Tôn Nhu Trữ vì chuyện của Giang Hải vương phi mà không còn tâm tình xử lý công việc. Cho nên liền đem mọi chuyện đẩy cho Âu Dương Noãn.
Người trong Yến vương phủ không rõ lắm tính cách của vị Quận vương phi này. Nhưng người người đều biết địa vị của nàng trong lòng quận vương, cho nên ai cũng không dám xem thường.
Lời tuy là như thế nhưng bọn họ cũng không biết vị quận vương phi này có bao nhiêu năng lực. Chẳng qua làm để đối phó là được rồi.
Tôn Nhu Trữ nói rõ với Âu Dương Noãn vài câu rồi phân phó xuống dưới. Mọi chuyện trong phủ hết thảy đều đến Hạ tâm đường tìm Quận vương phi, nghe quận vương phi phân phó.
Chỉ chốc lát sau quản sự các phòng đều đến Hạ tâm đường hỏi chuyện, đáp lời. Mọi công việc trong Yến vương phủ đều có các quản sự khác nhau phụ trách, so với Âu Dương gia thì có trật tự rõ ràng. Dù sao nàng cũng chỉ là thay Tôn Nhu Trữ quản hai ngày cho nên nàng làm cũng vô cùng thuần thục, đâu vào đấy.
Phụ trách nội viện Tôn quản sự nói: “Quận vương phi, ba ngày trước lúc công tượng đến sửa nóc đình hóng mát thì không may bị rơi xuống gãy chân. Ngài xem nên xử lý thế nào?”
Âu Dương Noãn uống ngụm trà nói: "Tôn quản sự! Nghe nói ngươi là lão nhân trong vương phủ, chuyện này ngươi nói xem phải làm sao?”
Tôn quản sự ngẩn ra, lập tức cười cười nói: “Quận vương phi, chuyện này thật sự là khó giải quyết. Ta dựa theo quy củ bồi thường cho hắn một trăm lượng bạc!”
“Nhưng hắn không biết là bị người nào xui khiến nói chân gãy của mình cả đời đều không tốt lên được. Nói Yến vương phủ chặt đứt đường sống của hắn, còn ở trên đường cái ồn ào kêu oan để mọi người đều biết!”
“Ta đã gọi người ra giáo huấn hắn một chút để hắn không cần nói lung tung. Còn có….”
Giáo huấn một chút?
Âu Dương Noãn nhíu mày, Yến vương phủ là nơi nào? Tôn quản sự sẽ làm ra loại hành vi không ổn như vậy sao?
Hay vẫn là hắn cố ý khó xử nàng?
Âu Dương Noãn suy nghĩ một lát liền chậm rãi nói: “Tôn quản sự, ngươi đem việc này nháo cho cả thiên hạ đều biết, là muốn người người đều cảm thấy Yến vương phủ là nơi hoành hành làm bậy? Còn muốn để mọi người cảm thấy ngươi hành sự bất lực?”
Khuôn mặt Tôn quản sự cứng lại, nhất thời có chút không nói nên lời. Hắn luôn nhận ân huệ của Đổng thị cho nên hạ quyết tâm muốn đem việc này nháo lớn lên. Muốn để người ta cảm thấy Tôn Nhu Trữ quản sự bất lực.
Hiện tại lại có thể đem điều này đổ hết lên đầu Âu Dương Noãn, hiệu quả cũng đều như nhau. Ai ngờ Âu Dương Noãn lại lợi hại như vậy, liếc mắt liền đã nhìn thấu ý đồ của hắn.
Kỳ thực mặt mày Âu Dương Noãn trời sinh thanh lãnh. Mi cong thanh tú giống như sa mỏng dè dặt bao phủ. Nhìn như nhu diễm uyển chuyển hàm xúc. Khi lơ đãng nhìn người khác sẽ cong xuống như nước quanh co, rung động lòng người.
Nguyên nhân vì thế mà tất cả mọi người đều cho rằng tính cách nàng hiền dịu, ôn nhu. Nhưng lúc này, nàng thoạt nhìn còn lãnh khốc hơn Đổng thị ba phần.
“Không dám! Ta chẳng qua chỉ là….”
“Ta? Cùng chủ tử nói chuyện, từng câu từng câu đều tự xưng là ‘ta’. Đây là quy củ của Vương phủ hay vẫn là quy củ của ngươi?”
Tôn quản sự biến sắc, đỉnh mũ này chụp xuống ép tới hắn rốt cuộc không có biện pháp ngẩng đầu.
Hắn miễn cưỡng nói: “Ta….nô tài là được Đổng trắc phi đặc biệt cho phép….”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, ung dung nói: "Đây là đang lấy Đổng trắc phi đến áp chế ta sao? Trắc phi là người ôn hòa nhân từ, sao có thể cho phép ngươi khi nhục ta như vậy? Rõ ràng là ngươi mượn danh nghĩa của người làm ra chuyện bậy bạ! Người đâu, mang sổ sách lại đây!”
Tôn quản sự sửng sốt, trợn mắt há mồm nhìn Âu Dương Noãn.
"Tiểu thư, sổ sách đều ở trong này!” Hồng Ngọc nâng sổ sách, dè dặt cẩn trọng nói.
Âu Dương Noãn mỉm cười: "Đọc to lên cho mọi người cùng nghe một chút!”
“Dạ!”
“Tháng giêng tu bổ hoa viên, tham ô chưởng quầy Vương gia một ngàn lượng!”
“Tháng hai tu chỉnh hậu viện, nhận hối lộ năm ngàn lượng, mua ngói lưu ly thứ đẳng!”
“Tháng tư….Tháng năm….”
“Trong vòng một năm, tổng cộng tham ô đã lên đến một vạn tám ngàn lượng!”
"Tôn quản sự, ở trong này mỗi một giao dịch đều tra ra. Ngươi có muốn cùng ta tìm người đến đối chứng?”
Tôn quản sự hoảng sợ, trên mặt đã không còn vẻ ngông nghênh của ngày xưa. Mặt trắng bệch, hắn quỳ mạnh xuống: “Quận vương phi! Nô tài bị oan, đây là lời nói vô căn cứ a!”
Âu Dương Noãn cười lạnh. Tôn Nhu Trữ sớm đã nhắc với nàng, Tôn quản sự này là tử trung phái bên người Đổng thị. Nếu hôm nay nàng không giết già dọa khỉ nhà này còn chưa có pháp người quản lý.
Âu Dương Noãn lạnh giọng: “Oan uổng? Ngươi chỉ là quản sự một vương phủ vậy mà ở ngoại ô kinh đô có một tòa nhà hơn ba mươi gian!”
“Khai hằng nghĩa hào tiền phô một tòa, bản ngân sáu ngàn lượng. Khai hằng trạch hào tiền phô một tòa, bản ngân sáu ngàn lượng. Nhập bản hỏa khai đồng nghiệp đường hiệu thuốc một tòa, bản ngân bốn ngàn lượng. Nhập bản hỏa khai vĩnh nghĩa trướng cục một tòa, bản ngân một vạn lượng!”
“Đây đều là oan uổng cho ngươi sao? Ngươi nói ngươi là lão nhân bên cạnh Đổng thị. Nhưng lại ỷ vào sự tín nhiệm của người là làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, còn đứng ở đây miệng lưỡi lưu loát. Nếu để Trắc phi biết được thì chính là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Sắc mặt mọi người đều từ vui sướng khi người khác gặp họa mà chuyển âm trầm. Vừa rồi bọn họ còn ôm tâm tư xem náo nhiệt nhưng hiện tại lại phát hiện mọi sở tác sở vi của Tôn quản sự căn bản đều nằm trong mắt Âu Dương Noãn. Nàng đúng là đang đợi hắn tự động dâng tới cửa, sau đó mới xử trí hắn.
“Không chỉ có ngươi. Còn có Di quản sự, Ninh quản sự, Trương quản sự, Lưu quản sự, việc này các ngươi đều có phần. Có cần ta đọc ra rõ ràng nữa hay không?”
Mọi người vừa nghe, nhất thời ồ lên. Bốn người vừa bị điểm tên tất cả đều quỳ xuống, sợ tới mức cả người run run, dập đầu không ngừng.
“Người đâu! Đưa năm người bọn họ tha ra ngoài, hết thảy giao cho Đổng trắc phi xử lý!”
Năm người liên tiếp cầu xin tha thứ nhưng còn chưa đụng tới làn váy Hồng Ngọc chắn trước Âu Dương Noãn liền đã bị người ta mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Trong phòng khách nhất thời đều câm như hến, mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Chu mama!” Âu Dương Noãn đột nhiên mở miệng gọi.
Chu mama bị gọi tên bỗng giật nảy mình, cho rằng mình cũng có chuyện gì vi phạm nằm trong tay đối phương liền nhanh chóng nói: “Dạ! Dạ! Xin quận vương phi phân phó!”
Mọi người đều nghĩ rằng người kế tiếp bị xử chính là Chu mama. Ai ngờ vẻ mặt Âu Dương Noãn lại rất ôn hòa: “Ngươi luôn là một trợ thủ của Tôn quản sự, công việc của hắn ngươi quen thuộc nhất. Hơn nữa ta thấy ngươi so với hắn còn làm tốt hơn. Từ hôm nay trở đi chuyện của hắn liền giao hết cho ngươi. Cần phải tận tâm tận lực làm tốt, hiểu chưa?”
Chu mama nghe vậy thì mừng rỡ. Đây là đang muốn thăng chức cho mình a!
Nghĩ như vậy Chu mama lại càng sung sướng: “Dạ! Nô tỳ nhất định sẽ cúc cung tận tụy, không cô phụ sự ưu ái của quận vương phi!”
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Còn chuyện vừa rồi….”
Tâm lý moi người vừa buông lại lập tức căng lên.
“Người bị ngã gãy chân kia, cho hắn thêm năm trăm lượng bạc. Lại an bài hắn làm việc nhẹ nhàng trong phủ. Nhưng trước khi giao bạc nhất định phải bảo hắn ký khế ước để hắn vĩnh viễn cũng không thể lại gây chuyện!”
“Dạ! Dạ! Quận vương phi yên tâm!”
Âu Dương Noãn nói tiếp: "Công chúa ở lại Phù dung các, ngoại trừ những người Đổng trắc phi phái qua đó thì còn thiếu nha đầu am hiểu nữ hồng. Các ngươi châm chước nhìn xem, có nha đầu nào lanh lợi hiểu biết thì phái đi qua!”
“Còn chuyện của Nghiêm tiểu thư, cứ tạm thời dàn xếp ở biệt viện. Những cái khác chờ phân phó của ta!”
Sau khi xử trí mấy người Tôn quản sự, việc lớn việc nhỏ mọi người đều toàn bộ bẩm báo rõ ràng. Một canh giờ cũng liền bất tri bất giác trôi qua.
Chờ sau khi các quản sự đều rời đi, Xương Bồ tiến vào nói nhỏ bên tai nàng: “Tiểu thư, công chúa tới đây đã được nửa canh giờ. Thấy ngài đang bận nên không cho bọn nô tỳ vào thông báo!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu: “Mời nàng vào đi!”
Xương Bồ mang Mộ Hương Tuyết tiến vào, nàng ta mặc một thân y phục màu xanh nhạt, trang điểm hết sức nhẹ nhàng nhưng lại tăng thêm vẻ thanh thoát.
Âu Dương Noãn để hạ nhân châm trà dọn chỗ, cười nói với Mộ Hương Tuyết: “Công chúa tìm ta có việc sao?”
Mộ Hương Tuyết có chút ngượng ngùng nói: “Vừa rồi đứng bên ngoài nghe ngươi xử lý mọi chuyện, rất sạch sẽ lưu loát, đâu vào đấy. Ta thực sự rất bội phục, ngươi so với ta còn nhỏ tuổi hơn nhưng lại rất có năng lực. Ta đối với mấy thứ đó hoàn toàn không biết a!”
Âu Dương Noãn ngẩng đầu nhìn đối phương: “Công chúa xuất thân cao quý, lại ôn nhu hào phóng. Không biết có bao nhiêu người hâm mộ ngươi còn không kịp!”
Âu Dương Noãn nói vậy khiến Mộ Hương Tuyết rất kích động. Mặt đỏ lên, vội vàng nói: “Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao? Ta còn tưởng ngươi không thích ta!”
Vẻ mặt này của Mộ Hương Tuyết rất giống một đứa nhỏ nóng lòng muốn biểu hiện tốt trước mặt người lớn. Âu Dương Noãn chú ý ánh mắt nàng, đôi mắt sáng ngời trong suốt, không hề giống như đang giả bộ.
Thấy Âu Dương Noãn không đáp lời, Mộ Hương Tuyết cúi đầu: “Ta chỉ có một gương mặt đẹp mắt mà thôi. Người khác là vì khuôn mặt này mà thích ta, vì thân phận của ta mà nịnh hót!”
“Ta từng mở miệng bảo mẫu hậu dạy ta thêm nhiều thứ. Nhưng người lại nói ta chỉ cần ngồi đó đã liền có rất nhiều người yêu ta. Trước kia ta cũng nghĩ như vậy nhưng hiện tại ta cảm thấy chẳng qua là bị sắc tưởng sở mê mà thôi!”
Mộ Hương Tuyết vừa sinh ra đã công chúa, không cần cùng người khác đấu tranh cũng có tiền đồ gấm vóc. Cho nên không cần ở phương diện này tốn nhiều tâm tư. Mà quản gia xử lý công việc, đến lúc đó tự nhiên có người trợ giúp, không cần tự mình ra tay.
Quả nhiên, đồng nhân bất đồng mệnh a! Nếu nàng cũng có xuất thân như Mộ Hương Tuyết thì hiện tại sớm diệt trừ Đổng thị. Làm gì phải ngó trước ngó sau, chân tay gò bó? Chẳng qua là ngày như vậy cũng sẽ không quá vài ngày, Đổng thị luôn muốn giải quyết xong.
Còn về phần Mộ Hương Tuyết tựa hồ như muốn thông qua hình thức sống chung để biến thành bằng hữu. Nhìn biểu cảm của Mộ Hương Tuyết, tựa hồ như muốn trở thành tri kỷ của nàng.
Trong lòng Âu Dương Noãn khe khẽ thở dài. Nhưng cũng ngay lập tức nhắc nhở chính mình. Đây là nữ nhân có khả năng là hướng Trọng Hoa mà tới, cũng không thể mềm lòng khinh địch. Hơn nữa phẩm hạnh một người, sao có thể chỉ nói đôi ba câu liền nhìn ra?
Âu Dương Noãn cười nói: "Ta đã bảo bọn họ tìm một nha đầu giỏi về nữ hồng mang đến cho ngươi. Ta cam đoan, kỹ năng thêu của nàng so với ta còn tốt hơn. Cũng tiện cho ngươi có thể hỏi bất cứ lúc nào, cũng không cần phải chạy đến chỗ ta làm gì cho xa!”
Mộ Hương Tuyết nghe vậy thì sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ mặt bi thương. Dung mạo của nàng quá mức chói mắt khiến người ta sinh ra cảm giác không đành lòng. Không cần nói Âu Dương Noãn, ngay cả Hồng Ngọc cùng Xương Bồ bên cạnh cũng đều toát ra chút ý tứ có lỗi.
Mộ Hương Tuyết nghĩ nghĩ liền lấy một túi hương từ bên hông ra đưa cho Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn cầm lấy. Trên túi hương thêu một gốc hoa mai, châm tuyến cũng không phải tốt lắm. Nhưng cũng nhìn ra được rất dụng tâm.
Cầm đến gần lại ngửi được một mùi hương thơm ngát nhưng lại thoang thoảng không nồng đậm khiến người ta rất thoải mái: “Túi hương này là....?”
Mộ Hương Tuyết nhất thời cười rộ lên: “Ta sắp đi rồi! Thời gian qua làm phiền ngươi chiếu cố, ta cũng không có gì tặng cho ngươi. Đây xem như là lễ vật chia tay!”
Âu Dương Noãn cầm lấy túi hương, nhất thời không biết nói gì cho phải. Nếu nói chiếu cố tự nhiên là có nhưng nhiều hơn là phòng bị.
Nhìn ánh mắt trong suốt của Mộ Hương Tuyết, Âu Dương Noãn lần đầu tiên cảm giác được, Mộ Hương Tuyết cùng Lâm thị, Âu Dương Khả và Đổng thị là hoàn toàn khác nhau.
Từng một lần vì sự thiên chân thơ ngây nhưng bụng dạ khó lường của Âu Dương Khả đánh lừa, phải chịu đau khổ. Cho nên hiện tại đối với mỗi một người có ý tiếp cận nàng đều tràn ngập hoài nghi.
Vì vậy mà khắp nơi muốn thử Mộ Hương Tuyết. Nhưng thực tế, ngay từ đầu đến giờ Mộ Hương Tuyết căn bản không làm gì tổn thương đến nàng. Ba tháng trôi qua cũng rất nhanh, người cũng rất nhanh sẽ rời đi…..
Âu Dương Noãn biết kỹ thuật thêu của đối phương như thế nào. Làm ra được túi hương này, chỉ sợ đã tiêu phí không ít tâm tư.
“Hoa trong túi hương này là hái trong hoa viên, mùi thơm rất dễ chịu. Thế tử phi cũng có một cái, chỉ là cái của nàng là ta bảo nha đầu làm. Ngươi đừng nói với nàng!” Mộ Hương Tuyết nói có chút e dè.
Âu Dương Noãn nhịn không được mà nói: “Công chúa, ngươi là người thông minh hẳn là có thể nhìn ra lập trường của ta. Ta đối với ngươi thậm chí còn kém hơn Thế tử phi đối với ngươi. Ngươi vì sao phải làm vậy?”
Mộ Hương Tuyết nhìn Âu Dương Noãn, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu ta từng nói người có một nữ nhi bị chết non. Ta lần đầu nhìn thấy ngươi liền cảm thấy mặt của ngươi sáng tỏ như ánh trăng trong truyền thuyết của Cao Xương quốc chúng ta. Nếu tỷ tỷ ta còn sống, nhất định cũng giống ngươi, ôn nhu, xinh đẹp, bình thản, cao quý!”
“Quận vương phi, ta không phải có ý xấu. Đối với Yến vương phủ cũng không hề có ý đồ, ngươi đừng chán ghét ta. Ta cùng Cửu ca đều giống nhau, đều rất thích ngươi!”
Trong lòng Âu Dương Noãn hơi rối, nhìn gương mặt xinh đẹp của đối phương thì hơi ngẩn ra. Thực sự có rất ít người có thể đối với người khác nói ra những cảm nhận của mình. Nhưng Mộ Hương Tuyết cùng Mộ Hiên Viên lại không giống như vậy, đều đơn giản nói ra từ thích này.
Âu Dương Noãn nghe ra, là thích thật tâm. Mộ Hương Tuyết mang đến cho người ta cảm giác chân thành. Nếu đối phương muốn mưu tính điều gì thì sớm đã có hành động, sao cho tới hôm nay vẫn còn chưa động thủ?
Bình tĩnh nhìn lại, cá tính của Mộ Hương Tuyết cũng thực ôn nhu, cùng với nàng giống nhau.
Không! Phải nói là nàng tận lực đem ôn nhu làm một loại vũ khí. Mà ôn nhu của Mộ Hương Tuyết là xuất phát từ nội tâm, có thể đánh động lòng người….
Âu Dương Noãn nghĩ như vậy, thần sắc cũng nhu hòa xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT