Âu Dương Trì sắc mặt
âm trầm trở lại Phúc thụy viện, liền đóng cửa lại lạnh lùng quát lớn bảo tất cả đều lui xuống. Hắn thở hồng hộc ngồi xuống ghế, trừng mắt nhìn
Lâm thị.
Lâm thị trong lòng có chút không yên, nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng nói: ”Lão gia!”
Âu Dương Trì không nói một lời, hung hăng cho bà ta một cái bạt tai. Lâm
thị hét lên một tiếng, tay ôm má trái sưng đỏ, nước mắt lưng tròng không dám tin nhìn Âu Dương Trì, bộ dạng ủy khuất vô cùng.
Âu Dương
Trì nổi giận đùng đùng quát: ”Nói, có phải ngươi giở trò sau lưng hay
không? Ngươi không thể chấp nhận việc Chu di nương có con nên đã thông
đồng với Trương Á Sơn oan uổng nàng, bức tử nàng. Có đúng hay không?
Người hiền lương thục đức lúc trước chạy đi đâu rồi? Dù sao ngươi cũng
xuất thân từ Hầu phủ, sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Lâm thị ủy khuất nói: ”Trì lang, chàng hiểu lầm rồi, nhóm di nương kia vì lão
gia mà khai chi tán diệp, bản thân thiếp vui mừng còn không kịp làm sao
có thể làm ra loại chuyện độc ác này. Tất cả đều là do Trương di nương
lúc trước nói với thiếp Chu di nương có tư tình với nam nhân khác. Thiếp liền cho người kiểm chứng phát hiện Chu muội muội quả thật có đi lại
gần gũi với Trương Á Sơn, vừa vặn lúc đó đại phu lại nói nàng ấy có
thai. Lúc đó thiếp rất tức giận mất hết lý trí, chỉ biết oán nàng ta
không biết suy nghĩ, có tư tình với người khác không nói đằng này lại
còn mang thai của người khác, nên đã đem tin tức này giấu đi. Ai ngờ bọn người kia lại mang những thư dơ bẩn kia vào viện của nàng rồi lại đổ
oan cho thiếp. Chuyện ở viện của Lão thái thái, thiếp vẫn luôn gạt đi,
thà rằng để một mình thiếp gánh vác tội oan cũng không muốn người ngoài
biết được sự thật rồi gièm pha này nọ. Sau này, Trương Á Sơn lại cứ một
mực khẳng định hắn có tư tình với Chu di nương, thiếp không còn cách
khác đành giao hắn cho Lão thái thái xử trí. Hôm nay nghe lão gia nói
như vậy mới phát hiện toàn bộ việc này đúng là có chút kỳ quái, nếu như
thiếp có làm gì sai thì cũng là do quá mức lo lắng cho chàng, tâm địa
lại mềm yếu, sợ huyết mạch của Âu Dương gia bị lẫn lộn!”
Lâm thị nói một hồi liền đem toàn bộ sai lầm của mình đổ hết lên người của
Trương di nương, toàn tâm toàn ý muốn làm cho Âu Dương Trì tin tưởng.
“Đầu óc Trương Á Sơn kia hỏng rồi chắc? Nếu không phải là ngươi sai khiến
thì hắn dám nói bản thân cùng người của ta có tư tình sao?” Âu Dương Trì cười lạnh nói.
Lâm Thị khóc nói: “Trì lang, chuyện trong nội
viện này trước đây vẫn luôn do thiếp quản. Nếu thiếp vu oan cho Chu di
nương chẳng phải là nói bản thân quản lý không nghiêm sao? Chàng hãy suy nghĩ cẩn thận, thiếp sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?”
Hơn mười năm qua quả thật Lâm thị quản lý Âu Dương phủ rất tốt, luôn được
xem là vợ hiền của hắn, Âu Dương Trì nghe bà ta nói như vậy thì có chút
động. Chần chờ nói: ”Không phải là có ai khác chứ?”
Lâm thị thở
dài một hơi, nói: ”Chàng còn không nhìn ra sao? Trì lang, thiếp vẫn luôn quản lý nghiêm khắc, từ trên xuống dưới đắc tội với không ít người. Nếu chàng bắt thiếp nói ra ai đứng phía sau hạ độc thủ thì thiếp thực sự
không nói nên lời. Chàng chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, ai là người
không mong muốn thiếp một lần nữa quản sự đây? Người nào lại có bản lĩnh làm cho lão thái thái thay nàng ta nói chuyện? Lý di nương chẳng phải
sẽ nói lời lung lay người sao?”
Âu Dương Trì không nói nên lời.
Lâm thị lại nói tiếp: ”Bọn họ sử dụng chiêu này đúng là thâm độc. Vừa ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta, lại còn làm tổn hại thanh danh của lão gia. Thiếp đã nói rồi, mình đã đắc tội với người nào đó, nhưng người ta có ngoan độc thế nào cũng không nên đem nước bẩn này hắt lên người
thiếp chứ!”
“Ngươi đừng nói nữa!” Âu Dương Trì đứng phắt dậy, nói tiếp: ”Ta không tin Nguyệt Nga là người như vậy!”
Lâm thị chạy vội ào vào lòng hắn, nước mắt rơi như mưa: ”Được! Trì lang,
thiếp sẽ không nói nữa, có nói chàng cũng không tin. Nhưng tình cảm vợ
chồng mười năm của chúng ta thì chàng phải tin. Thiếp là một lòng một dạ với chàng, cho dù bị đánh thì có sao. Chỉ cần chàng cảm thấy vui là
được!”
Âu Dương Trì trong lòng giật giật, tuy rằng hắn không tin
là Lý di nương-nữ tử mảnh mai yếu đuối kia ở phía sau làm chủ. Trong
lòng hoài nghi Lâm thị nhưng cũng đã bớt đi vài phần. Lâm thị nhẹ nhàng
hít một hơi, nói: ”Đau quá!” Nói xong nước mắt lại như đê vỡ ào ào chảy
xuống: ”Trì lang, chàng thực sự muốn đánh thiếp sao?”
“Uyển Nhu,
là ta không đúng, để ta gọi người vô bôi thuốc cho nàng!” Âu Dương Trì
đã tin tưởng lời nói của Lâm thị, vội vàng muốn đi mở cửa.
Thế
nhưng Lâm thị lại giữ chặt tay hắn lại, ôn nhu nói: ”Đừng, chỉ sợ làm
cho bọn hạ nhân chê cười thôi. Nếu chàng thực sự lo lắng cho thiếp thì
trong phòng có thuốc, để thiếp mang tới. Chàng thay thiếp bôi thuốc!”
Âu Dương Trì gật gật đầu, Lâm thị trong lòng cũng được thả lỏng, vừa muốn
tươi cười thì cảm thấy trước mặt một mảnh đen, đột nhiên té xỉu.
Âu Dương Trì hoảng sợ, vội vàng gọi Vương mama tiến vào, bất chấp lúc này
là nửa đêm đi mời Tiền đại phu đến xem bệnh cho Lâm thị. Tiền đại phu
chậm rãi bắt mạch, một lúc sau không khỏi cười nói: ”Chúc mừng chúc
mừng. Chúc mừng phu nhân có hỉ mạch!”
Lời vừa nói ra làm Lâm thị
kinh hỉ, nhất thời không nói nên lời. Mặt Vương mama vui mừng như nở hoa liền nói: ”Tiền đại phu, ngài hãy xem kỹ lại giùm. Hai ngày này phu
nhân bị tức giận, không biết…”
Tiền đại phu nghe vậy sao còn
không biết ngụ ý của Vương mama, liền cười nói: ”Khó trách có chút động
thai. Phu nhân phải nghỉ ngơi nhiều, cố giữ cho mình vui vẻ, cẩn thận
dưỡng thai thì sẽ tốt!”
Âu Dương Trì vốn tưởng rằng mình mất đi
một đứa nhỏ, hiện tại lại có một đứa từ trên trời rơi xuống. Lúc này đã
vui mừng đến không biết phải làm sao cho đúng, vội vàng kêu Tiền đại phu viết phương thuốc, rồi lại sai người đi báo tin cho lão thái thái. Lâm
thị đỏ mặt, cố ý nói: ”Lão gia! Tiền đại phu cũng có nói là có chút động thai. Người bây giờ đi nói với lão thái thái, vạn nhất đứa nhỏ không
được bảo đảm thì phải làm sao?”
“Đừng có nói bậy!” Trên mặt Âu
Dương Trì vẫn chưa hết vui mừng nói: ”Mấy người đại phu đều nói như thế. Không có bệnh cũng tìm chỗ yếu mà nói, nếu nàng cái gì cũng tốt thì
người ta biết làm thế nào? Ông ấy nói như vậy là muốn nàng an tâm tĩnh
dưỡng, cái gì cũng không cần lo. Nàng yên tâm, lão thái thái đã có ta.
Để không bị người nói lần này nàng nhất định phải sinh con trai!”
Tiền đại phu ở gian ngoài vừa viết phương thuốc vừa cười nói: ”Phu nhân,
Dương lão gia nói rất đúng, ngài cứ yên tâm mà dưỡng thai đi!”
Âu Dương Trì cười nói: ”Tiền đại phu, ngươi hãy thay ta kê mấy phương
thuốc dưỡng thai thật tốt. Nếu thật sự là con trai đến lúc đó ta sẽ
trọng thưởng!”
Tiền đại phu kê xong đơn thuốc, Âu Dương Trì vui
vẻ tiễn ông ta ra ngoài. Vương mama đi tới bên giường cười tươi như hoa: ”Chúc mừng phu nhân!”
Lâm thị cười lạnh nói: ”Mấy ngày này ta
thực sự đã bị nghẹn khuất đủ rồi. Bây giờ trong bụng có bảo bối, xem như cũng thoải mái rồi!”
Vương mama cười đắc ý, ghé sát lỗ tai Lâm
thị nói: ”Ban đầu đại tiểu thư dựa vào mình là tỷ ruột của trưởng tử mà
đối nghịch khắp nơi với phu nhân. Hiện tại phu nhân đã mang thai, Tước
nhi ở trước mặt lão thái thái sẽ không còn quý giá như xưa nữa. Về sau
chỉ cần một biện pháp nhỏ trừ đi hắn, toàn bộ Âu Dương gia lúc đó không
phải là nằm trong tay phu nhân hay sao!”
Lâm thị suy nghĩ một
hồi, nói: ”Ngươi đừng xem thường nha đầu kia, tuổi thì còn nhỏ nhưng lại nhiều mưu mô, mấy chuyện gần đây đều do nó xúi giục lão thái thái cùng
Lý di nương đối nghịch với ta. Nó biết cách lấy lòng người lớn, không
riêng gì lão thái thái sủng ái nó ngay cả lão gia cũng nhiều lần nói với ta Noãn nhi vô cùng hiếu thuận, nếu Khả nhi có một nửa tâm nhãn như nó
thì chàng cũng yên tâm!”
Vương mama buồn cười nói: ”Nàng ta không biết sống chết đi đối nghịch với phu nhân, rồi một ngày nào đó sẽ phải
chịu thiệt, sau này đem nàng ta gả đi xa là được. Đúng rồi, Lý di nương
nếu biết phu nhân mang thai không biết sắc mặt sẽ khó coi như thế nào
đâu!”
Lâm thị càng nghĩ càng cao hứng liền nói: ”Cái tiểu tiện
nhân kia khẳng định là ngạc nhiên đến tròn mắt. Chỉ cần lần này là nam
tử, từ nay về sau ta ở trước mặt lão thái thái cũng có thể thẳng lưng
ngẩng cao đầu rồi!”
Vương mama vừa vén chăn cho Lâm thị vừa nói: ”Phu nhân yên tâm! Chắc chắn là nam thai!”
Lâm thị gật gật đầu nói: ”Nếu là như thế, ngay cả lão thái thái ta cũng
không cần sợ!” Bà ta vừa nghĩ đến Lý di nương, không khỏi vuốt bụng mà
cười rộ lên.
Lý di nương nghe nói Lâm thị không thoải mái là do
mang thai liền ngây dại. Nàng ta hao tốn biết bao tâm tư mới làm cho Âu
Dương Trì bất hòa với Lâm thị mà chuyên sủng chính mình. Vậy mà người ta đã có thai liền dễ dàng chiếm thế thượng phong, bảo sao nàng ta không
sầu.
Khi tin tức được đưa đến là khi Âu Dương Noãn đang chơi cờ với Âu Dương Tước.
“Mang thai?” Âu Dương Tước hạ quân cờ trong tay xuống bàn cờ ngạc nhiên nói: ”Điều này sao có thể?”
Phương mama cúi đầu nói: ”Đại thiếu gia, đại phu đã xem mạch rất kỹ. Chỉ sợ là sự thật!”
“Đáng giận!” Âu Dương Tước gầm lên một tiếng, thở phì phì nói: ”Ông trời đúng là không có mắt, ta đi nói với lão thái thái!”
“Đứng lại!” Âu Dương Noãn thản nhiên nói.
“Tỷ…” Âu Dương Tước sửng sốt, Hồng Ngọc liền chạy nhanh đến kéo tay hắn
khuyên nhủ nói: ”Đại thiếu gia, người đúng là hồ đồ. Tin tức này lão
thái thái đã sớm biết rồi!”
Kế mẫu không được lão thái thái coi
trọng là do bà ta không sinh được con trai, nếu lúc này đây bà ta thực
sự mang nam thai chẳng phải từ nay về sau có thể ngang tàng trong Âu
Dương phủ sao? Âu Dương Tước càng nghĩ càng mất kiên nhẫn. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, ánh mắt đen láy chứa tia tức giận.
“Tỷ tỷ?” Âu Dương Tước quay đầu nhìn Âu Dương Noãn, trong thanh âm lộ ra tia bối rối: ”Phải làm sao bây giờ?”
Nhìn đôi mắt trong suốt thuần khiết như nước đang nhìn chằm chằm, Âu Dương
Noãn mỉm cười nói: ”Trước hết lại đây hạ ván cờ đi đã!”
“Tỷ, rốt
cuộc tỷ nghĩ như thế nào?” Nghe lời nàng đã trở thành thói quen của Âu
Dương Tước, tên nhóc này đành phải trở lại bàn ngồi xuống, bàn tay cho
vào hũ đựng quân cờ lấy lên một con màu trắng kẹp ở hai đầu ngón tay,
suy nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng hạ xuống.
Âu Dương Noãn nhìn nơi hắn hạ cờ, không khỏi mỉm cười lắc đầu. Tước nhi luôn là đứa nhỏ thông
minh, nhưng chơi cờ lại luôn rất lỗ mãng. Luôn luôn tính toán làm sao để có thể thần kỳ thoát hiểm. Sau lại ra nhiều chiêu kỳ quái. Lớn mật liều lĩnh, bất kể đại giới, vài bước bắt lấy quân cờ đối phương liền nghĩ
muốn dồn người ta vào chỗ chết. Hắn đánh không dựa vào một chút sách dạy đánh cờ, hoàn toàn là tùy ý phát huy, hứng trí mà đánh.
“Nếu muốn cùng tỷ chơi cờ thì nên chuyên tâm một chút. Những chuyện khác để nói sau!” Âu Dương Noãn chậm rãi nói
Phương mama nhìn bàn cờ, thấy quân đen đã muốn chiếm hết nửa giang sơn không
khỏi bật cười, đại tiểu thư chơi nhìn như có như không, giống như một
bản nhạc phổ vậy. Bố cục thế cờ lại lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, khắp nơi đều bố trí công thủ nhiều mặt. Động thì nhẹ nhàng như
không thấy, tĩnh như xử nữ, thủ đoạn quỷ dị đa đoan, dồn nàng vô thế bí
cũng bị hóa giải xảo diệu. Đại thiếu gia đối chọi với tiểu thư, giống
như đối chọi với tường đồng vách sắt, rất khó chiếm thế thượng phong.
Quả nhiên, Âu Dương Noãn hạ xuống nước cờ cuối cùng đã toàn thắng. Âu Dương Tước mở to hai mắt lẩm bẩm nói: ”Không có khả năng, tỷ rõ ràng là chấp
ta ba nước ”
Nàng mỉm cười nói: ”Thứ nhất là do đệ không chuyên
tâm chơi cờ. Thứ hai, đệ xử lý quá lỗ mãng. Thứ ba, chưa đánh giá đối
thủ đã tùy tiện ra chiêu. Như vậy đại thể đã mất thì còn giãy dụa gì
nữa!”
Âu Dương Tước nghe vậy thì sửng sốt, lại cảm thấy có vài
phần đúng. Một lúc lâu cũng không tìm ra lý do để phản bác đành nói:
”Chỉ là do đệ nhất thời phân tâm. Chơi thêm một ván nữa chắc chắn sẽ
thắng! Lần này tỷ cũng nhường đệ ba nước, không! Năm nước!”
Âu
Dương Noãn thản nhiên nói: ”Đánh cờ chung quy cũng chỉ là trò chơi. Có
cương có nhu, phải tuân thủ quy tắc lẫn nhau, cho nên đối với những
người có xu hướng tâm lý bình thường thì các thủ pháp quái lạ đều trở
nên có vẻ vô lực cùng buồn cười, không cần nói nhường đệ năm nước, cho
dù là mười nước đệ cũng không thắng nổi!”
“Từ trước đến nay mỗi
lần chơi cờ cùng tỷ đệ đều chưa từng thắng qua, tỷ cũng không chịu cho
đệ thắng một lần!” Vẻ mặt Âu Dương Tước oán trách.
“Tước nhi, đệ
phải nhớ kỹ. Cùng người khác chơi cờ, có thể nhường nước, không thể cho
cờ. Nhường nước cờ là vì ngươi yếu. Làm cho cờ phất là gió. Tỷ nhường đệ ba nước là vì xuất phát từ tình cảm tỷ đệ. Nếu như để đệ thắng thì cũng chỉ là lừa người mà thôi. Nhân sinh như kỳ. Kỳ như nhân sinh. Ta thân
là tỷ tỷ của đệ thì tự nhiên nhường nhịn đệ.Nếu là người khác thì dễ
dàng nhường đệ sao? Cầu người khác nhường cho đệ không bằng ngẫm lại
phải làm sao để nâng cao trình độ chơi cờ của bản thân lên!”
Âu
Dương Tước tư chất thông minh, lúc này chớp chớp mắt nói: ”Tỷ tỷ, sao đệ cứ cảm thấy trong ltrong lời nói của tỷ là có ý khác?”
Âu Dương
Noãn mỉm cười nói: ”Đệ là trưởng tử Âu Dương gia, là đại thiếu gia danh
chính ngôn thuận. Đệ trong lòng lão thái thái cùng phụ thân là không thể thay thế được. Người khác sinh long cũng được mà phụng cũng chẳng sao,
chuyện đó cùng đệ không có liên quan. Đệ ở đây ảo não uể oải, oán trời
trách đất. Không bằng ngẫm lại làm sao để nâng cao bản thân, hiểu chưa?”
Dứt lời, nàng đứng lên nhìn Âu Dương Tước cười hì hì nói: ”Tỷ muốn đi chúc mừng phụ thân cùng mẫu thân, đệ có đi cùng không?”
Âu Dương Tước theo bản năng muốn nói không đi. Lại nhìn thấy Âu Dương Noãn đang mỉm cười chăm chú nhìn hắn, ánh mắt giống như nhìn một tiểu hài tử bình thường liền đứng lên, nói: ”Tỷ tỷ, đệ hiểu được ý của tỷ, ta đi
cùng tỷ đến Phúc thụy viện!”
“Không! Phải là Thọ an đường mới
đúng!” Âu Dương Noãn nở nụ cười. Trong nụ cười xuất hiện một tia vui
mừng, Tước nhi có thể học được cách làm thế nào hỉ nộ không đổi sắc mới
là chuyện nàng quan tâm nhất.
Đến thọ an đường, quả nhiên nhìn
thấy Âu Dương Trì, Lâm thị cùng Âu Dương Khả đã ở đây. Âu Dương Noãn vén rèm lên, ý cười dịu dàng nói: ”Tổ mẫu, chúng con vội tới để chúc mừng
phụ thân cùng mẫu thân!”
Lý thị đang nhắm hờ mắt lại nghe Âu
Dương Trì nói chuyện, lúc này nhìn thấy Âu Dương Noãn cùng Âu Dương Tước lần lượt đi vào phòng, ánh mắt lập tức sáng ngời, nói: ”Hai con mau qua bên đây ngồi xuống!”
Âu Dương Noãn cùng Âu Dương Tước vâng lời
đi qua, cung kính thỉnh an rồi mới lần lượt ngồi xuống bên người Lý thị, Lý thị thấy Âu Dương Tước đang vô cùng cao hứng liền lôi kéo tay hắn
hỏi lý do. Âu Dương Tước cũng tươi cười lễ phép đáp lời.
Âu Dương Noãn lại chủ động nói chuyện cùng Lâm thị: ”Mẫu thân, con nghe hạ nhân
báo tin lại đúng là rất cao hứng. Mẫu thân mang thai chính là chuyện đại hỉ của nhà chúng ta. Không biết mẫu thân muốn chúc mừng như thế nào?”
Lâm thị giống như từ mẫu bình thương nở nụ cười nói: ”Hiện tại cũng mới hơn một tháng, chờ đứa nhỏ bình an khỏe mạnh được sinh ra rồi chúc mừng
cũng chưa muộn. Tâm ý của Noãn nhi, mẫu thân rất cảm động!”
Âu
Dương Khả có thể thấy được ý cười trong suốt trên mặt Âu Dương Noãn,
kinh thường bĩu môi, nhưng vừa nhìn thấy Âu Dương Noãn nhìn mình liền
nhanh chóng tươi cười nói: ”Tỷ tỷ, tỷ đoán trong bụng mẫu thân là nam
hay nữ?”
Âu Dương Noãn cười nói:” Ta đoán mẫu thân sẽ sinh cho ta một đệ đệ, đến lúc đó Tước nhi cũng có người bầu bạn.”
Lý thị cười nói: ”Cái này khó có thể đoán trước được, ngày trước khi ta
mang thai phụ thân con, ai ai cũng đoán đó là một nữ hài tử. Thế nhưng
ta lại không tin. Nam thai thường hướng vào trong ôm lấy mẫu thân, lưng
hướng ra ngoài. Động một cái ta liền biết. Người ngoài có nói thế nào ta cũng vẫn nhận định là một nam hài tử, đến khi sinh hạ quả nhiên là
không sai. Không biết mẫu thân con có được phần phúc khí này như ta
không?”
Âu Dương Noãn nhìn Lâm thị vẫn luôn tươi cười như bình
thường, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia hờn giận. Nàng không
khỏi ngần cười lạnh, hiện tại trong lòng tổ mẫu đối với Lâm thị đã sinh
ra chán ghét đến cực điểm, cho dù bà ta thật sự sinh được con trai cũng
không thể nào làm Lý thị quá mức cao hứng được. Đương nhiên, nếu đứa nhỏ này sinh ra từ bụng Lý di nương thì lại khác…
Âu Dương Khả buồn
cười nói: ”Tổ mẫu yên tâm. Mẫu thân nhất định sẽ sinh một tôn tử cho
người. Phụ thân ngay cả tên cũng đã chuẩn bị cho đệ đệ rồi, gọi là Âu
Dương Hạo!”
“Hồ nháo! Có đạo lý nào mà đứa nhỏ chưa được sinh ra đã đặt tên hả? Đây chính là giảm phúc!” Lý thị trầm mặt
Âu Dương Trì đỏ mặt xin lỗi: ”Là do con nhất thời cao hứng, xin lão thái thái thứ tội!”
Lý thị hừ lạnh một tiếng liền không hề quan tâm đến Lâm thị, cố ý lôi kéo
Âu Dương Tước hỏi han chuyện học hành. Sắc mặt Lâm thị càng ngày càng
khó coi, nhìn Âu Dương Trì vẻ mặt xấu hổ.
Âu Dương Trì thấp giọng khuyên giải an ủi Lâm thị: ”Nàng là thai phụ, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm đi!”
Lâm thị gật gật đầu, theo lời đứng lên, vừa đi đến cửa thì hét lên một
tiếng, thân mình ngã xuống vào người Vương mama ngay bên cạnh. Tiếng hét kinh động thật lớn, Âu Dương Trì lập tức nhảy dựng lên, Âu Dương Khả
chạy nhanh ra. Âu Dương Tước cũng muốn đi qua xem liền bị Âu Dương Noãn
giữ chặt lại: ”Đệ đừng qua đó gây rối, ở lại bên cạnh tổ mẫu, đừng để
người bị kinh hoảng!”
Nói xong nàng tiến về phía trước vài bước
rồi dừng lại, bộ dáng giống như là muốn đi thăm nhưng lại chỉ dám đứng
cùng đám người bên ngoài, cũng không đi tới gần.
“Uyển Nhu! Nàng làm sao vậy?” Âu Dương Trì không biết làm sao, chỉ đành ôm chặt Lâm thị, sợ bà ta có gì sơ suất.
Sắc mặt Lâm thị thống khổ, vừa khóc vừa nói: ”Thiếp không biết! Đầu thiếp
đau quá, thắt lưng cũng đau, bụng cũng vậy! Thật là khó chịu, giống như
bị lửa thiêu vậy! Lão gia! Cứu thiếp! Mau cứu thiếp!”
Âu Dương
Trì nghe Lâm thị kêu mà lòng bối rối, liền chất vấn Vương mama: ”Phu
nhân đây là bị làm sao, các ngươi nhiều người như vậy mà cũng không chăm sóc nổi, còn không mau đỡ nàng trở về!”
Vương mama kinh hoảng
thất sắc, nói: ”Lão gia, lão nô luôn đi theo nhưng cũng chưa từng thấy
qua phu nhân như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì! Phu nhân! Phu nhân!
Người đừng dọa nô tỳ a!”
“Mau! Trước hết đem phu nhân trở về đã!” Lý thị cũng đứng lên, cao giọng nói
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT