Cô trợn tròn mắt, vẻ khó tin nhìn Cố Tử Thần.

Anh muốn cõng cô sao? Cố Tử Thần từ lúc nào lại biến thành người dễ dãi hòa nhã giúp đỡ người khác thế chứ?

Cố Tử Thần nhìn cô không nhúc nhích, cau mày nói: “ Tô Niên Niên, tôi bây giờ cho cô hai lựa chọn, một là tôi cõng cô đi, hai là tôi vác cô đi, cô tự chọn đi.”

Tô Niên Niên khó khăn nuốt ngụm nước bọt: “ còn có lựa chọn thứ ba không?”

Cố Tử Thần lạnh lùng nói: “ thế cô nghĩ thế nào?”

Tô Niên Niên khó hiểu, sao cô lại cảm thấy giọng điệu của Cố Tử Thần mang theo mùi uy hiếp chứ, giống như cô không lên là sẽ bị ăn đánh vậy.

Phú quý không thể bừa bãi, nghèo khổ không thể chuyển dời, uy lực không thể khuất phục...... Tô Niên Niên thầm lẩm nhẩm, đồng thời bi thương thêm một câu: người ở mái hiên thấp không thể không cúi đầu được!

Cô nhặt rác ở trên đất cho vào thùng rác bên cạnh, sau đó cẩn thận dè dặt đi đến bên cạnh Cố Tử Thần, động tác tay chân cứng đờ giống như học sinh tiểu học bị thầy giáo gọi lên trả bài vậy.

“ lên đi.”

Cô mơ hồ cảm thấy mặt hơi nóng bừng, trèo lên lừng của Cố Tử Thần.

Lưng của con trai to rộng hơn tưởng tượng của cô, ấm áp, trên người toát ra mùi thơm dịu nhẹ của Cố Tử Thần.

Cảm nhận được nơi tiếp xúc mềm mại ấm nóng từ lưng chuyển đến, cô giống như con đà điểu vậy, gục đầu vào cổ Cố Tử Thần, ngại ngùng không nói được câu nào.

Cơ thể Cố Tử Thần gồng lên một chút, sau đó lại trở lại bình thường, vẫn miệng lưỡi độc đoán nói: “ Tô Niên Niên, cô đúng là đồ béo ú.”

Tô Niên Niên thò cổ mình ra tranh luận với cậu: “ Tôi béo ở đâu chứ, ối.......”

Cố Tử Thần đi lên trước được hai bước, Tô Niên Niên trọng tâm không vững, ở trên lưng Cố Tử Thần chao đảo, dọa cho cô phải bám chặt vào cổ Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần cõng cô trên lưng, tay nhéo nhẹ vào chân cô một cái, giọng nói rất dữ dằn: “ Đừng cọ quậy.”

Tô Niên Niên như gà mổ thóc gật gật đầu, bò nhoài trên lưng cậu tiếp tục giả làm đà điểu.”

Cõng một người trên lưng chạy không nổi, huống hồ Cố Tử Thần cũng không định chạy, mà cõng Tô Niên Niên chầm chậm đi bộ phía sau, bóng mấy tên béo đó mất hút không nhìn thấy nữa, do đó hai người vẫn tụt lại phía sau cùng.

Tô Niên Niên thê thảm hỏi: “ Cố Tử Thần, chúng ta trở thành đội sổ thứ nhất à?”

“ Cô không phải nói hữu nghị thứ nhất thi đấu thứ hai, thắng thua không quan trọng, trong quá trình vui là được sao?”

Phụt..... Tô Niên Niên im lặng, không ngờ Cố Tử Thần lại lấy lời nói của cô để phản kích cô.

Mặc dù thắng thua không quan trọng, nhưng cô cũng không muốn đội sổ thứ nhất.......

Nhưng Tô Niên Niên bây giờ không có gan nói ra, một là căng thẳng, hai là xấu hổ, còn nữa........thực ra cô cảm thấy hai người thế này cũng rất tốt.

Cô ngẩng đầu mạnh lên, muốn gạt bỏ ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.

Càng không muốn, những suy nghĩ linh tinh đó lại càng rõ rệt.

Tô Niên Niên bò nhoài trên lưng cậu không động, cô nghĩ đến một khả năng đáng sợ, cô có lẽ là thích Cố Tử Thần rồi.....

Oh my god! Thánh Ala!

Suy nghĩ đó đã len lỏi trong tâm trí cô, dần dần lan rộng, tỏa ra thành vô số những dây leo kín mít chặt chẽ, phủ kín trí não cô.

Cô nhớ lại từng chút một từ khi quen biết Cố Tử Thần, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, dường như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Tô Niên Niên thả lỏng động tác, lén lút quan sát khuôn mặt của Cố Tử Thần.

Dưới ánh nắng chiếu xuống, đường nét ngũ quan của cậu rõ nét, mặt mày như tranh vẽ, khôi ngô tuấn tú.

Tô Niên Niên nhìn đôi mắt đen láy sâu như biển lớn đó, rõ ràng cảm nhận được, tim mình đang đập càng lúc càng dồn dập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play