Đêm qua hạ một trận mưa như trút nước, buổi sáng lúc thức dậy, Phùng Liên Dung tưởng rằng đã tạnh, kết quả trận mưa này vẫn còn ào ào. Hoa cỏ trước cửa đều bị đánh thành ủ rũ, nhìn nhìn lại sắc trời, đen xì, giống như sáng sớm ngày đông.

Nàng rời giường liền hắt hơi một cái.

Chung ma ma vội nói: “Hôm nay mặc nhiều một chút, lạnh đấy.”

Vốn mấy ngày trước đây vẫn là xuân về hoa nở, nhiều quần áo dày đều đã cất đi, Bảo Lan và Châu Lan lại đi tìm.

Phùng Liên Dung mặc vào, ăn xong điểm tâm liền đến nội điện thỉnh an.

Nàng đến chậm một chút.

Tiểu hoàng môn đi vào thông báo, nói Phùng quý nhân đến.

Lúc này Thái tử phi đang cùng Nguyễn Nhược Lâm, Tôn Tú ba người nói chuyện phiếm, nghe vậy lông mày cau lại, thản nhiên nói: “Bảo nàng ở bên đợi chút, nhớ cho lâu, người khác đều đã đến đây, không phải nói thời tiết không tốt, sẽ không cần giữ quy củ.”

Lời này vừa ra, khóe miệng Nguyễn Nhược Lâm nhếch lên, thầm nghĩ gần nhất Phùng Liên Dung nước lên thì thuyền lên, một tháng Thái tử gặp nàng mười mấy lần, cuối cùng cũng gặp phải báo ứng.

Cũng là xứng đáng.

Người a, cũng không thể một mình độc chiếm quá nhiều ưu việt.

Mà Tôn Tú thì cúi thấp đầu xuống.

Nàng hâm mộ Phùng Liên Dung, cũng oán thận mệnh của bản thân, đến bây giờ đều chưa được thị tẩm Thái tử, nhưng nàng vẫn không tuyệt vọng, đời người còn dài, Thái tử phi hiện nay kiêu ngạo, nhưng không biết sau này lại sẽ thế nào. Ít nhất, nàng thấy rõ ràng, Thái tử càng sủng ái Phùng Liên Dung hơn chút.

Cho nên nàng đối với hành động này của Thái tử phi thì không có gì cao hứng, ngược lại lại có chút chướng mắt.

Tiểu hoàng môn lại trở về nói ý tứ của Thái tử phi cho Phùng Liên Dung biết.

Chung ma ma nghe xong vạn phần căm tức, lập tức liền nói: “Còn đang mưa to mà, nương nương thật sự nói vậy?”

Tiểu hoàng môn nói nô tài cũng không dám loạn truyền.

Chung ma ma quay đầu nhìn Phùng Liên Dung, an ủi: “Chủ tử, cũng chỉ đứng một lúc thôi, nói vậy nương nương rất nhanh sẽ cho chủ tử đi vào.”

Phùng Liên Dung nhẹ nhàng thở hắt ra.

Chuyện nàng lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra.

Chung ma ma gọi Bảo Lan đem ô lại gần đây chút, Châu Lan cũng vậy.

Hai cái ô cùng che như vậy, cũng tốt để Phùng Liên Dung không bị nước mưa đánh tới.

Đáng tiếc ông trời cố tình không tốt, mưa không nhỏ đi chút nào không nói, gió còn thổi to hơn, cây dù nho nhỏ chắn không được bao nhiêu. Mưa từ phía dưới bắn đến, từng mảng từng mảng mưa bụi tạt qua, chỉ một lát công phu đã làm chân váy Phùng Liên Dung ướt đẫm.

Chung ma ma nôn nóng, nếu còn tiếp tục như vậy thì không được, bà nói với tiểu hoàng môn: “Ngươi lại đi hỏi xem, có lẽ Thái tử phi sẽ cho quý nhân đi vào.”

Tiểu hoàng môn liếc xéo bà một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Ma ma, nương nương có chuyện, chẳng lẽ còn có thể không truyền lại? Ma ma hãy chết tâm đi, nhất định là không có động tĩnh gì đâu.”

Chung ma ma ngay tại chỗ đảo quanh, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra một ý kiến hay.

Phùng Liên Dung chân dần dần bị đông lạnh đến tê rần, cảm giác bản thân sắp biến thành một khối băng, nhưng nàng cũng đột nhiên phát hiện, trong lòng bản thân cũng không có sợ hãi, khó chịu như trong tưởng tượng, chỉ vì xử phạt này là vì Thái tử sủng ái nàng.

Phần yêu mến này vẫn luôn làm nàng thụ sủng nhược kinh, mỗi khi nàng nghĩ đến trước kia, đều như là đang nằm mơ.

Nhưng hôm nay đứng ở trong mưa, ngược lại làm nàng có chút cảm giác chân thật.

Chính là bởi vì chân thật, mới có Thái tử phi hờn giận lúc này.

Phùng Liên Dung nghĩ rằng, trên đời làm gì có chuyện có thể thập toàn thập mỹ đâu, nàng nên thừa nhận cũng phải thừa nhận.

Tâm tình của nàng lại bình tĩnh hơn chút.

Qua một lát, Thái tử phi cho nàng đi vào.

Nguyễn Nhược Lâm ánh mắt cười nhạo dừng ở trên người nàng, thấy Phùng Liên Dung ướt như chuột lột, nàng ta cười khẽ không phát ra tiếng.

Thá tử phi thản nhiên nói: “Sau này đừng đến quá muộn, giờ thì trở về đi.”

Chung ma ma vội vàng đỡ Phùng Liên Dung đi.

Đến khi về đến Phù Ngọc điện, bà lại sai bốn cung nữ đi đun nước nóng.

Phùng Liên Dung rất nhanh liền được tắm nước ấm.

Nhưng mà, nàng vẫn bị bệnh.

Lần bệnh này, nàng bị sốt cao, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng.

Chung ma ma mời Kim đại phu xem bệnh cho nàng.

Chuyện bực này, tự nhiên rất nhanh đã truyền đến trong tai Thái tử.

Thái tử nhíu mày, hỏi Hoàng Ích Tam: “Thật sự bị bệnh?”

“Dạ, cũng đã đi bốc thuốc, mấy thang đâu.”

Sắc mặt Thái tử trầm xuống.

Có điều hắn cũng không phát tác.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã thấy nhiều chuyện xảy ra giữa Hoàng hậu và Hồ quý phi, bây giờ hắn cưới thê nạp thiếp, đây là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Chỉ là hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ xảy ra sớm như vậy, đương nhiên hắn cũng chưa từng nghiêm túc suy xét, bây giờ ngẫm lại, hắn quả thật đối Phùng Liên Dung tốt hơn chút, đối nàng tốt, cũng làm càn một chút.

Phàm là nữ nhân, còn là chính thất, há lại sẽ vui?

Phùng Liên Dung cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Thái tử đứng dậy đi Phù Ngọc điện.

Chung ma ma nhìn thấy Thái tử, đã nghĩ cáo trạng Thái tử phi, có điều cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Chung ma ma còn chưa đến mức không biết quy củ, nói dễ nghe chút, chủ tử nhà mình là quý nhân, nói khó nghe chút, thì là cùng thiếp thất nhà giàu không khác nhau lắm. Thái tử phi là ai, chính là chính thất phu nhân được kiệu tám người khiêng tới, chỉ là để thiếp thất bị dính mưa, lại như thế nào?

Chung ma ma không dám ở trước mặt Thái tử nói xấu Thái tử phi, chỉ đỏ con mắt nói: “Quý nhân vẫn còn choáng váng, cơm chiều cũng không ăn.”

Thái tử ngồi vào bên giường xem Phùng Liên Dung.

Mặt nàng đỏ bừng, không phải màu đỏ bình thường, vừa nhìn đã biết là bệnh xuất ra, chính là lại tăng thêm một phần kiều diễm, chỉ cau mày như vậy cũng động lòng người. Hắn cầm tay nàng, khẽ goi: “A Dung, đỡ hơn chưa?”

Tiếng gọi này đánh thức Phùng Liên Dung, nàng mở to mắt, nhìn thấy trong tầm mắt là gương mặt có chút mơ hồ của Thái tử, nhưng nàng không chắc lắm.

“Điện hạ?” Nàng yếu ớt lên tiếng, “Là Điện hạ sao?”

Thái tử đau lòng, thế nhưng bệnh đến ngay cả mọi người cũng không nhận thức rõ, hắn nói với Nghiêm Chính: “Ngươi mời Ngô thái y đến đây.”

Nghiêm Chính ngây dại.

Ngô thái y này là một trong những ngự y chuyên dùng của Thái tử, bình thường nào sẽ xem bệnh cho quý nhân, nhưng lại không phải là phi tần của Hoàng thượng, việc này không hợp quy củ.

Nhưng Thái tử đang nhìn hắn, hắn không đi cũng không được.

Ngô thái y nghe chuyện cũng lắp bắp kinh hãi, có điều hắn không phải người cổ hủ, muốn chết thì đi mà giữ mấy cái quy củ đó. Lại nói, Thái tử này chính là Hoàng đế tương lại, chẳng lẽ hắn còn cãi lại hay sao? Quý nhân thì quý nhân thôi, quý nhân không chừng sau này sẽ là quý phi, hắn thật sự không đi, sau này Thái tử ghi hận, hắn hãy chờ chết đi.

Ngô thái y vội chạy đến.

Thái tử chờ hắn xem xong, hỏi: “Nghiêm trọng không?”

Ngô thái y trầm ngâm một lát: “Đúng là có chút phiền toái, chính là cũng may tuổi còn trẻ....” Lại ngừng một chút: “Thân thể Phùng quý nhân vốn cũng nên điều dưỡng.”

Nhìn người rất có tinh thần, trên người cũng không phải không có thịt, sao vẫn phải điều dưỡng đây, Thái tử nói: “Vậy lát nữa ngươi khai đơn thuốc đi, chữa bệnh, điều dưỡng, còn có gì nữa, phụ khoa gì đó, ngươi đều nhìn xem.”

Phụ khoa đều nói ra, Ngô thái y nhịn không được liếc mắt nhìn Thái tử một cái.

“Chuyện này không thành vấn đề.” Ngô thái y nói, ngụ ý, muốn mang thai đứa nhỏ không khó.

Sắc mắt Thái tử hơi dịu lại.

Lát sau Ngô thái y khai 4 đơn thuốc, nhưng dược liệu lại không nhiều.

Những đại phu có kinh nghiệm như bọn họ chỉ hốt thuốc đúng bệnh, không phải dùng càng nhiều dược càng tốt.

Chung ma ma đưa đơn thuốc Kim đại phu khai cho Ngô đại phu xem: “Nhiều hơn mấy vị này.”

Ngô thái y quét mắt một vòng, lắc đầu: “Còn phải học hỏi nhiều.” Nói xong lại nhìn lại đơn thuốc, lúc này gật đầu: “Vẫn có chút bản sự.”

Chung ma ma nghe được, xem ra sau này cũng phải gọi Kim đại phu rồi.

Kim đại phu vẫn còn trẻ, nghe khẩu khí của Ngô thái y, tương lai khẳng định có tiền đồ.

Chung ma ma vội bảo Đại Lý Tiểu Lý đi lấy thuốc.

Thái tử lại nhìn Phùng Liên Dung.

Lúc này Phùng Liên Dung đã tỉnh táo hơn chút, nói: “Làm Điện hạ lo lắng, thiếp thân thật ra cũng không có chuyện gì...”

“Ai lo lắng cho nàng hả?” Thái tử có chút tức giận, “Biết rõ gặp mưa, không biết đi về à?”

Thái tử phi ra lệnh, nàng sao có thể...

Phùng Liên Dung nháy mắt.

Thái tử thở dài một hơi, sờ sờ trán nàng, vẫn còn rất nóng, hắn chậm rãi cúi đầu.

Phùng Liên Dung vội xoay đầu sang một bên: “Sẽ lây sang Điện hạ.”

Thái tử đành phải nâng người lên.

“Vậy nàng hãy dưỡng bệnh cho tốt đi.” Hắn đã nhìn ra, hắn ở đây nàng cũng không thoải mái, liền đứng dậy rời đi.

Chung ma ma đến gần ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: “Điện hạ tự mình đến xem chủ tử, rất quan tâm đến người đấy, chủ tử mau khỏe lại, có năng lực hầu hạ Điện hạ.” Nói xong ngừng một chút, mày lại nhăn lại: “Thôi, cũng không vội.”

Hôm nay Thái tử phi làm vậy rõ ràng là đang cảnh cáo Phùng Liên Dung, ý bảo nàng thu liễm chút, đừng độc chiếm Thái tử.

Quý nhân như các nàng có đôi khi cũng chỉ có thể tránh né mũi nhọn của Thái tử phi.

Phùng Liên Dung im lặng nhắm mắt lại.

Lại nói hôm nay Thái tử phi làm như vậy Lý ma ma cũng có chút lo lắng, dù sao bây giờ Thái tử tương đối sủng ái Phùng quý nhân, bằng cũng sẽ không đặc biệt đến thăm nàng, Lý ma ma sợ Thái tử biết sẽ trách cứ Thái tử phi, không thiếu được muốn nói hai câu.

Thái tử phi cũng không sợ: “Hắn nếu đến chỉ trích ta, ta muốn đi tìm Thái hậu nương nương nói rõ lí lẽ.

Nàng ta thân là Thái tử phi, lại không có biện phái trị một quý nhân?

Nếu đúng vậy, nàng ta còn cần thân phận này làm gì, Thái tử cứ việc phế nàng ta đi cho nhanh!

Thái tử phi bị nghẹn cục tức này cũng không phải một ngày, hai ngày.

Kết quả Lý ma ma lo lắng vô ích, Thái tử vẫn luôn không làm ra phản ứng gì, khi nhìn thấy Thái tử phi cũng không nói đến chuyện này, giống như hắn chưa từng biết, nhưng là, hắn đã sớm đến thăm Phùng Liên Dung rồi.

Chuyện này gián tiếp cho thấy, Thái tử là thừa nhận vị Thái tử phi này.

Lý ma ma nhẹ nhàng thở ra.

May mắn Thái tử và Hoàng thượng không giống nhau, bằng không nội điện này cũng muốn rối loạn.

Trong khoảng thời gian này, Phùng Liên Dung tự nhiên không thị tẩm, bệnh của nàng vẫn còn chưa khỏi hẳn, Thái tử phi cũng không nghĩ tới thân mình nàng yếu ớt như vậy, chỉ là bị dính chút nước mưa, bệnh lâu như vậy. Mới đầu mục đích của nàng ta chỉ vì muốn đánh thức Phùng Liên Dung, không nghĩ muốn nàng sinh bệnh, cũng phái người đến xem, bảo nàng tĩnh dưỡng cho tốt, đợi đến khi khỏi hẳn lại đến thỉnh an cũng không muộn.

Chung ma ma ngầm bĩu môi, bây giờ giả vờ có lòng tốt làm cái gì, bản thân là chính thất không lung lạc được Thái tử, đã vô năng, lại còn không nhìn được thiếp thất được sủng ái, chỉ biết lấy quý nhân trút giận. Quý nhân cũng có làm gì đâu, Thái tử gọi đi, dù thế nào cũng phải hầu hạ thật tốt, đây là bổn phận, lại có gì không đúng.

Bên này bà tức giận bất bình, Phùng Liên Dung ngược lại không sao cả, ăn uống như bình thường, chính là đại phu dặn dò không thể gặp gió, thế này mới không ra ngoài.

Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, ngày hôm đó Phùng Liên Dung đang đọc sách, Kim Quế nghe Tiểu Lý nói mấy câu, vẻ mặt cả kinh, chạy tới nói: “Điện Vong Hà bên cạnh mới có hai quý nhân vào ở kìa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play