Nói cho cùng, chưa từng có ai dạy cậu làm thế nào để yêu.
Cậu đã quen chôn giấu tâm tư tình cảm vào đáy lòng từ lâu rồi, bề ngoài ung dung thản nhiên, nhưng lần đầu tiên, trước mặt người con gái mà cậu yêu, trở nên luống cuống, không biết phải làm thế nào.
“ Lợn thần tài, đừng cắn đầu bút, vi khuẩn có bao nhiêu cô có biết không, bệnh từ mồm mà vào đấy.” Cậu giơ tay đập vào tay Tô Niên Niên một cái.
Tô Niên Niên vốn dĩ đang ấm ức, bây giờ các loại tâm trạng dồn nén lên đỉnh đầu, nhăn mũi nói: “ Cố Tử Thần, rốt cuộc tôi đắc tội anh ở đâu, mà anh phải đối xử với tôi như thế. Nếu như anh không muốn dạy tôi học, được, xin lỗi, tôi nhất định sẽ không làm phiền anh nữa.”
Yết hầu Cố Tử Thần khẽ động, đột nhiên hiểu ra tất cả điều này không phải là lỗi của Tô Niên Niên, mình đối với cô ấy như thế, là không công bằng đối với cô ấy.
“ Không có gì, hôm nay tôi hơi mệt.” Cố Tử Thần tìm bừa một lí do.
Tô Niên Niên nghĩ một lát, cũng đúng, dù sao con gái một tháng cũng có mấy ngày tâm trạng không vui như thế, Cố Tử Thần chắc chắn cũng có, có thể hiểu được.
Cô cũng nhanh quên, trong lòng cũng không để bụng, Cố Tử Thần vừa giải thích là cô cũng nghĩ thông rồi.
“ Các anh không phải thắng trong trận đấu rồi sao, nên vui mới phải chứ, con gái lớp tôi đều nói anh chơi rất hay lại còn đẹp trai nữa.”
Cố Tử Thần hỏi: “ thế nếu như tôi thua thì sao?”
“ Thua thì có sao chứ?” Tô Niên Niên hỏi ngược lại, hết sức khó hiểu, “ Hữu nghị đầu tiên, thi đấu thứ hai mà, vốn dĩ thi đấu là phải vui, không kể thắng thua, chỉ cần tham gia, quá trình nỗ lực hết sức, không phải nên vui sao?”
Cố Tử Thần im lặng, không ngờ cuối cùng còn bị con lợn này khuyên bảo, giảng giải một hồi.
Cậu buồn bực không phải thắng thua của trận đấu này, mà là không có cách nào che giấu tâm trạng thích cô của bản thân.
Cậu vì Tô Niên Niên mà ghen, tại vì tâm trạng thất thường của Tô Niên Niên, tại vì cô ấm áp, cũng tại vì cô dịu dàng.
Nhưng cậu không biết làm thế nào để Tô Niên Niên hiểu tình cảm của cậu đối với cô.
Đối với Cố Tử Thần mà nói, đây không phải chuyện một câu là có thể nói ra hết được.
Trầm tư hồi lâu, cậu mới bình thản nói với cô: “ Rất muộn rồi, về nhà ngủ sớm đi, ngày mai còn có thi đấu maraton nữa.”
“ Được rồi, anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai cố lên!” Cô giơ nắm đấm cổ vũ cho Cố Tử Thần, Cố Tử Thần nhếch miệng cười, có cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng, “ Được.”
Tô Niên Niên nhất thời kích động, hu hu hu, ai có thể bảo cho cô biết tại sao tên mặt liệt này khi cười lên lại đẹp như thế không! Cảm giác mặt lại đỏ lên rồi, trái tim thiếu nữ lại đập thình thịch liên hồi rồi!!
Đợi đến khi Tô Niên Niên rời đi, cậu mới lấy điện thoại ra.
Trên màn hình là bức ảnh chụp chung giữa cậu và Tô Niên Niên trong bữa tiệc rượu, bị cậu gửi trộm sang điện thoại của mình rồi.
Hạng mục thi đấu hôm nay là hạng mục truyền thống của cao trung Thánh Âm: chạy maraton 10km.
Lớp F vẫn còn mệt nhoài sau ngày hôm qua, người nào người nấy cũng ủ rũ không có tinh thần.
Tô Niên Niên tự giác đứng ở phía sau cùng, cô chạy ngắn còn được, chạy 10km quả thật là đòi mạng mà.
Chúc Thành mặt mày méo xệu, hôm qua 5000m còn miễn cưỡng mà cố mới thành công được, hôm nay là chạy toàn hành trình, có lẽ cậu phải lăn mới về được đích mất.
Đường Dư lo lắng nhìn Tô Niên Niên, định cùng chạy với cô.
Tô Niên Niên xua xua tay, “ Đường Dư, cậu nỗ lực chạy về thứ nhất đi, tớ và lợn ca chạy từ từ phía sau, cậu đi theo tớ cũng chẳng được gì đâu, tớ không muốn cậu mệt theo.”