Triệu Huy Nghiên nghe được mẫu thân đi Vân Trung đình, nhịn không được oán trách: "Sao mẫu hậu lại không mang ta đi chứ? Phụ hoàng, chúng ta có cần đuổi theo không ạ?"
Nàng nắm chặt ống tay áo Triệu Hữu Đường, ngẩng đầu thì thấy gương mặt tuấn tú lúc này vô cùng dọa người, tức thời vội im miệng.
Triệu Hữu Đường tự nhiên sẽ không đuổi theo, hắn đường đường là hoàng đế, do thê tử ra ngoài liền vội vàng đuổi theo, còn muốn mặt hay không? Chỉ phân phó hộ vệ đi tìm.
Kết quả hộ vệ còn chưa về, mưa to đã rào rào rơi xuống, gió to thổi cửa sổ đập liền hồi, hoa cỏ trong sân có chút bị thổi bật gốc.
Đây là một trận mưa to hiếm thấy.
Triệu Huy Nghiên sắc mặt trắng bệch, khóc nói: "Sao lại mưa to vậy, mẫu hậu sẽ không có chuyện gì chứ?"
Cung nhân an ủi: "Công chúa chớ gấp, nương nương dẫn theo không ít hộ vệ, chỉ là mưa thôi, có thể có chuyện gì chứ, lát nữa là ngừng thôi. Đến lúc đó nương nương tự nhiên sẽ trở về, hay là công chúa dùng cơm trước, để đói bụng cũng không tốt."
Triệu Huy Nghiên lại không chịu ăn.
Nàng lo lắng Phùng Liên Dung, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời bên ngoài tối om, mưa kia giống như không phải mưa, mà như là trên trời có con sông không ngừng đổ xuống dưới, chảy thế nào cũng không hết.
Triệu Hữu Đường lúc này cũng thật sự bối rối, hắn ở trong phòng đi tới đi lui, không biết giờ phút này Phùng Liên Dung đang ở đâu.
"Có phải đã đến Vân Trung đình rồi không?" Hắn hỏi Nghiêm Chính.
Vân Trung đình ngược lại không xa, Nghiêm Chính nói: "Nếu trên đường không có trì hoãn, xác nhận là đã đến, chỗ đó có một miếu thờ, cũng có thể tránh một hồi."
Nhưng nếu chưa tới nơi thì sao?
Thời tiết như này, dù là hai quân đang đánh cũng phải dừng lại, Triệu Hữu Đường càng nghĩ càng bực bội, giơ tay đập mạnh cốc trà xuống, quát: "Lại phái người đi tìm đi! Tìm không thấy, đừng trở về gặp Trẫm!"
Nghiêm Chính khóe miệng giật giật, tìm kiểu gì chứ, hộ vệ đi ra ngoài có thể đứng vững đã không tệ, còn tìm, mưa to mờ mịt, phía trước không thấy rõ bất cứ cái gì, làm sao có thể mò được đến Vân Trung đình? Nhưng hắn cũng không dám nói gì, mời thống lĩnh hộ vệ, lại phái hai mươi lăm người đi ra tìm.
Quả nhiên như hắn sở liệu, không nghe được chút tăm hơi, chỉ nghe thấy tiếng gió dữ bên ngoài, không chút ngừng nghỉ.
Trong phòng còn có một con thú bị vậy, đứng ngồi không yên.
Nghiêm Chính nhìn, hận không thể ra mái hiên đứng.
Hắn sợ Triệu Hữu Đường lại đột nhiên phát hỏa với hắn, sợ lửa này cháy quá đượm.
Hắn hầu hạ hắn đã bao nhiêu năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng này, vốn thiên hạ vạn vật nắm trong tay hắn, có khi dù có phiền não cũng sẽ không làm người khác cảm giác chân tay vô thố.
Mà lúc này, trừ bỏ chờ đợi, giống như cái gì cũng không thể làm.
Nghiêm Chính lo lắng, chỉ thấy Triệu Hữu Đường đột nhiên đẩy cửa ra, nói: "Lấy ô đến."
"Hoàng thượng, ngài không thể đi ra ngoài đâu!" Nghiêm Chính sợ đến choáng váng, vội vàng quỳ xuống, "Hoàng thượng cũng không thể có bất kỳ sơ xuất gì, hơn nữa, nhiều hộ vệ đi ra ngoài như vậy nhất định sẽ có kết quả, xin hoàng thượng chờ chút nữa."
Triệu Hữu Đường lại không nghe, cứ như vậy đứng ở cửa.
Nghiêm Chính nhìn bóng lưng hắn, trong lòng rét run, hắn đây là muốn cố chấp đến cùng, hắn có khuyên thì cũng có ích lợi gì? Đành phải cầm ô ra.
Chỉ là không nghĩ tới vừa mới ra bước ra sân, ôn kia liền bị gió thổi ngã trái ngã phải, hắn dùng toàn bộ sức mạnh cũng cầm không được, chỉ nghe soạt một tiếng, ô thế nhưng bị thổi gãy thành hai đoạn.
Ô được làm từ gậy trúc này yếu ớt thật như đậu hũ vậy.
Nghiêm Chính chỉ ngây ngốc nhìn, lại một trận gió thổi tới, hắn rốt cuộc chịu không được, thân mình lung lay ngã xuống đất, nước bùn bắn tung tóe lên người Triệu Hữu Đường.
Nghiêm Chính sợ tới mức tê liệt, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu.
Triệu Hữu Đường thấy thế chỉ phải đành lui về.
Khó trách không có một người trở về, căn bản là không thể bước đi, hắn chỉ thấy cả trái tim chìm đến đáy cốc, Phùng Liên Dung hiện đang ở bên ngoài, không biết có bao nhiêu sợ hãi.
Nàng vốn không phải người to gan, thật giận bản thân vì sao lúc trước muốn giận nàng như vậy?
Biết rõ rành rành nàng để ý, lại không chịu giải thích.
Hắn đứng ngồi không yên, nghĩ rồi lại giận Phùng Liên Dung, dù hắn có làm vậy thì nàng cũng nên nhịn một chút, sao tì khí lại xấu đến vậy chứ? Có phải hắn quá sủng nàng nên giờ nàng chẳng phân biệt được trường hợp, dù là hoàng hậu, nào có năng lực không nói với hắn một câu đã tự mình ra ngoài?
Xứng đáng!
Lúc này cho nàng chịu chút giáo huấn, nhất định là biết lỗi rồi.
Nghiêm Chính cả người ướt đẫm cũng không dám đi thay, đứng bên cạnh ngầm cầu trời bái phật, sớm để Phùng Liên Dung bình an trở về, như vậy hắn liền sẽ không xui xẻo.
Hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng vạn nhất Phùng Liên Dung ra chuyện gì, Triệu Hữu Đường sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Lúc này, có cung nhân đến bẩm, nói Triệu Huy Nghiên không chịu ăn cơm, Triệu Hữu Đường nghĩ đến nữ nhi, vội vàng bất chấp mưa gió đi qua, may mắn hai căn sương phòng cách nhau không xa.
Chỉ là lúc hắn đến nơi, quần áo đã ướt đẫm.
"Phụ hoàng." Triệu Huy Nghiên lau nước mắt, "Mẫu hậu vẫn chưa về."
"Trẫm biết, đã phái người đi tìm, con ngoan ngoãn ăn cơm, lát nữa mẫu hậu về thấy con đói bụng nhất định sẽ đau lòng." Triệu Hữu Đường ôn nhu nói.
Triệu Huy Nghiên thở dài: "Vậy phụ hoàng ăn chung với nữ nhi đi. Ăn xong lại chờ mẫu hậu, nếu phụ hoàng để đói bụng, mẫu hậu còn không phải cũng đau lòng?"
Lời này Triệu Hữu Đường không tiện phản bác, cha con hai người đi ăn cơm.
Cơm canh đã nguội, nhưng là ngay cả cầm đi hâm lại cũng không được.
Chỉ vì mưa gió quá lớn, dù là bật ô đi ra ngoài, chỉ một lúc thôi là ướt hết người, ô cũng bảo vệ không được, bị gió thổi không thấy tăm hơi, chính là chịu được đến phòng bếp, cầm về cũng là một vấn đề.
Cho nên hai người chỉ có thể chấp nhận, may là thời tiết không quá lạnh.
Triệu Hữu Đường đến rồi liền không lại đi, ở cùng Triệu Huy Nghiên, hai bên còn có thể có chút an ủi.
Cơn mưa lớn này rơi đủ ba bốn canh giờ mới dừng lại.
Vốn nắng hạn lâu ngày gặp mưa to là chuyện tốt, nhưng cơn mưa này quá lớn, ngược lại tốt quá hóa tệ, đối điền trang tạo thành tổn hại rất lớn, cả trang một mảnh bận rộn, mà Giang Chiêu Thiện còn có chuyện phiền lòng khác, do Phùng Liên Dung còn chưa trở về, hắn sợ sẽ liên lụy đến bản thân.
Dù sao cũng là hắn mời đến làm khách, hiện tại chỉ hối hận lúc trước nổi lên lòng tham, vì lấy lòng Triệu Hữu Đường, giờ thì tốt rồi, sợ là tiền mất tật mang!
Mắt thấy bên ngoài bình tĩnh, hắn cũng vội vã phái thêm nhiều người đi tìm Phùng Liên Dung.
Thời gian trì hoãn thật sự quá dài, Triệu Hữu Đường lúc này đâu nào lại chịu ngồi yên, dặn dò Triệu Huy Nghiên mấy câu liền sải bước ra sân.
Nghiêm Chính dẫn thống lĩnh hộ vệ đi lại.
Thống lĩnh kia sắc mặt thật sự khó coi, nhìn thấy Triệu Hữu Đường liền quỳ xuống.
Vẻ mặt của thống lĩnh hộ vệ không thể lại rõ hơn, tức thời trong lòng lộp bộp một tiếng, có một lát thế nhưng không dám đặt câu hỏi, chỉ đứng vậy, qua một lát mới hỏi: "Nương nương đâu?"
Thống lĩnh dập đầu nói: "Hồi hoàng thượng, hạ quan không tìm được nương nương, núi Tề theo sườn núi sụp xuống chặn đường đi, hộ vệ đi theo nương nương một người cũng chưa về.
"Cái gì, núi Tề lở?" Triệu Hữu Đường ngây ra như phỗng, "Làm sao có thể?"
"Do trận mưa to hôm nay gây ra, núi đá chảy xuống, tính chất cũng không tính nghiêm trọng." Thống lĩnh nói, "Hạ quan đã mệnh bọn họ tiếp tục tìm, hình như nương nương vẫn chưa đến Vân Trung đình, có người thấy nương nương đến lưng chừng núi liền quay lại, sau đó trời mưa..."
Triệu Hữu Đường cắt đứt hắn: "Cái gì mà hình như, rốt cục là lên Vân Trung đình hay chưa?"
Nếu là lên, núi đá chảy xuống, nàng ở Vân Trung đình trên đỉnh núi, đó là chuyện càng thêm nguy hiểm, dù là có hộ vệ cũng sao có thể chống đỡ được thiên tai?
Triệu Hữu Đường cảm thấy trái tim đau thắt, hung bạo hỏi thống lĩnh.
Thống lĩnh ngẩn ra.
Thấy hắn thế nhưng đáp không được, Triệu Hữu Đường đạp một cái qua: "Ngươi điều tra thế nào vậy hả? Có người thấy, rốt cục là tận mắt thấy hay nhìn nhầm rồi? Vân Trung đình mỗi ngày có không ít người, chứ không phải là nhà giàu khác, nhà ai mà không có xe ngựa? Rốt cục có nhìn thấy nàng hay không?"
Thống lĩnh kia bị hắn đá phun ra hai búng máu, cả kinh mất hồn mất vía, vội hỏi: "Bẩm, bẩm hoàng thượng, do trời mưa sợ là cũng nhìn không rõ, hạ quan, hạ quan đi ngay đây."
"Còn không mau cút đi?" Triệu Hữu Đường quát.
Thống lĩnh liền lăn một vòng rời đi.
Triệu Hữu Đường đứng ở trong sân, ngực không ngừng nhấp nhô.
Nghiêm Chính nhỏ giọng nói: "Sợ là nương nương cảm thấy không ổn, hẳn là đang trên đường trở về."
Hắn muốn an ủi Triệu Hữu Đường, nếu không phải ở trên núi thì dễ nói.
Triệu Hữu Đường lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Lòng hắn như đay rối, dù sao thời gian qua lâu như vậy, đó là không ở trên núi, vì sao còn chưa trở lại, cũng không phải rất xa.
Hay là lúc nàng trở lại vừa vặn gặp núi đá chảy xuống?
Hay là nàng ở trong mưa lạc đường?
Nhưng là nhiều đáp án như vậy, vô luận loại nào, đều không phải điềm tốt.
Do trên thực tế, nàng còn chưa trở về.
Triệu Hữu Đường lập tức đi ra ngoài, Nghiêm Chính đi theo sau, chỉ thấy hắn xoay người lên ngựa, cũng không biết là ngựa của tên hộ vệ nào, vung roi liền đi ra ngoài.
Nghiêm Chính bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng hô hoán hộ vệ đuổi kịp.
Trong khoảng khắc đó, hắn đã chạy nhanh đến xa xa, trên đất lầy lội, một đường nước bùn tung tóe, biến áo bào hắn bẩn không chịu nổi.
Như tâm tình hắn lúc này.
Lo lắng đã làm hắn không thể chịu đựng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT