Hoàng thái hậu nghe vậy, lại bắt đầu xoa mi tâm.

Bệnh đau đầu của bà khẳng định là vì chuyện này!

Hai người này đều đã một bó tuổi còn cãi nhau, mắt thấy yên tĩnh vài năm, bà cho rằng đã dịu chút mới bảo Hoàng hậu đi, kết quả lại ầm ĩ không thoải mái.

Hoàng thái hậu cũng muốn chết tâm, nhưng thủy chung vẫn còn có chút hi vọng.

Vừa vặn cung nữ Cảnh Hoa đến báo, nói là Hoài vương và Hoài vương phi đến cửa cung rồi.

Hoàng thái hậu lập tức phấn chấn trở lại.

Hoài vương là tiểu nhi tử của bà, đất phong Hoa Tân phủ ngay tại phụ cận kinh thành, hàng năm vào thời gian này đều sẽ vào kinh kiến bái. Muốn nói trong ba nhi tử người bà yêu thương nhất chính là Hoài vương, Hoài vương và Hoàng thượng tình cảm cũng rất tốt, cho nên lúc trước mới phong gần như vậy.

Cảnh Hoa cười nói: “Đi theo còn có hơn mười chiếc xe đó.”

Hoàng thái hậu lắc đầu: “Lần nào cũng hận không thể mang hết đồ trong phủ đến, nói hắn hoài cũng vô ích rồi.”

Tuy là trách cứ, nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười.

Mẫu thân trong thiên hạ, có ai không thích nhi tử hiếu thuận đâu?

Quá một lát, phu thê Hoài vương đã đến, còn có ba đứa nhỏ.

Hai nhi tử, một người 17, một người 14, một nữ nhi mới 8 tuổi.

Hoài vương phi cũng là người có xuất thân từ thư hương thế gia, phụ thân là Hộ bộ Tả thị lang, nàng làm người đoan trang hào phóng, rất có khí chất tiểu thư khuê các, Hoàng thái hậu thập phần thích nàng, hai người này vừa mới vào cửa, Hoàng thái hậu đã gọi nàng qua trước.

Hoài vương phi cười nói: “Mẫu hậu, trên đường Thục nhi luôn lo lắng, nhìn thấy ngài cuối cùng cũng tốt lắm.”

“Thục nhi làm sao?” Hoàng thái hậu vội nhìn quận chúa Triệu Thục, vươn tay nói: “Thục nhi mau tới, để tổ mẫu ôm cái nào.”

Triệu Thục lập tức bổ nhào vào lòng bà, khóc nói: “Thục nhi mơ thấy Hoàng tổ mẫu ăn gì đó bị nghẹn, Thục nhi rất nôn nóng, lại không có cách nào...”

Hoàng thái hậu cười rộ lên: “Chỉ là mơ thôi mà, hài tử ngốc, có thể có chuyện gì, nhìn xem, Hoàng tổ mẫu rất khỏe này, cũng không phải tiểu hài nhi, còn có thể ăn nghẹn nha?”

“Là con bé bị nghẹn trước, cũng không biết thế nào lại mơ như vậy.” Hoài vương đi qua nói, “Thục nhi mau xuống đây, Hoàng tổ mẫu ôm con mệt đấy.”

Hoàng thái hậu khoát tay: “Thục nhi nhẹ lắm, làm sao có thể mệt?”

Bà ôm Triệu Thục ngồi xuống.

Triệu Thục ngoan ngoãn ỷ trong lòng bà.

Hoàng vương cười nói: “Thục nhi đặc biệt thích ngài, ta hỏi vì sao con bé nói nơi này của Hoàng tổ mẫu đồ ăn rất ngon, lại đối tốt với con bé. Con mèo nhỏ tham ăn này, nói giống như Hoa Tân phủ chúng ta không có gì hay, dù là đầu bếp cũng so ra kém nơi này.”

Hoàng thái hậu liền nói: “Lúc trước Thục nhi ở chỗ này của ta hai năm, lại trở về nên không quen, cũng không trách được con bé.”

Năm đó Triệu Thục từng bị bệnh, trị thế nào cũng không khỏi, Hoài vương chỉ đành đưa bé vào kinh, gọi Thái y ở đây đến xem, vì chữa bệnh này, Triệu Thục ở trong cung một thời gian.

Hoài vương lại gọi hai đứa con trai lớn tới gặp Hoàng thái hậu.

Tổ tôn ba đời vui vẻ hòa thuận.

Thái tử vừa mới từ Huy Xuân đường ra ngoài Nghiêm Chính liền bẩm báo việc này, nói Hoàng thái hậu cũng gọi hắn và Thái tử phi đi qua, gặp một nhà Hoài vương.

Thái tử liền về nội điện trước.

Khoảng thời gian trước, chuyện Thái tử ăn cơm ở chỗ quý nhân, tuy rằng Thái tử phi không so đo, nhưng cuối cùng hai người vẫn có chút ngăn cách. Lý ma ma đã bảo Thái tử phi thừa dịp Hoài vương đến, nhanh chóng cùng Thái tử hòa hảo, hai người tốt rồi, quý nhân đó được coi là gì đâu?

Thái tử phi cũng nghe khuyên, trang điểm tốt chờ Thái tử.

Kết quả hai người vừa mới ra cửa, Thái tử phi nhịn không được lên tiếng: “Tam hoàng thúc luôn về đây, không tốt lắm đâu, lúc trước đất phong đó cũng phong quá gần rồi.”

Thái tử nhăn mày.

Lý ma ma ở trong lòng kêu trời.

Thái tử phi sao lại cứ thích nói mấy chuyện này đây, trong lòng bản thân Thái tử há có thể không rõ ràng, nàng sao thế nào cũng phải nhắc đến.

Thái tử quả nhiên không nói chuyện.

Thái tử phi cũng tức giận.

Phu thê hai người, thân mật khăng khít, có chuyện gì là không thể nói đây, nàng ta cũng là vì nhắc nhở hắn một chút, sao hắn lại không có nhẫn nại vậy đây! Lý ma ma còn bảo nàng phải tốt, nàng rất tốt, hắn làm được sao? Nàng nhưng là Thái tử phi, không phải quý nhân đó, cả ngày muốn cùng hắn phong hoa tuyết nguyệt!

Sau đó hai người một câu cũng chưa nói.

Hoài vương ở trong cung một thời gian, nhiều ngày nay Phùng Liên Dung nói muốn ủ rượu.

Nhưng Chung ma ma biết lại không đồng ý: “Đang tốt ngâm rượu làm gì, chủ tử chính là quý nhân đấy.”

Phùng Liên Dung cười nói: “Cho Điện hạ uống, có được hay không?”

Thái tử thường gặp nàng, đối nàng tốt, nàng cũng nguyện ý vì hắn làm chút gì, nhưng nghĩ Thái tử thực không thiếu gì cả, nàng liền muốn ngâm rượu cho hắn uống. Khi còn ở nhà, mẫu thân thường làm cái này, nàng cũng học được chút ít, hơn nữa Thái tử cũng sẽ uống rượu, nàng cảm thấy rất không sai.

Chung ma ma lập tức liền nói: “Được, được, muốn ủ rượu gì?”

“Ta nhớ mẫu thân thường ủ cho phụ thân và ca ca uống, có thể sáng mắt giải trừ mệt nhọc, thích hợp nhất cho người đọc sách.” Nàng nghĩ nghĩ, nói ra mấy vị thuốc, “Có nhục thung dung, viễn chí, ngụ vị tử, tục đoạn, quả mâm xôi, hình như còn có thịt cây thù du.”

Chung ma ma liền gọi Đại Lý tới.

Kết quả Đại Lý còn chưa chạy tới trước mặt, cũng không biết Tiểu Lý từ đâu vọt ra, nôn nóng sốt ruột nói: “Ma ma, có chuyện gì phân phó a?”

Chung ma ma buồn cười, hai tiểu tử này còn tranh nhau.

Có điều lần trước Đại Lý đi lấy chậu dầu, lần này liền để Tiểu Lý làm chút chuyện.

“Chủ tử muốn chút dược liệu, lấy được sao?” Chung ma ma hỏi.

Tiểu Lý vội nói: “Chuyện này dễ mà, trong cung có hiệu thuốc.”

Chung ma ma cười nhạo một tiếng: “Không có ngự y khai đơn thuốc, người ta sẽ cho ngươi?”

Tiểu Lý lập tức ngây người.

Chung ma ma lắc đầu: “Liều lĩnh, còn không biết quy củ của hiệu thuốc nữa, chủ tử muốn dược liệu, cũng phải kê đơn, ngươi mời Hồ đại phu đi theo, hoặc là Kim đại phu cũng được.

Lý Lý vội vàng đi.

Hai vị đại phu này tuy rằng cũng xuất từ Thái y viện, nhưng cấp độ, phẩm chất là thấp nhất, không đủ tư cách xem bệnh cho Hoàng đế, Hoàng thái hậu, Thái tử, Thái tử phi. Cũng chỉ có quý nhân, chiêu nghi sinh bệnh mới có thể gọi bọn họ tới bắt mạch.

Tiểu Lý rất nhanh liền dẫn Kim đại phu đến.

Phùng Liên Dung vừa nhìn thấy hắn, trái tim liền nhảy dựng lên.

Bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia, làm trái tim nàng đều phát đau.

Năm ấy chính là Kim đại phu xem bệnh cho nàng, nhưng là không thấy tốt, Kim đại phu là một người tốt, dùng hết toàn lực, thậm chí còn giúp nàng mời Ngô thái y đến, nhưng mà vẫn không có đường xoay chuyển, nàng vẫn không thể nào sống lại.

Thấy Phùng quý nhân nhìn chằm chằm vào mình, mặt Kim đại phu chậm rãi đỏ lên, Kim đại phu còn trẻ mà.

Chung ma ma thấy Phùng Liên Dung luống cuống, vội vươn tay kéo tay áo nàng.

Phùng Liên Dung thế này mới lấy lại tinh thần.

“Kim đại phu, phiền toái ngài xem hộ ta, ta muốn ủ rượu, mấy vị dược liệu này có đúng không.” Giọng điệu của nàng hết sức khách khí.

Kim đại phu có chút thụ sủng nhược kinh, hắn nghe Phùng Liên Dung nói, gật đầu nói: “Không có gì không đúng, có điều thêm chút ngưu tất, một chút ba kích thiên thì tốt hơn.”

Phùng Liên Dung lại hỏi: “Ta là định ủ rượu cho Điện hạ uống, Kim đại phu, ngài có thể chắc chắn không có chỗ nào không đúng không?”

Nghe được là cho Thái tử uống, Kim đại phu trầm ngâm một lát mới nói: “Không sai, Điện hạ có thể uống, hơn nữa phần tâm ý này của quý nhân không sai.”

Nhận được cổ vũ, Phùng Liên Dung rất cao hứng.

Chung ma ma nhét cho Kim đại phu chút bạc.

Kim đại phu không nhận, cười nói: “Là bổn phận của chúng ta, quý nhân cũng không cần đưa bạc.”

Phùng Liên Dung nghĩ, Kim đại phu người đã tốt, còn chính trực như vậy.

Đợi Kim đại phu viết đơn thuốc xong, Phùng ma ma tự mình tiễn hắn.

Tiểu Lý cầm đơn thuốc đi lấy thuốc.

Phùng Liên Dung lại sai Đại Lý đến cục tửu thố lấy một vò rượu nguyên chất về, sai hai tiểu hoàn môn khác là Tào Thọ và Phương Anh Tôn đi mua cái giã thuốc.

Những việc này cũng không phải việc khó.

Chỉ mất nửa ngày, những thứ đó đã lần lượt đến tay.

Chung ma ma tò mò: “Bây giờ làm gì nữa?”

Phùng Liên Dung vén tay áo lên.

“Ôi, chủ tử còn tự mình làm à, nhiều người như vậy không cần chủ tử tự làm đâu, nói là được.” Chung ma ma khuyên nhủ.

Phùng Liên Dung không nghe.

Tự mình ủ rượu mới có thành ý, với lại nàng thật sự rảnh rỗi mà.

Nàng nghĩ muốn tìm chút chuyện để làm.

Phùng Liên Dung tự mình rửa sạch dược liệu, chờ dược liệu khô, lại ngồi đó giã thuốc.

Kết quả còn chưa giã thuốc xong, Thái tử đến.

Phùng Liên Dung cầm cái giã thuốc trong tay, còn chưa kịp buông.

Nàng khó hiểu, sao không thấy người báo, một đường đến đây?

Thật ra là Thái tử đi thẳng vào đây, ai nhìn thấy hắn cũng bảo đừng lên tiếng, đỡ phải lát nữa Nguyễn quý nhân và Tôn quý nhân đến, hắn ngại phiền.

“Đang làm gì vậy?” Thái tử tiến vào liền thấy nàng đang ngồi, tay cầm cái giã thuốc, hắn tới gần thì thấy trong cối giã thuốc đầy dược liệu, đại bộ phận đều đã nát, vị thuốc nồng đậm, đầy cả căn phòng.

Phùng Liên Dung ngơ ngác nói: “Là, là...”

“Là cái gì?” Mắt Thái tử tràn đầy ý cười, “Là đang ủ rượu cho ta sao?”

Phùng Liên Dung hai mắt mở to, cái giã thuốc cạch một cái rơi xuống cối.

Thái tử buồn cười: “Nàng làm cái gì, ta không biết đâu?”

Trong khoảng thời gian này, những người đó đều biết Phùng Liên Dung là sủng của hắn, phàm là nàng có gió thổi cỏ lay gì, bọn họ đều nói cho Thái tử. Hôm nay vừa mới nghe giảng bài xong, Hoàng Ích Tam nói Phùng Liên Dung sai người đi lấy thuốc, lại mua rượu, muốn ngâm rượu cho hắn uống.

Vậy nên hắn đến đây.

Phùng Liên Dung đã có chút tức giận, nàng vốn muốn đợi rượu được ủ tốt rồi mới nói với hắn, bây giờ khen ngược, rượu còn chưa ủ được, cái gì kinh hỉ đều không còn.

Nàng cầm giã dược yên lặng giã thuốc.

Thế nhưng lại không để ý đến Thái tử.

Bên cạnh cung nhân đều đổ mồ hôi lạnh.

Chung ma ma trong lòng nói, lá gan thật lớn, còn dám dùng tiểu tính tình với Thái tử.

Bà kém chút nhịn không được muốn chen vào nói.

Thái tử lại không có gì không vui, vươn tay bóp mặt nàng hỏi: “Thế nào, còn giận ta rồi hả?”

“Không có a, thiếp thân đang vội thôi.” Phùng Liên Dung cũng không dám không nói gì, chỉ là thanh âm rầu rĩ.

Thái tử là một người thông minh, rất nhanh liền hiểu rõ vì sao nàng như vậy.

“Được, lần tới nàng ủ rượu được rồi, lấy ra cho ta, ta sẽ không cho phép người khác nói cho ta, được không?”

Phùng Liên Dung lập tức cao hứng: “Thật sự?”

“Thật sự.”

“Nhưng là Điện hạ đã biết đến rồi, cơ mà ta lấy rượu ra Điện hạ cũng sẽ biết đó là rượu gì, không phải sao?” Phùng Liên Dung giã một lát mới phát hiện vừa rồi mừng hụt.

Thái tử ha ha cười rộ lên.

Phùng Liên Dung bị trêu đùa, tức giận đến tiếp tục giã thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play