Âu Dương Noãn sửng sốt một lúc lâu, cơ hồ không thể tin vào tai mình. Nhưng hơi thở quanh quẩn quen thuộc kia chứng minh nàng không hề nhận lầm người. 

Đợi đến khi nàng ngẩng đầu nhìn, lại chỉ thấy Tiếu Trọng Hoa một thân áo gấm màu đen đứng cách đó không xa. Cặp mắt lạnh nhạt ôn hòa mà nàng rất quen thuộc nay đã chứa đầy lãnh ý. 

Chẳng qua là lãnh ý kia không nhắm vào nàng mà là đang nhìn chằm chằm vào Mộ Hiên Viên. Cũng không biết hắn đã đứng trong này bao lâu rồi?

Ánh mắt Mộ Hiên Viên cũng chiếu lên Tiếu Trọng Hoa cơ hồ chưa đầy địch ý. Nhưng Tiếu Trọng Hoa lại một chút cũng không để ý đến.

Âu Dương Noãn còn chưa kịp mở miệng Tiếu Trọng Hoa đã nhẹ nhàng kéo nàng về phía mình: “Cửu hoàng tử, dịch quán đã tu sửa xong. Hôm nay ngài liền có thể chuyển đến!”

Nói xong hắn liền lôi kéo Âu Dương Noãn vẫn còn sững sờ đi ra ngoài.

Lúc Âu Dương Noãn rời khỏi thuyền, có vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua. Nàng đột nhiên dừng bước, Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, nàng lại mỉm cười nói: “Ta còn có chuyện muốn nói với Mộ Hiên Viên!”

Sắc mặt Tiếu Trọng Hoa trầm xuống nhưng nàng lại vẫn kiên trì nhìn hắn. Cuối cùng vẫn là hắn bỏ cuộc, nhẹ buông tay nàng ra.

Âu Dương Noãn quay lại, Mộ Hương Tuyết cơ hồ đã đi nơi khác, chỉ để lại một mình Mộ Hiên Viên thần sắc tĩnh mịch ngồi đó.

Nàng đi đến bên cạnh Mộ Hiên Viên: “Đa tạ ngươi đã mời ta đến đây!”

Nàng biết mọi chuyện hôm nay đều là an bài của hắn.

Mộ Hiên Viên nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa: “Là ta mời, nhưng nguyện ý đến hay không đều phải xem chính nàng!”

Âu Dương Noãn tận lực làm cho chính mình mỉm cười lạnh lùng, nàng nói: “Ý tốt của ngươi, ta đều hiểu được!”

Mộ Hiên Viên cụp mắt, không nhìn nàng: “Tình cảm của ta thì sao? Nàng có thấy không?”

Đối mặt với một người yêu thích mình, hao phí hết tâm tư nghĩ cách làm cho mình cao hứng mà không phải dùng thủ đoạn lừa gạt áp bức thật sự khiến Âu Dương Noãn khó xử. 

Nàng trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi hẳn là đã biết đáp án!”

Mộ Hiên Viên ngẩng đầu, tươi cười vẫn như cũ: “Đương nhiên! Ta cái gì cũng đều hiểu được!”

Âu Dương Noãn tránh đi ánh mắt thâm tình của hắn. Nàng cắn môi không muốn đem những lời này nói ra bởi vì nàng biết một khi nói ra sẽ khiến hắn tổn thương.

Nhưng có một số chuyện không thể không nói: “Hôm nay ngươi sẽ chuyển ra khỏi Yến vương phủ, một tháng sau sẽ rời kinh đô. Ta trước hết chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, còn về phần những việc ngươi làm hôm nay ta thực sự rất cảm kích. Nếu tương lai có chuyện gì cần ta giúp….”

Mộ Hiên Viên ngắt lời nàng: “Nàng cảm thấy ta sẽ yêu cầu nàng cái gì?”

Âu Dương Noãn do dự một lát, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Thanh âm của Mộ Hiên Viên có chút lạnh lùng: “Nếu ta yêu cầu nàng gả cho ta, cùng ta rời khỏi nơi này?”

Âu Dương Noãn không nói, nhưng yêu cầu này vô luận thế nào nàng cũng sẽ không đáp ứng. Nàng từng nói với Tiếu Thiên Diệp như vậy, nàng không muốn hôm nay lại phải nói lại một lần nữa.

Ánh mắt Mộ Hiên Viên lại rất bình thản, giống như đã sớm biết đáp án của nàng: “Nàng không cần cảm thấy áy náy. Lúc trước nàng đã cứu ta một mạng, những gì ta làm cho nàng chỉ là những điều rất nhỏ bé. Một mạng ta nợ nàng, nếu ngày nào đó nàng cần, ta đều tùy lúc trả lại cho nàng!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, nàng không nghĩ Mộ Hiên Viên sẽ nói như vậy. Nhất thời nàng nàng không biết trả lời thế nào cho phải.

Mộ Hiên Viên lại mỉm cười: “Nàng phải đi rồi, hắn đang đợi nàng!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu rời đi, không hề quay đầu lại một lần.

Mộ Hương Tuyết từ sau tấm bình phong bước ra, nhìn Mộ Hiên Viên trầm mặc liền thở dài: “Cửu ca, huynh làm gì vậy? Cơ hội tốt như vậy vì sao lại không công dâng cho người khác?”

Mộ Hiên Viên lắc đầu: “Đúng vậy! Ta vì sao lại không công dâng cơ hội này cho người khác? Điểm này, chính ta cũng không rõ!”

Mộ Hương Tuyết cười nói: “Có thể thấy được một chữ tình thật khiến người ta cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Thấy phu thê bọn họ bất hòa ta còn cố ý tạo cơ hội tốt cho hai người. Vậy mà huynh lại để lộ cho phu quân nàng biết chúng ta ở đây, làm vậy không phải là muốn bọn họ giảng hòa sao? Cửu ca, ta thật sự không hiểu được huynh!”

Mộ Hiên Viên lắc lắc đầu, không thèm trả lời.

Một đường trở về, sắc mặt Tiếu Trọng Hoa đều âm trầm. Sắc mặt đều đen lại nhưng lại khiến Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đều cười trộm.

“Vì sao cùng hắn ra ngoài?”

Thấy Tiếu Trọng Hoa xuất hiện trên thuyền, Âu Dương Noãn nhất thời cảm thấy vui mừng. Nhưng lại nuốt không trôi ủy khuất đã phải chịu nhiều ngày nên liền lạnh mặt, chau mày lại: “Ta không phải đi cùng hắn mà là đi cùng Hương Tuyết công chúa. Chuyện này Vương gia cũng đã đồng ý!”

“Sao lại làm bộ dáng tức giận như vậy? Thế nào? Buồn ta sao?”

Tiếu Trọng Hoa sâu kín thở dài, con ngươi đen bình tĩnh ẩn chứa phong thái nội liễm, ý cười lạnh nhạt.

Hắn không dấu vết đánh giá biểu cảm của nàng, vòng tay ôm lấy eo nàng lại càng siết chặt: “Vẫn còn giận ta?”

Nghe ngữ điệu ôn nhu lấy lòng của hắn, Âu Dương Noãn vốn không định so đo. Nhưng nghe khẩu khí của hắn tức giận trong lòng cũng liền nảy lên: “Ta nào dám giận Thế tử, người tức giận không phải là ngài sao? Người không muốn nói chuyện với ta cũng chính là ngài a!”

Kỳ thực khi nói những lời này nàng cũng có chút lo lắng. Dù sao cũng là do nàng làm chuyện lỗ mãng trước. Hắn cũng là vì lo lắng nàng xảy ra chuyện nên mới giận dỗi như vậy.

“Noãn Nhi, nàng đã nhiều này không chịu ăn uống, đã gầy đi không ít. Chẳng lẽ ta sẽ vì chuyện nhỏ đó mà không để ý đến nàng sao?”

Tiếu Trọng Hoa ôm nàng ngồi xuống, tay vừa buông eo nàng ra lại liền nắm lấy vai nàng. Miệng nhỏ nhẹ gọi tên của nàng, mang theo tình ý nồng đậm.

“Nàng sao có thể chà đạp bản thân như thế? Nàng cũng biết, ta không phải cố ý không để ý đến nàng!”

Không phải cố ý? Ai sẽ tin chứ? 

Âu Dương Noãn không khỏi uất ức vì bộ dáng lạnh nhạt của hắn, có chút nhịn không được ủy khuất trong lòng. Móng tay liền hung hăng đâm vào lòng bàn tay, mượn sự đau đớn nho nhỏ này kích thích để bản thân cố gắng duy trì biểu cảm lạnh lùng.

“Oh, ta tự nhiên là biết ngài bận, cho nên không phải là cố ý không quan tâm đến ta!”

Thấy nàng vẫn cười như cũ, đôi mắt Tiếu Trọng Hoa tinh tế mị lên. Không muốn nàng lại tiếp tục giãy dụa liền chặt chẽ khóa nàng lại trong ngực. Một cánh tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay cầm lấy tay nàng.

Hắn hơi hơi cúi người xuống, tỳ trán lên trán nàng, bất động thanh sắc nhìn kỹ khuôn mặt nàng. Nhìn mặt của nàng chậm rãi nhiễm một tầng son đỏ, hắn khẽ mỉm cười: “Vậy nàng để ý đến ta?”

Nghe hắn đáp lại, Âu Dương Noãn không khỏi phản bác: “Ai để ý đến chàng?”

Nàng không tự giác phản bác, tiếng nói sắc nhọn. Chớp mắt liền hiểu thấu ý cười của hắn, nhất thời ảo não nghiêng mặt qua một bên, chột dạ không dám nhìn hắn.

“Ta không phải cố ý không quan tâm đến nàng!”

Tiếu Trọng Hoa cười, tay cầm lấy cằm nàng buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, không cho nàng nhìn đi nơi khác.

"Liên tiếp dấn thân vào nguy hiểm, nói thế nào cũng không nghe. Ta là giận nàng không sợ chết, nhưng lại luyến tiếc không muốn tức giận với nàng. Cho nên ta mới không để ý đến nàng, cũng tránh cho bản thân bị tức chết!”

Nghe hắn nói thành khẩn thẳng thắn như thế, Âu Dương Noãn nhất thời không biết nói gì. 

Hắn đã nói qua vô số lần, không muốn nàng gặp nguy hiểm nhưng nàng lại chưa từng để trong lòng. Hiện tại nhớ lại, tựa hồ như không phải không có lý.

“Ta có thể tự bảo vệ tốt cho mình!”

Trong lòng đã dịu đi nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng: “Chàng làm cũng thật quá tốt a!”

“Thật sao?”

Nghe nàng nói như vậy, tươi cười của hắn lại lan tràn: “Ta mới không dễ dàng bị tức chết như vậy. Nếu bị tức chết, ta sợ nàng sẽ đi làm Cao Xương hoàng tử phi!”

Hắn vẫn còn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, Âu Dương Noãn cũng không nói gì.

“Ta khi nào thì nói muốn qua Cao Xương làm hoàng tử phi?”

“Vừa rồi ta còn tưởng rằng nàng vì nhất thời giận ta và quyết tâm rời đi cùng hắn!”

Hắn cầm lấy tay nàng đặt trên ngực mình, để nàng cảm nhận được thanh âm trái tim đang nhảy lên của hắn: “Ta sợ đến nỗi tim cũng muốn ngừng đập!”

Trong lòng Âu Dương Noãn nhảy dựng lên nhưng trên mặt lại đã khôi phục lại tươi cười thanh diễm như xưa: “Vậy chàng từ đâu biết được tin tức ta đi cùng hắn?”

Tiếu Trọng Hoa đè thấp thanh âm, đáy mắt dấu đi ý cười nhàn nhạt: “Nàng nghĩ rằng những hộ vệ bên cạnh mình đều là để chưng chơi sao?”

Cũng đúng, những hộ vệ này là người của Tiếu Trọng Hoa, tương đương với vô số thám tử.

Nhưng vào lúc này Âu Dương Noãn đột nhiên nhớ tới chuyện nhiễu loạn: “Trọng Hoa, về chuyện Đổng thị bị giết….”

“Noãn Nhi, việc này ta sẽ tự xử lý!”

Tiếu Trọng Hoa hơi nhướng mi lên, tựa hồ như là không hy vọng nàng sẽ hỏi đến. 

Hắn tránh nặng tìm nhẹ: “Nàng chớ hỏi đến nữa, cũng không cần quan tâm. Cứ ngoan ngoãn ở Hạ tâm đường nghỉ ngơi là được. Biết chưa?”

“Ta biết rồi!”

Âu Dương Noãn cũng nhìn ra tâm tư của Tiếu Trọng Hoa, hắn tựa hồ thực sự không hy vọng nàng quản chuyện này. 

Nhưng là vì sao?Trước kia nàng cũng từng tự mình xử lý rất nhiều chuyện, hắn cũng chưa từng ngăn cản qua. 

Nhưng lúc này đây biểu hiện của hắn lại rất mãnh liệt. Dường như….đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Trong lòng nàng càng nghi hoặc, tò mò. Nhưng trước mặt hắn nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Tiếu Trọng Hoa hài lòng sờ sờ đầu nàng: “Mấy ngày nay một phần cũng là do có việc bận. Có tin tức tốt muốn nói với nàng, chỉ là nàng nghe xong cũng đừng quá kích động!”

Âu Dương Noãn nghi hoặc nhìn hắn. Không biết lúc này thì có tin tức gì tốt, đáng giá để hắn cao hứng như vậy.

Tiếu Trọng Hoa cúi người, ở bên tai nàng nói nhỏ mấy câu. Nghe xong nàng lập tức cầm lấy tay hắn: “Thật sao?”

“Người không tiện di chuyển về đây, vẫn còn đang dưỡng thương bên ngoài. Nàng nói xem, là thật hay giả?”

Trên mặt Âu Dương Noãn rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười: “Như vậy, ta cũng nên nói rõ với người đó!”

Buổi chiều hôm đó, Âu Dương Noãn liền đến nơi Tôn Nhu Trữ đang tạm thời bị nhốt lại. Lúc này tất mọi người đều biết chuyện tiền Thế tử phi Tôn Nhu Trữ bởi vì sinh bệnh mà tạm thời ở trong này.

Âu Dương Noãn phóng mắt liền nhìn thấy Tôn Nhu Trữ ngồi dưới tán cây, quần áo lụa mỏng màu hồng nhạt. Ánh mặt trời xế chiều chiếu lên mái tóc dài đen nhánh của nàng khiến nó dường như trở nên lấp lánh.

Nhưng thần sắc lại thập phần tĩnh mịch, dường như là đã mất đi sức sống. Một người tinh thần vốn luôn phấn chấn, hiện tại lại biến thành dạng này.

Âu Dương Noãn mỉm cười, giấu đi suy nghĩ dư thừa: “Đại tẩu!”

“Danh xưng này đã không còn dùng nữa rồi!”

Tôn Nhu Trữ thấy Âu Dương Noãn, sắc mặt hơi trầm xuống: “Ta đã đập nồi dìm thuyền rồi, cần gì phải gọi ta như vậy nữa! Kêu tên của ta đi!”

Âu Dương Noãn thở dài, trong thanh âm có một chút buồn bã: “Nhu Trữ!”

“Là ai bảo ngươi đến? Là Vương gia? Hay là Tiếu Trọng Hoa?”

Tôn Nhu Trữ đứng lên, nhàn nhạt nói ra lời khiến người ta nghe xót xa: “Hoặc là ta nên chúc mừng ngươi, hiện tại đã là Thế tử phi!”

"Chúc mừng?”

Thanh âm Âu Dương Noãn mềm nhẹ, tựa hồ như đang tâm sự với một người bằng hữu tâm giao nhiều năm: “Vị trí này với ngươi mà nói chính là trói buộc. Đối với ta mà nói cũng chưa chắc là vui vẻ a!”

“Đúng vậy! Người bên ngoài đều cảm thấy là Thế tử phi của Yến vương phủ tôn quý vô cùng. Nhưng ta thấy còn không bằng làm một thôn phụ bình thường mà vui vẻ!”

Tim Tôn Nhu Trữ đập nhanh và loạn nhịp. Nàng nhìn Âu Dương Noãn, thần sắc phức tạp khiến người ta không thể phân biệt được. Nhưng trong đó có một loại mà Âu Dương Noãn cảm nhận được rõ nhất, đó chính là đau đớn.

“Nếu lúc trước ta không gả cho Tiếu Trọng Quân. Nếu ngay từ đầu nam nhân mà ta gả chính là Hạ Lan Đồ thì cũng không đến mức lạc đến kết cục ngày hôm nay….”

Thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng chậm chạp: “Ngươi có biết ta ghen tị với ngươi cỡ nào không? Ngươi dễ dàng liền có thể có được hạnh phúc. Mà ta, người duy nhất mà ta yêu thương cứ thế mà rời bỏ ta. Hiện tại ta còn sống cũng có ích lợi gì?”

Nước mắt theo sự kích động của nàng ào ào chảy xuống. Tôn Nhu Trữ khóc đến tê tâm liệt phế. Âu Dương Noãn không nói gì, chỉ chậm rãi bước lên phía trước, tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của đối phương.

Tôn Nhu Trữ run lên nhè nhẹ không chỉ là thanh âm mà chính là sự sợ hãi cô độc, sự sợ hãi mất đi. Tất cả của nàng cũng chỉ vì một người.

Thật lâu sau, Tôn Nhu Trữ mới ngừng thút thít, thanh âm cũng đã bình tĩnh lại: “Yến vương chuẩn bị xử trí ta như thế nào?”

Âu Dương Noãn nhẹ giọng trả lời: “Tiếu Trọng Quân đã bị tước vị, cho nên tội danh mưu sát Thế tử của ngươi sẽ không tồn tại. Vương gia sẽ nói với bên ngoài ngươi ốm đau liệt giường. Ta nghĩ, nhiều nhất là hai tháng, sẽ tuyên bố tin tức Tôn thị đã qua đời ra bên ngoài!”

Tôn Nhu Trữ có chút kinh ngạc: "Đây là muốn buông tha cho ta?”

Âu Dương Noãn mỉm cười nói: "Đúng vậy! Ta cảm thấy có chút ủy khuất cho ngươi. Nhưng cũng còn tốt hơn là bị nhốt ở trong này cả đời. Chờ sau khi tuyên bố cái chết, ngươi muốn đi đâu thì đi, còn có thể tùy tâm sở dục, tự do tự tại qua ngày. Cũng không cần lo lắng hãi hùng, đề phòng trước sau!”

Tôn Nhu Trữ lại cười khổ: “Ta hiện tại chỉ còn hai bàn tay trắng, nhà mẹ đẻ cũng không thể về, ta có thể đi đâu? Có lẽ chỉ còn cách lên Trữ quốc am xuống tóc mà thôi!”

Âu Dương Noãn ho nhẹ một tiếng, quyết định không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa. 

Nàng cố gắng che đi ý cười: “Ta chỉ sợ ngươi sẽ không có cách nào xuất gia. Có một tin tức, ta nghĩ ngươi nghe xong sẽ rất vui mừng!”

Nàng bước đến gần, nói nhỏ bên tai Tôn Nhu Trữ: “Hắn….”

“Thật sao? Hắn….”

Hai mắt Tôn Nhu Trữ trợn lên, vui mừng muốn lập tức thét lên nhưng lập tức lấy tay bịt miệng, cố gắng nhịn xuống.

“Đúng vậy! Lúc ấy hắn tìm một người đã chết mặc xiêm y của mình, hủy đi khuôn mặt. Thậm chí còn đem tất cả trên người mình đều bỏ lại, chỉ một mình chạy trốn. Nhưng vì sơn đạo đẩu tiễu, hắn lại đang bị thương cho nên không may rớt xuống vách núi. Ai ngờ lại gặp người Hạ gia đang vào kinh. Hạ Vũ Nhiên lặng lẽ mang hắn giấu đi dưỡng thương. Trọng Hoa phải mất rất nhiều công sức mới tìm được!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ. Chuyện này nói ra cũng thật khéo. Ai cũng không ngờ được Hạ Vũ Nhiên lại vẫn còn sống. Lúc trước khi Tước Nhi bị thương, Hạ Vũ Nhiên được Tiếu Trọng Hoa mời vào kinh nhưng nửa đường lại bị đuổi giết. Xe ngựa rơi xuống vách núi nhưng may mắn hắn vẫn còn sống. 

Chỉ là vì lo lắng bị sát hại nên vẫn luôn trốn đến bây giờ không dám xuất hiện. Đánh bậy đánh bạ thế nào lại cứu được Hạ Lan Đồ. Nếu không có Hạ Vũ Nhiên, chỉ sợ Hạ Lan Đồ lần này mạng có lớn cỡ nào cũng không thể sống được.

Hai mắt Tôn Nhu Trữ sáng lên, dĩ nhiên là hiểu được. Nàng nâng mắt lên nhìn Âu Dương Noãn, trong ánh mắt hàm chứa ý cười, thanh âm cũng đè thấp xuống: “Đã biết chân tướng còn cố ý ở trong này thừa nước đục thả câu. Muốn nhìn ta khóc sao? Nhưng dù sao cũng đa tạ!”

“Ngươi an tâm chờ đợi một tháng nữa. Một tháng sau chờ hắn dưỡng thương tốt lên, hai người liền có thể cùng nhau rời đi. Từ nay trời cao, đất rộng, không bao giờ phải nhận đến ánh mắt của thế cục. Tôn Nhu Trữ kia….đã chết!” Âu Dương Noãn mỉm cười.

"Noãn Nhi... Ngươi...” Hai mắt Tôn Nhu Trữ run lên, giống như muốn nói gì nhưng chung quy vẫn không nói ra.

Âu Dương Noãn nhìn đối phương, ánh mắt vui vẻ: “Cuối cùng người có tình đã thuộc về nhau, như vậy ta cũng yên tâm. Bằng không trong lòng ta sẽ luôn cảm thấy tiếc hận khó chịu, những ngày này cũng không được thoải mái!”

Tôn Nhu Trữ trịnh trọng hướng Âu Dương Noãn hành một đại lễ, sau đó xoay người phiêu phiêu rời đi. Y phục màu hồng nhạt ở trong gió nhẹ nhàng phất lên, bước chân lại hết sức nhẹ nhàng. Âu Dương Noãn biết, Tôn Nhu Trữ chính là đã sống lại một lần nữa. 

Mọi chuyện tiếp theo chính là thuận lý thành chương, Cửu hoàng tử cùng Hương Tuyết công chúa sau khi mãi cảm tạ Yến vương liền chuyển ra khỏi vương phủ. Yến vương phủ cũng rất nhanh liền tất bật nghênh đón sinh thần của Thế tử phi Âu Dương Noãn.

Hôm nay mọi gia tộc quan lại quyền quý trong kinh đô đều phái người mang lễ vật tới. Những phu nhân tiểu thư ngày thường hay qua lại với Âu Dương Noãn đều tự mình tới chúc mừng.

Âu Dương Noãn vốn không muốn làm lớn nhưng Yến vương phủ sau chuyện của Đổng thị liền rất cần thiết có những sự kiện vui như vậy. 

Không chỉ là Yến vương nghĩ vậy, ngay cả Đại công chúa cũng nghĩ như thế. Còn cố ý bảo Đào cô cô tự mình đến đốc thúc, chỉ sợ Âu Dương Noãn sẽ làm qua loa. Thật sự là khiến nàng có chút dở khóc dở cười.

Là huynh đệ có quyền nhất của Hoàng đế, Yến vương phủ không tính là tráng lệ, diện tích đất tuy rằng không lớn nhưng cảnh trí lâm viên bên trong lại không hề tầm thường. Phòng ốc lầu xá cũng xa xỉ khác xa những phủ viện bình thường. Toàn bộ Yến vương phủ mang lại cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm.

Bởi vì là sinh thần của Thế tử phi, hơn nữa là do Âu Dương Noãn cố ý yêu cầu cho nên cũng không mời quá nhiều nam khách. Ngoại trừ Âu Dương Tước cùng Trấn quốc hầu thì còn mời thêm vài vị nam khách bình thường hay lui tới chặt chẽ với Yến vương phủ.

Âu Dương Noãn đứng ở cửa nghênh đón nhóm nữ khách, cảm giác được một cỗ ánh mắt gắt gao đang nhìn chằm chằm mình khiến nàng có chút kỳ quái. 

Là ai?

Âu Dương Noãn ngẩng đầu nhìn về phía tầm mắt kia liền tiếp xúc với đôi mắt đen tối của Mộ Hiên Viên. Thấy nàng nhìn, khóe miệng hắn liền lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Âu Dương Noãn xuất phát từ sự lễ phép nên cũng mỉm cười với hắn rồi sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt.

Trường hợp như hôm nay là Mộ Hiên Viên cố ý hộ tống Mộ Hương Tuyết nên mới tới được, nhất thời mọi người liền ghé mắt.

Mộ Hương Tuyết vui vẻ bước lên, giữ chặt lấy tay Âu Dương Noãn: “Thọ tinh sao lại một mình đứng ở đây? Bọn ta có thể tự mình đi vào a!”

Âu Dương Noãn tất nhiên là không cần đứng ở đây nghênh đón khách nhân. Người nàng đang đợi là Lâm Nguyên Hinh, không ngờ Mộ Hương Tuyết cũng tới. 

Nàng không mời đối phương nhưng Mộ Hương Tuyết lại tha thiết đến. Cho nên nàng cũng không thể cứ như vậy mà đuổi người đi: “Công chúa, mời vào trong!”

Tươi cười của Mộ Hương Tuyết lại càng thêm xán lạn, làm nổi bật ánh mắt động lòng người: “Được! Cửu ca ta cũng có thể cùng vào chứ?”

“Đương nhiên có thể!”

Người tới là khách, tuy rằng là khách không mời mà đến nhưng người ngoài cũng không biết cho nên Âu Dương Noãn càng không thể để bọn họ đứng ngoài cửa cự tuyệt không mời vào.

Khi thu hồi ánh mắt, trong lúc vô ý lại đối diện với ánh mắt của Mộ Hiên Viên. Đôi mắt tựa như đêm tối đang nhìn nàng không hề chớp mắt. Thấy nàng nhìn lại liền nhẹ nhàng cười.

Âu Dương Noãn có một loại cảm giác, đối phương tựa hồ như đã nhìn nàng từ rất lâu. Nàng cũng ôn nhu cười cười đón bọn họ vào.

Vừa ăn bày xong vị thứ liền nghe bên ngoài hô lên: “Thái tử điện hạ cùng Lâm trắc phi đến!”

Nhất thời trong đám người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ: “Chẳng qua chỉ là sinh thần của Thế tử phi mà thôi, sao ngay cả Thái tử điện hạ cũng đến vậy?”

“Lâm trắc phi và Thế tử phi có tình cảm rất tốt. Thái tử đây cũng là vì Lâm trắc phi a!”

“Ngươi thì biết cái gì? Lúc trước phụ thân Lan trắc phi mừng thọ Thái tử chẳng qua cũng chỉ tặng lễ vật qua cho có vậy thôi!”

"Đúng vậy, thật sự là kỳ quái! Một sinh thần nho nhỏ sao có thể khiến Thái tử gia tự mình đại giá quang lâm chứ?”

“Haizzzz, các ngươi có nghe nói gì không? Gần đây Thái tử có nạp một tân sủng a!”

“Tân sủng gì?”

"Các ngươi không biết a! Tân sủng kia là hoan tràng nữ tử nhưng cố tình Thái tử lại sủng ái vô pháp vô thiên. Nghe nói Tào trắc phi bởi vì đắc tội với nữ tử này mà bị Thái tử biếm thành thị thiếp a! Có thể thấy được người này nhận được bao nhiêu sủng ái! Các ngươi không biết, ngoại hình của nàng, chậc chậc….”

Những ánh mắt hoài nghi phỏng đoán liền ào ào dừng trên người Âu Dương Noãn. Nàng lại vẫn không lộ thanh sắc, chỉ mỉm cười đón nhận.

Tiếu Diễn thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn, khí độ phi phàm. Hắn mỉm cười nhìn về phía Âu Dương Noãn, trong ánh mắt kia tựa hồ như có thâm ý vô hạn.

Âu Dương Noãn nhìn thấy Lục Lăng bên cạnh hắn, trong lòng liền nhảy dựng lên. Nhưng Lục Lăng đã cúi đầu, không dám nhìn Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn mặc một thân xanh ngọc, trên búi tóc đơn giản chỉ có một phượng sai bằng ngọc bích trong suốt. Cả người toát lên vẻ thanh lệ động lòng người, tươi mát như hoa ngọc lan.

Còn Lục Lăng trang điểm cũng đơn giản, một thân màu xanh nhạt. Trâm trên đầu đính một đóa hải đường, ngoài ra còn có dây kết hoa lên thả dài theo mái tóc. 

Tuy rằng bình thường có ba bốn phần tương tự Âu Dương Noãn, lại cố ý bắt chước theo từng cử chỉ của Âu Dương Noãn nhưng vô luận thế nào cũng không xóa bỏ được hơi thở phong trần tỏa ra từ cơ thể. Cho nên cả người thoạt nhìn như có bóng dáng của Thế tử phi nhưng lại cũng có chút cảm giác chẳng ra gì. 

Mọi người vừa thấy Lục Lăng trong lòng không khỏi như sáng tỏ, mọi người đều âm thầm phỏng đoán. Sủng thiếp bên người Thái tử, thế nào mà lại tương tự như Thế tử phi vậy?

Lâm Nguyên Hinh âm thầm lắc đầu. Một là chính phẩm, một chỉ là đồ giả lại đang mặt đối mặt đứng một chỗ. Thật sự là rất buồn cười a!

Nhưng bên môi Âu Dương Noãn lại nổi lên chút ý cười, giống như dòng sông đóng băng đang từ từ rã ra: “Thái tử điện hạ, Lâm trắc phi! Xin mời ngồi!”

Nói xong nàng liền cười nói với Hồng Ngọc: “Đi mời Vương gia và Thế tử đến đây!”

Yến vương cùng Tiếu Trọng Hoa lúc này đang nói chuyện với Trấn quốc hầu trong thư phòng. Hiện tại lúc này bọn họ hẳn là nên ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play