.
Cô hít một hơi thật sâu, đặt điện thoại xuống.
--- ---
Buổi trưa ngày hôm sau, Tô Niên Niên vẫn đến phòng luyện đàn, Giang Mộ cực kỳ căng thẳng hỏi cô: “ Cảm thấy thế nào? Có tốt hơn không?”
Tô Niên Niên lắc đầu, đi đến trước đàn rồi ngồi xuống, “ Thầy giáo, chúng ta bắt đầu đi.”
Cô vừa đánh đàn, thần kinh Giang Mộ lại bắt đầu căng cứng, chỉ sợ Tô Niên Niên cứ đánh sẽ bị lạc lõng.
Không ngờ Tô Niên Niên đánh hoàn chỉnh xong một bài, thần thái tự nhiên, không hề giống giả tạo.
(/)
“ Niên Niên, em có thể đánh đàn sao?” Giang Mộ không chắc chắn hỏi lại.
Tô Niên Niên lẩm bẩm nói: “Có lẽ là.......trong lòng em đã tự thuyết phục mình rồi.......”
Cô sợ chỉ là sự khủng hoảng trong đáy lòng, khi cô dám đối diện với tất cả, bước ra khỏi bóng tối, tất cả những trở ngại tâm lý tự nhiên không còn tồn tại nữa.
Giang Mộ vui mừng: “ Tốt quá rồi, cuối cùng........cuối cùng không sao rồi.” Tâm trạng anh hết sức xúc động, khiến Tô Niên Niên có chút bối rối.
Nhưng cô hiểu, Giang Mộ là thật tâm muốn tốt cho mình, ở điểm này, giác quan thứ sáu của cô rất chuẩn.
Dồn nén tâm trạng, luyện tập của Tô Niên Niên cuối cùng cũng đi vào nề nếp, ngoài những bài hát có độ khó cực cao vẫn chưa thích ứng kịp, những bài hát bình thường đều có thể nhẹ nhàng đánh được.
Vòng thi đấu thứ hai là tự chọn, thời gian biểu diễn cũng dài hơn chút, Giang Mộ chọn cho cô một bài hát của Tiếu Bang, độ khó không cao, ca từ đẹp đẽ, dùng để thi đấu thích hợp nhất.
Vì để thi đấu, cô xin nghỉ một ngày, cầm giấy xin nghỉ đến thì phát hiện Doãn Sơ Hạ cũng ở đó, hai người lườm nhau một cái, sát vai đi qua.
Sau lần bị dạy dỗ lần trước, Tô Niên Niên không dám không nói cho Cố Tử Thần, ngoan ngoãn nói cho cậu biết thời gian thi đấu, Cố Tử Thần lạnh lùng “ uhm” một tiếng, biểu thị mình biết rồi.
Quả thật đúng là chủ nghĩa tư bản mà, hừm!
--- ---
Ngày thi đấu, Cố Tử Thần lái xe đưa Tô Niên Niên đến điểm thi, Giang Mộ đã đến trước nửa tiếng, đã ở bên trong đợi cô.
Vừa xuống xe, Tô Niên Niên đã ý thức có gì không đúng, nhìn xung quanh, quả nhiên, một đống máy ánh nháy lia lia của phóng viên bao vây lấy cô.
Cái gì thế này! Đại chiến thực vật hay cái quái gì thế! Tô Niên Niên ý thức muốn chạy, nhưng cô quả thật đánh giá thấp lực chiến đấu của đám phóng viên đó, trong khoảnh khắc, cô đã bị bao vây ở giữa, những tia sáng lóe lên, khiến mắt cô chói còn không mở ra nổi.
“ Bạn học Tô, nghe nói cô muốn tham gia lễ hội âm nhạc lần này, xin hỏi đối với hoạt động này có suy nghĩ gì không?”
“ M.E gần đây liệu có ra tác phẩm mới không? Hai người còn có khả năng hợp tác không?”
“ Nghe nói M.E hôm nay cũng sẽ đến xem thi đâu, tâm trạng của cô thế nào?”
Tô Niên Niên vùng vẫy, nghe một hồi cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì, Cố Lý tên trời đánh này lại muốn đến xem cô thi đấu sao?
Một tiếng phanh xe vang lên, chiếc Lamborgini màu xanh lóa mắt dừng lại, cánh phóng viên thay đổi mục tiêu, như ong vỡ tổ lao đến.
Ngoài tên âm hồn không tan Cố Lí đó! Còn có thể là ai chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT