Cố Lí lộ ra nụ cười với hàm răng trắng sáng, hai người chụp lia lịa mấy tấm liền.

Sau khi chụp xong, Cố Lí như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm, Tô Niên Niên cầm điện thoại cười tươi như hoa, gửi ảnh vào qq cho Nọa Nọa, còn gửi thêm hình động run chân nữa.

Nét mặt Cố Tử Thần trầm lặng, có cảm giác kích động muốn đập cho cô một trận.

Cậu vỗ vỗ vai Tô Niên Niên, biểu thị cô giơ điện thoại lên.

Tô Niên Niên mơ hồ nhìn cậu, đột nhiên như tỉnh ngộ, đưa điện thoại cho cậu, “ Anh muốn chơi à? Có trò rắn tham ăn, cực kỳ hay, cho anh mượn chơi một lúc đấy, sắp hết pin rồi, anh chơi tiết kiệm chút.”

Cô cong môi lên, biểu cảm không can tâm tình nguyện.

Cố Tử Thần: “........”

Cố Lí nhếch môi, nụ cười đề quyến rũ, những ánh đèn từ máy ảnh ở xung quanh không ngừng lóe sáng, không ít người còn cầm điện thoại chụp trộm anh.

Cố Tử Thần sa sầm mặt, cướp lấy điện thoại, dựa vào đầu Tô Niên Niên, rồi ấn nút chụp ảnh.

“ Hử?” Tô Niên Niên còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Cố Tử Thần cầm điện thoại lạch xạch một tiếng, sau đó ném điện thoại trả cho cô, tiếp tục bình tĩnh ăn cơm.

Tô Niên Niên cầm điện thoại liếc nhìn, giật giật khóe miệng.

Trên màn hình chính đổi thành ảnh chụp chung của cô và Cố Tử Thần, trong màn hình Cố Tử Thần mặt lạnh như tiền, mặt mày như tranh, còn cô thì trợn trừng mắt, nét mặt mơ hồ, vừa đáng yêu lại vừa nghệt ra, giống như chụp ảnh tình nhân vậy.

“ Này, sao anh lại đem hình nền đổi thành ảnh chúng ta chụp chung, xấu quá, anh còn chụp mặt tôi to như thế, còn chưa chỉnh sửa, còn chưa photoshop.......” Tô Niên Niên hậm hực oán trách.

Ánh mắt mọi người nhìn hai người họ càng khác lạ hơn.

Cố Lí cười một cách bí hiểm, nhấp ngụm nước, bình thản liếc nhìn Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần nheo mày, hai người đối mắt nhìn nhau, phảng phất như có ánh điện lóe qua, nhưng trong khoảnh khắc rất nhanh đã biến mất.

--- ---

Ăn uống no nê, mọi người lần lượt ra về, Tô Niên Niên cũng về nhà cùng Trần Nguyên.

Trên đường, Trần Nguyên dè dặt ngập ngừng hỏi: “ Niên Niên à......mối quan hệ của em và Tử Thần thế nào rồi?”

Mặc dù nói cậu và Cố Tử Thần quan hệ thân thiết, hơn nữa cũng cảm thấy Cố Tử Thần rất hợp Tô Niên Niên, nhưng vừa nghĩ đến em gái mình yêu người đàn ông khác, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tô Niên Niên: “ Cũng tạm ạ, con người anh ta đáng ghét đúng là có đáng ghét, nhưng con người cũng không đến nỗi nào, giúp em phụ đạo, chịu oán trách, vừa nãy còn cứu........” nói đến đây cô vội vàng ngậm miệng lại, sợ Trần Nguyên biết việc mình suýt ngã xuống ban công sẽ lại lo lắng.

Trần Nguyên nghi ngờ hỏi: “ Vừa nãy sao thế?”

“ Không sao không sao, em nói nhầm, anh mau lái xe đi.” Tô Niên Niên vội chuyển chủ đề khác.

--- ---

Nhà tổ họ Cố.

Bữa tiệc buổi trưa là bày cho người khác xem, còn buổi tối mới là tiệc của nhà họ Cố.

Nhưng đối với Cố Tử Thần mà nói, nhà họ Cố không có cảm giác giống gia đình.

Diệp Tư Vân mấy năm này cũng biết học thông minh rồi, ghét cậu nhưng giấu trong lòng, đổi thành nét mặt quan tâm hiền từ, người không biết sẽ cho rằng đây là một nhà hạnh phúc.

Cố Tử Thần cũng chẳng buồn lật tẩy vẻ giả tạo của bà ta, qua loa xong việc cũng sớm về nhà.

Dù cho như thế, khi cậu về nhà, cũng đã là hơn mười giờ tối rồi.

Cậu ngồi trên xe, có thói quen liếc nhìn cửa sổ phòng Tô Niên Niên, ánh đèn màu cam vẫn sáng, xem ra vẫn còn chưa ngủ.

Có lẽ là đang xem phim hoạt hình mà cô thích, có lẽ là đang xem phim hàn quốc sến sẩm, cũng có thể đang chơi trò rắn tham ăn, trong lòng cậu nghĩ thế.

Cậu dừng lại nhìn một lúc, dường như chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài ra mãi mãi.

Thành phố này vạn nhà sáng đèn, nhưg chưa từng có ngọn đèn nào nguyện vì cậu mà sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play