Buổi sáng lúc Phùng Liên Dung Dung tỉnh lại, phá lệ phát hiện Thái tử vậy mà vẫn đang ngủ.
Nếu là trước kia, lần nào không phải là Thái tử tỉnh trước.
Xưa nay hắn luôn tự hạn chế, gần như mỗi ngày đến giờ không cần cung nhân gọi, bản thân liền tự dậy, nhưng hôm nay, hắn nhắm mắt lại ngủ thật sự say.
Phùng Liên Dung cao hứng nghiêng thân mình, chăm chú nhìn hắn.
Thái tử sắc mặt bình yên, không có thần thái phấn khởi của người trẻ tuổi ngày thường, cũng không có lạnh lùng uy nghiêm như trở thành đế vương tương lai, hắn chỉ yên tĩnh ngủ, không biết buồn vui, không có đề phòng gì nằm bên cạnh nàng, khoảng cách gần như vậy.
Phùng Liên Dung càng xem càng thích, chỉ cảm thấy bản thân sống lại một lần, thật sự là ông trời rủ lòng thương xót, nàng cũng nên cố gắng mỗi ngày thắp hương bái phật? Không cầu gì khác, chỉ cầu mỗi tháng có một lần như vậy, nàng có thể tỉnh lại ở bên cạnh Thái tử là được rồi.
Cũng không biết bao lâu trôi qua Thái tử mới tỉnh, mở mắt liền nhìn thấy Phùng Liên Dung bộ dạng si ngốc nhìn mình.
“Sáng sớm đã ngây ngốc.” Thái tử sờ sờ đầu nàng, “Nói đi, nhìn đã bao lâu?”
Phùng Liên Dung nói: “Cũng không bao lâu, đã nghĩ được nhìn như vậy mãi.”
Thái tử buồn cười: “Nhìn không chán?”
“Không chán.” Phùng Liên Dung lắc đầu, cười nói: “Nếu con sinh ra giống Điện hạ như đúc thì tốt rồi, như vậy là thiếp thân có thể ngày ngày nhìn hắn.”
Thái tử nhíu mày: “Ý là, có đứa nhỏ sẽ không cần ta, đúng không?”
Phùng Liên Dung: ... ........
Nàng phát hiện chính mình nói sai rồi, nhưng lại thu lại không được, gương mặt rối rắm thành một nùi.
Thái tử phì nở nụ cười: “Ngốc, ta còn cùng con của chính mình ghen hay sao?” Một phen ôm chầm lấy nàng, xoa gò má mập mạp hỏi, “Buổi sáng ăn cái gì, đã nghĩ tốt chưa?” Vừa nói xong, còn ngáp hai cái.
Phùng Liên Dung giật mình: “Điện hạ ngủ không ngon à?”
Thái tử nghĩ ngủ ngon thế nào được, tay chân cũng không dám lộn xộn, hắn ra vẻ nghiêm túc nói: “Trước khi nàng sinh con ra, không cho ở lại nơi này nữa!”
Sau này hắn còn muốn nghe giảng bài đấy, thế này làm sao được, lại nói cũng không an toàn.
Phùng Liên Dung buồn bực, vừa rồi nàng còn tưởng cầu thần tiên, về sau mỗi tháng có thể có một lần, kết quả mấy tháng cũng không cho ngủ ở đây.
Có điều nghĩ lại, lúc trước hắn còn ôn nhu lưu luyến bế nàng đã đêm, bây giờ lại không cho, nhất định là có nguyên nhân. Phùng Liên Dung đột nhiên cười tươi như hoa, nghiêng đầu hướng vào trong lòng Thái tử cọ cọ: “Điện hạ thực đau thiếp thân, thiếp thân nhất định sẽ dưỡng tốt thai.”
Đều vì nàng mà ngủ không ngon, không thương là cái gì.
Thái tử bị nàng nhìn, mặt thế nhưng đỏ lên, ho khan một tiếng nói: “Đứng dậy đi, còn lười!”
Phùng Liên Dung liền cười tủm tỉm ngồi dậy mặc quần áo, nhìn thấy Thái tử cũng dậy, lại vui vẻ lấy áo lót cho hắn, tự tay buộc vào cho hắn, phủ thêm áo dài, lại thu thập xong cho bản thân, hai người mới đi ra ngoài dùng đồ ăn sáng.
Chờ nàng về đến điện Phù Ngọc đã là giờ tỵ, Chung ma ma kéo tay nàng nhìn từ trên xuống dưới, tuy rằng bà vui khi Phùng Liên Dung được sủng ái, nhưng vẫn lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng nàng.
Nàng rất muốn đem chuyện Thái tử vì lo lắng cho nàng ngủ không ngon nói cho Chung ma ma, cuối cùng vẫn đánh mất ý niệm này, loại chuyện này, bản thân đặt ở trong lòng vui mừng là được, không chừng truyền ra ngoài thì không tốt rồi.
Chung ma ma hai tay tạo thành chữ thập, miệng lẩm bẩm bái ông trời.
Chuyện này Thái tử phi tự nhiên không thể không biết, cho nên sáng sớm thức dậy, lòng buồn bực cực kỳ.
Thái tử ở ngoài hơn ba tháng, bên người không mang nữ nhân, theo lý thuyết hắn là nghỉ nhiều ở chỗ này của nàng ta, kết quả mới mấy buổi tối liền gặp quý nhân, hơn nữa triệu ai thị tẩm không tốt, thế như triệu Phùng Liên Dung, nàng còn đang có thai đấy.
Có nhất định phải như vậy sao?
Thái tử phi hận nghiến răng nghiến lợi, có điều không thể phạt Phùng Liên Dung ngay lúc này, nàng đang có thai, cũng chỉ phải nuốt cục tức này xuống.
Lý ma ma khuyên giải nói: “Nương nương ngàn vạn lần đừng cùng Thái tử đấu khí, lần này Ddienj hạ trở về, cùng nương nương không phải rất tốt sao. Chu thái y cũng nói, trong khoảng thời gian này ngài điều dưỡng rất có hiệu quả, bây giờ thân thể cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, vậy nên nương nương à, ngài nhất định nhịn được, đời người còn dài mà, đúng không? Nương nương đứng vững rồi, chuyện gì cũng dễ nói.”
Muốn nói Phùng Liên Dung, nàng cũng có chỗ để hâm mộ, thì phải là nàng có thai rồi!
Thái tử phi hung hăng nhắm chặt mắt, chậm rãi thở ra một hơi nói: “Ta nghe ma ma.” Nàng ta gọi cung nhân đến, “Đem châu ngọc vải vóc Điện hạ mang từ Hoa Tân về lấy một ít đưa cho 5 vị quý nhân đi.”
Lý ma ma vui mừng nở nụ cười, đúng vậy a, lúc này còn phải độ lượng nữa.
Thái tử phi lại thêm một câu: “Lấy đồ tốt ra, đưa hết cho Phùng quý nhân.”
Nàng ta ánh mắt lạnh lùng.
Phùng quý nhân được sủng ái, quý nhân khác chắc chắn không chịu phục!
Mấy thứ này rất nhanh đã được đưa đến điện Phù Ngọc.
Hoa Tân dồi dào, lại có nhiều dãy núi, ngọc thạch là cực có tiếng, nhất là ngọc Dương Chi, bên trong đống đó có hai loại ngọc Dương Chi, một đôi vòng ngọc, một bó hoa phù dung làm đồ trang trí, tỉ lệ đều phi thường tốt, trừ những thứ này, còn có 18 thất vải, tơ lụa, cái gì cũng có, xuân hạ thu đông đầy đủ.
Chung ma ma há to miệng, bà không thể được là Thái tử phi thưởng xuống, dù sao Phùng Liên Dung có thai còn đi thị tẩm, không phạt là tốt lắm rồi, thế nhưng còn thưởng cho đồ vật.
Nhưng cung nhân cũng không thể nói bậy, vậy nhất định là thật.
Phùng Liên Dung kiểm tra những thứ này, cũng cảm thấy bỏng tay.
Nhưng nàng đoán được, Thái tử phi làm như vậy, hơn phân nửa là bởi vì bản thân nàng ta, làm cho Thái tử thêm mấy phần kính trọng. Phùng Liên Dung sẽ không ngốc cảm thấy Thái tử phi thật lòng bao dung mình, trên thực tế, đây cũng là ép buộc làm khó người khác. Trên đời này, không có nữ nhân nào thật lòng nguyện ý cùng nhau chung trượng phu.
Phùng Liên Dung biết rõ điểm này, nhưng nàng cũng không thể làm được gì.
Có đôi khi, vận mệnh là trốn không thoát, chỉ có thể tới đâu biết tới đó.
“Ma ma, ta dùng vải này làm cho Điện hạ mấy bộ áo lót được không?” Nàng nhìn qua, cầm lên một thất la bố màu trắng, vải này sờ lên mềm trơn mịn, làm áo lót nhất định thoải mái.
Nàng không biết hồi báo Thái tử sủng ái thế nào, nghĩ đến tự mình làm chút quần áo, chắc là có thể.
Chung ma ma cười nói: “Sao chủ luôn nghĩ mấy chuyện này nhỉ, nô tì đã nói rồi, Điện hạ không thiếu gì cả, chủ tử chỉ cần hầu hạ tốt là được. Chủ tử nghĩ xem, người ở đây làm nội y, ngày nào đó Điện hạ mặc, vừa lúc bị nương nương nhìn thấy thì sao?”
Thái tử cái gì mà không có, quần áo càng không đếm được, mỗi ngày đổi một bộ, cần gì thế nào cũng phải làm một bộ, bị phát hiện sẽ bị người hận.
Phùng Liên Dung thở dài.
Chung ma ma nói cũng có đạo lý.
Nàng chỉ chỉ thất vải: “Vậy dùng cái này làm cho ta mấy bộ đi.”
Chung ma ma nói: “Nhiều như vậy, chủ tử chọn thêm đi, dù sao nhận cũng đã nhận, liền thoải mái lấy làm đi, chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra, lại có thật nhiều quần áo xinh đẹp mặc.”
Phùng Liên Dung nghĩ thấy cũng đúng, vô cùng cao hứng chọn ra mấy thất, một bên nói: “Điện hạ giống như rất thích màu lục, màu đỏ quả hạnh, mấy màu đó tươi mới, cũng đẹp nữa, có sinh khí như mùa xuân vậy, ta làm nhiều thêm mấy cái đi. Còn có cái này, làm áo lót, tất cả đều là màu trắng thì đơn điệu quá, có chút màu sắc và hoa văn cũng rất đẹp.
Chung ma ma kêu Ngân Quế nhớ kỹ.
Phùng Liên Dung thấy cũng sắp bắt đầu vào đông, lại chỉ một chút vải có màu sắc tiên diễm làm áo choàng, chọn xong rồi mới ngồi xuống ăn điểm tâm, uống mấy ngụm canh ngọt.
Từ sau khi có thai, nơi này của nàng chưa bao giờ hết đồ ăn, đa dạng cũng nhiều, mỗi ngày đều không lặp lại, Vương đầu bếp sợ nàng ăn ngán.
Chung ma ma lại tiến lại cười nói: “Nếu chủ tử thật muốn làm cho Điện hạ, không ngại nhiều nghĩ xem Điện hạ thích cái gì, chủ tử hạ nhiều công phu chút, dù sao mỗi ngày cũng đều nhàn rỗi mà.”
Phùng Liên Dung ừ một tiếng, chống má suy nghĩ nửa ngày, qua một lát liền đi vào phòng trong.
Chung ma ma đứng ở cửa, chỉ thấy nàng vẻ mặt chuyên chú dùng biện pháp bà dạy nhu ngực.
Chung ma ma kém chút cười ra tiếng, sợ Phùng Liên Dung phát hiện sẽ thẹn thùng, vội vàng đi rồi.
Lúc này Thái tử đang ở nội thất đọc sách, Hoàng thái hậu bỗng phái người đến mời hắn qua đó.
Lúc đó Thái tử cũng có chút khó hiểu.
Tuy rằng hắn và Hoàng thái hậu cảm tình không tệ, nhưng Hoàng thái hậu rất ít khi gọi hắn qua, trừ khi chủ động thỉnh an, hoặc có đại sự cần thương lượng. Tuy hắn không biết rõ là chuyện gì, nhưng có dự cảm là chuyện về Phùng Liên Dung.
Hắn chỉnh chỉnh áo dài màu đen, đi về phía Thọ Khang cung.
Hoàng thái hậu cười vẫy tay nói: “Qua đây ngồi đi, tổ tôn chúng ta hai ba tháng không thấy, có nhiều lời còn chưa nói đâu.”
Thái tử đi qua ngồi xuống.
Hai người nhàn thoại một lát, Hoàng thái hậu nhìn ra được Thái tử biết bà muốn nói gì, lập tức cũng không lại quanh co, hỏi: “Nghe nó hôm qua ngươi triệu Phùng quý nhân thị tẩm?”
“Vâng.” Thái tử sắc mặt rất tự nhiên, không biết là có gì không đúng.
“Nàng còn đang có thai mà.” Hoàng thái hậu nhíu mày, “Ngươi mới trở về, chỉ ở chỗ Thái tử phi nghỉ mấy tối liền triệu quý nhân, ngươi nói chuyện này có thích hợp hay không?”
Thái tử nghĩ, hắn vốn tối ngày thứ hai đã muốn triệu Phùng quý nhân thị tẩm đấy, sau này còn không phải nhịn mấy ngày, chỉ vì chuyện này.
Hắn mỉm cười trả lời: “Phùng quý nhân vì tôn nhi khai chi tán diệp, lại cùng tôn nhi tách ra lâu như vậy, hơn nữa cũng đã qua mấy tối, tôn nhi cảm thấy gặp một lần cũng không quá đáng, đừng nói nàng còn lập một công.”
Hoàng thái hậu nghe xong, cầm lấy trà uống, bĩu môi một cái nói: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi vậy thôi, Hữu Đường, phụ hoàng ngươi sủng ái Hồ quý phi, Đại thần trong triều ào ào phản đối, ngươi phải lấy đó làm cảnh giới.”
Lúc này Thái tử không có lại phản bác, vuốt cằm nói: “Tôn nhi hiểu rõ, cũng luôn luôn ghi khắc đại ân của Hoàng tổ mẫu.”
Trên chuyện này, hắn sẽ không ngỗ nghịch Hoàng thái hậu, tuy rằng trong lòng hắn hiểu rõ, các đại thần chính là vì chuyện lập Thái tử mà cùng Hoàng đế sinh ra tranh chấp. Nếu Thái tử sớm lập, lại không động được căn cơ của Hoàng hậu, Hoàng đế muốn sủng vị phi tử nào, nơi nào đến phiên các đại thần can thiệp? (Đây là nam 9 đang nghĩ nếu anh ấy là Hoàng đế, không phải đang nói Hoàng thượng của hiện tại)
Chỉ là hiện nay hắn chỉ là Thái tử, đề tài này sẽ không dễ nói.
Hoàng thái hậu thấy hắn thái độ cung kính, cười một cái nói: “Ngươi từ nhỏ đã chưa từng làm ta phải lo lắng, giờ có con rồi, ta biết ngươi cao hứng. Phùng quý nhân cũng có phúc khí, nhanh như vậy liền có thai, chờ nàng sinh xong, tất nhiên là muốn hậu đãi nàng.” Bà chuyển lời nói, “Có điều đứa nhỏ vẫn nên giao cho Yên nhi nuôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT