Dưới ánh trăng, ngân hà như che phủ, Cố Tử Thần sững sờ nhìn Tô Niên Niên, hai người nhìn nhau dưới ánh sao, bốn bề xung quanh yên tĩnh, im lặng một cách đáng sợ.
Tô Niên Niên sụt sịt mũi: “ Cố Tử Thần, anh đừng nói gì, đừng nói gì cả, đừng từ chối tôi, cũng đừng đồng ý.”
Đừng có nói lời thật lòng, cho tôi ấm áp một chút.
Cô biết có lẽ không nên giãi bày, có lẽ không nên nói toàn bộ bí mật trong lòng ra.
Là từ bao giờ bắt đầu rung động chứ?
Có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau, cậu mặc áo sơmi màu trắng, đôi lông mi dài rậm màu đen ấn tượng trên khuôn mặt, có lẽ là cậu ở trường được hàng nghìn ánh mắt chú ý, có lẽ là trong cuộc thi maraton cậu kiên động cõng cô trên lưng mặc những lời bàn luận, có lẽ là cậu bón đồ ăn cho Đại Viên chê ghét Bao Bao, nhưng trước nay chưa bao giờ thật sự đuổi Bao Bao về, có lẽ là bóng dáng cô đơn một mình của cậu.
Vẻ lạnh nhạt của cậu, độc mồm của cậu, nụ cười của cậu, mặt tốt và không tốt của cậu, sớm đã thành hạt giống vùi trong lòng Tô Niên Niên, nảy mầm rồi len lỏi hình thành lan ra cả trái tim.
Nhưng cô không dám hy vọng có kết quả gì, yêu đơn phương vốn là một chuyện đau khổ.
Thích cũng chỉ là việc của một mình cô, đừng gò ép, nếu không sẽ tạo thành khó xử cho cả hai người.
Cố Tử Thần khẽ động môi, muốn nói gì đó, nhưng nhìn hai mắt Tô Niên Niên đỏ hoe lại không biết nói bắt đầu từ đâu.
Cậu muốn nói, Tô Niên Niên, thực ra anh cũng thích em, thích em rất lâu rồi, mặc dù cả thế giới đều không biết, nhưng luôn chôn vùi trong lòng anh.
Cậu muốn nói, Tô Niên Niên, em đừng khóc, khóc sẽ rất xấu, mà còn ngốc ngếch, ngốc đến nỗi khiến anh cũng khó chịu cùng em.
Cậu muốn nói, nếu như có thể, chúng ta sẽ ở bên nhau, đời đời kiếp kiếp, mãi không xa rời.
Lời vừa đến miệng, cậu lại cảm thất tất cả đang bị nghẹn lại ở họng, cuối cùng chỉ thở dài nói: “ Tô Niên Niên, tại sao cô ngốc thế chứ?”
Ngốc lại cho rằng tôi ghét cô, ngốc lại cho rằng tôi chê bai cô.
Nhưng trong tình yêu đơn thuần lại chỉ dừng ở mình Tô Niên Niên?
“ Đúng, tôi trong mắt anh chính là ngốc, tôi không so được với anh, anh cái gì cũng tốt, xin lỗi, nói với anh nhiều như thế, có những điều không nên nói ra. Cố Tử Thần, quên lời vừa nãy tôi nói đi, tôi chỉ là nói linh tinh, anh có lẽ sẽ không tin thật phải không?” Tô Niên Niên nói ra những việc này chỉ cảm thấy tim mình như rỉ máu, giống như bị đâm một nhát dao vậy.
Cố Tử Thần không biết làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình, cậu cũng không phải người đem yêu và thích nói ra ngoài.
Cậu thở dài, giọng nói mang chút chiều chuộng, “ Về nhà ngủ sớm đi, nghỉ ngơi cho khỏe, chăm chỉ học hành, đừng nghĩ linh tinh.”
Có thể nói ra lời quan tâm như thế này, trên thực tế đã biểu đạt thiện cảm của cậu đối với Tô Niên Niên.
Nhưng Tô Niên Niên suýt nữa khóc òa lên, đây không phải là từ chối sao? sau này làm thế nào gặp anh anh ấy đấy? Sau khi gặp rồi thì khó xử thế nào chứ?
“ Cố Tử Thần, anh.....” Tô Niên Niên cắn cắn môi, kiềm chế giọt nước mắt đang ngấn ngấn quanh khoang mắt.
“ Niên Niên, A Thần, hai người đi lâu như thế mới đi được đoạn đường ngắn thế à?” Giọng nói ngạc nhiên của Trần Nguyên chuyển đến, cậu đứng ở cửa, nhìn mắt Tô Niên Niên đỏ hoe, giật nảy mình, chạy lại hỏi: “ Có chuyện gì thế, đang yên sao lại khóc, Niên Niên, hai người làm sao thế?”
Tô Niên Niên khịt khịt mũi, chỉ Cố Tử Thần nói: “ Anh, anh làm chứng cho em, em muốn tuyệt giao với Cố Tử Thần, anh ta không phải người tốt, anh ta ức hiếp em!”
Trần Nguyên khóc dở mếu dở, nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Niên Niên, Cố Tử Thần sa sầm nét mặt, hoàn toàn không hiểu giữa hai người xảy ra chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT