Diệp Tinh Vũ hào hứng nói: “ Niên Niên, hai chúng ta đi phát quần áo đi! Mình chỉ mới xin được tài trợ, còn không biết cảm giác phát quần áo là như thế nào!”

Tô Niên Niên thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng mình không muốn biết......mình bây giờ chỉ muốn rời khỏi đây thôi!

Đợi đã! Cùng đi với Diệp Tinh Vũ không phải là có thể rời đi rồi sao?

Cô gật đầu lia lịa: “ Được thôi được thôi, hai chúng ta đi phát quần áo nhé!”

Trong phòng họp không ít ánh mắt nhìn về phía hai người ngay tức khắc trở nên tế nhị.

Ngón tay Cố Tử Thần gõ nhẹ trên mặt bàn, cau mày, thần sắc lạnh tanh.

Lạc Gia Di hừm một tiếng, trong lòng càng không có thiện cảm gì với Tô Niên Niên.

Còn suy nghĩ lúc này của Tô Niên Niên chính là: mau đi mau đi, cùng ra ngoài với Nhị Vũ rồi tính sau!

Diệp Tinh Vũ lại càng vui hơn: hu hu hu, cuối cùng có thể đi cùng Tô Niên Niên chỉ có hai người thôi, có cần giỏi như thế không!

Đợi hai tên ngốc mất hút, Cố Tử Thần dừng động tác lại, giọng nói lạnh lùng không chút cảm tình, “ báo cáo vệ sinh tuần này đã nộp chưa?”

Bộ trưởng bộ vệ sinh lắc đầu, sau đó toát mồ hôi nói: “ Tôi sẽ dẫn người đi kiểm tra, đi ngay bây giờ!”

“ Phương án kế hoạch liên hoan tết dương lịch đã có chưa?”

A Kiệt lau mồ hôi lạnh: “ Uhm, tôi sẽ tổ chức cho mọi người viết.........”

“ Bộ kỷ luật chấm công thống kê chưa?”

Bộ trưởng bộ kỷ luật vội vàng đứng dậy, “ thống kê thống kê, bây giờ đi thống kê!”

Lạc Gia Di cắn môi, không nói gì.

Nói thật, chức danh phó hội trưởng này của cô ta cũng chẳng là gì, trong hội học sinh, đến uy tín của Trần Nguyên còn không bằng Cố Tử Thần.

Có thể nói, nếu như Cố Tử Thần muốn làm hội trưởng, sẽ không có bất cứ ai là không đồng ý.

Nhưng bình thường cậu không kênh kiệu, cũng không ra lệnh cho người khác, hôm nay lại bất thường như thế, là vì cái gì?

Cô ta phát hiện mình càng lúc càng không hiểu nổi Cố Tử Thần, khoảng cách với cậu cũng xa đến nỗi không có cách nào kéo lại gần.

Người trong phòng họp dần dần tản đi, ai nấy đều thầm than khổ.

Ai có thể nói cho bọn họ biết Cố nam thần hôm nay đang phải chịu đả kích gì! Bọn họ có làm gì nên tội chứ! Hu hu hu cứu với!

Đợi mọi người tản đi hết, phòng họp trở nên vắng vẻ.

Lại một mình đơn độc.

Cố Tử Thần nét mặt như tranh vẽ, khuôn mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng.

Một mình cậu ngồi đờ đẫn rất lâu, Tống Dư Hi ở bên ngoài cửa sổ nhìn trộm cậu cũng lâu không kém.

Mãi lúc sau, Cố Tử Thần thở dài một tiếng, mới phát hiện dù cho mình nỗ lực không nhớ Tô Niên Niên, có lẽ là vì vừa nãy cô và Diệp Tinh Vũ cùng nhau ra ngoài mà ghen,

Vẫn luôn để ý cô.

Cậu từ nhỏ thường xuyên được mọi người khen tính tự chủ hơn người, làm việc bình tĩnh chín chắn, nhưng Tô Niên Niên lại là ngoại lệ, mỗi lần lại phá vỡ điều đó, dần dần phá bỏ sự lạnh lùng của cậu.........

Cậu đứng dậy, định đi đến đội bóng rổ tìm Tô Niên Niên.

Đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy bóng không kịp né của Tống Dư Hi.

Tống Dư Hi chân tay luống cuống đứng ở đó, mắt chằm chằm nhìn, giống như đứa trẻ làm việc gì xấu bị bắt vậy.

“ Tống Dư Hi?” Cố Tử Thần cau mày, dựa vào trí nhớ của mình, nhớ ra cô là bạn học cùng lớp với Tô Niên Niên, hơn nữa quan hệ với Tô Niên Niên cũng rất tốt.

“ Cố nam......ồ không, chào bộ trưởng.........” Tống Dư Hi lắp bắp chào hỏi cậu, Cố Tử Thần điềm nhiên tiện miệng hỏi: “ kế hoạch viết xong chưa?”

“ Không phải, buổi tối tôi về nhà viết lại, tôi muốn đi tìm Tô Niên Niên, nhưng quên mất cậu ấy ở đâu.......” Tống Dư Hi đắn đo suy nghĩ, nói dối một câu.

Lời nói dối này như bị phơi bày ra, bồn chồn đến cực điểm, có điều Cố Tử Thần không để ý kỹ, mà nói: “ Cô ấy và Diệp Tinh Vũ đi đến đội bóng rổ rồi, vừa may tôi đi tìm Diệp Tinh Vũ có chút chuyện, cùng đi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play