Ngoài dự liệu của Âu Dương Noãn, Mộ Hương Tuyết cũng không muốn ở lại Yến vương phủ dưỡng bệnh. Ngày thứ hai liền muốn đến nơi khác ở.

Đổng thị vẫn luôn giữ mãi, ngay cả Yến vương cũng không thể không ra mặt khuyên can. Bởi vì hiện tại ai ai cũng đều biết Hương Tuyết công chúa là vì cứu Âu Dương Noãn mà bị thương. 

Nếu Mộ Hương Tuyết thực sự khi đang bị thương mà cứ thế rời đi, chẳng phải Yến vương phủ rất không có nhân tình hay sao?

Không riêng gì Yến vương phủ, ngay cả Cửu hoàng tử cũng luôn khuyên giải muội muội mình. Hơn nữa còn nói nếu hiện tại rời đi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Minh quận vương phi nên đã mạnh mẽ giữ Mộ Hương Tuyết lại.

Âu Dương Noãn thân là người được cứu thế nhưng nửa điểm tự giác cũng không có. Đợi đến khi bên kia đã huyên náo đến kinh thiên động địa, nàng vẫn nhàn tản ngồi trong sân đọc sách.

Khi Tôn Nhu Trữ vội vã tới thấy Âu Dương Noãn vừa đọc sách vừa ăn điểm tâm thì cơ hồ không thể tin vào mắt mình: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Âu Dương Noãn giơ giơ cuốn sách trong tay: “Tẩu không thấy sao?”

Tôn Nhu Trữ nghẹn lời: “Ngươi…..Bên ngoài nháo đến động tĩnh lớn như vậy, ngươi còn có thể ngồi được sao?”

Âu Dương Noãn nhón một trái nho cho vào miệng: “Động tĩnh lớn lắm sao?”

Tôn Nhu Trữ gật đầu: “Còn không phải sao? Hương Tuyết công chúa nói muốn đến nơi khác dưỡng thương. Đổng trắc phi vẫn luôn giữ lại a!”

“Oh!” Âu Dương Noãn than nhẹ một tiếng, lại nói: “Cái đó và ta có quan hệ gì hay không?”

“Ngươi vẫn luôn thông minh, sao hôm nay lại như vậy a? Hương Tuyết công chúa không thể đi. Hiện tại nàng là ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu ngươi để nàng đi người khác sẽ cảm thấy ngươi như thế nào?”

“Có thể sẽ nghĩ ngươi là người cay nghiệt không có tình cảm, đối với ân nhân cũng không chứa được. Lần này ta cảm thấy Đổng trắc phi không có làm sai. Nếu thực sự để Hương Tuyết công chúa đi, vậy thì ngay cả Yến vương phủ cũng bị người ta lên án!”

Âu Dương Noãn nhàn nhạt cười một tiếng: “Là ta muốn nàng cứu ta sao?”

Tôn Nhu Trữ nhớ lại, đúng là như thế: “Không phải, nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã cứu ngươi a!”

Biểu cảm của Âu Dương Noãn thực bình thường, cũng không hề có bộ dáng cảm kích: “Ngươi có nghĩ tới hay không, nàng đang êm đang đẹp ở trong dịch quán làm sao có thể đột nhiên bị cháy? Cho dù là cháy nàng không lánh ở nơi nào khác mà lại chạy đến xe ngựa của chúng ta? Ta không trách nàng mang tới sát thủ hại ta đã là may lắm rồi, còn muốn ta cảm tạ ơn cứu mạng nữa sao?”

Tôn Nhu Trữ hoàn toàn ngây ngẩn cả người: "Ngươi sẽ không…..hoài nghi Hương Tuyết công chúa cố ý đấy chứ?”

Thật ra cố ý thì không, dù sao Mộ Hương Tuyết cũng không đến mức lấy tính mạng của bản thân ra đùa. Nhưng Âu Dương Noãn vẫn cảm thấy đám sát thủ kia đúng là quá trùng hợp, trùng hợp đến mức nàng không thể không nghi ngờ.

Nàng nói với Tiếu Trọng Hoa chỉ là một khả năng. Còn một cái khác chính là có người muốn mượn trận hỏa hoạn cùng đám sát thủ này để mang Mộ Hương Tuyết vào Yến vương phủ. 

Phán đoán này rất lớn mật, nếu không có chứng cớ chỉ sợ sẽ không ai tin tưởng. Cho nên Âu Dương Noãn cũng không tính nói với bất cứ ai. 

Cứ như vậy, Mộ Hương Tuyết có biết chân tướng hay không cũng rất khó nói. Nếu nàng biết mà vẫn xuôi theo thì tâm tư nàng đúng là không thể không phòng bị. Nếu nàng không biết, như vậy cũng chỉ là một quân cờ hy sinh vô tội.

Bất luận là khả năng nào đi nữa, Âu Dương Noãn đều quyết định cùng Mộ Hương Tuyết duy trì khoảng cách.

“Mặc kệ là như thế nào, ngươi cũng nên cùng ta đến nhìn một chút!” Tôn Nhu Trữ khó có lúc kiên trì như vậy.

Âu Dương Noãn cười hỏi: “Vì sao? Không phải công chúa đã quyết định ở lại sao?”

Tôn Nhu Trữ sửng sốt, lúc này mới phát hiện Âu Dương Noãn tuy rằng chân không ra khỏi nhà nhưng đối với mọi chuyện phát sinh sớm đã nắm trong lòng bàn tay. 

“Ngươi làm sao biết nàng ở lại? Ta vừa rồi còn chưa có nói a!”

Âu Dương Noãn cười khẽ, trong mắt xẹt qua tia sắc lạnh nhàn nhạt: “Đổng trắc phi hiền lương rộng lượng như vậy tất nhiên sẽ không đồng ý để Hương Tuyết công chúa rời đi. Bằng không vở kịch này làm sao diễn tiếp?”

Trên mặt Tôn Nhu Trữ hiện lên thần sắc không đành lòng: “Noãn Nhi, nói thật là ta cảm thấy Mộ Hương Tuyết không phải là loại nữ tử có tâm địa phức tạp. Nàng bị thương là thật, hơn nữa còn bị thương không nhẹ. Đồng thời nàng cũng thật sự muốn đi, nếu cố ý làm ra vẻ cũng không đến mức làm miệng vết thương nứt ra!”

“"Miệng vết thương nứt ra sao?”

Âu Dương Noãn bất giác thoáng giật mình, lại nghe Tôn Nhu Trữ nói tiếp: “Trên đời này có người sẽ vì tranh thủ sự tín nhiệm mà lấy thân thể của mình ra nói đùa sao? Noãn Nhi, ta cảm thấy lòng nghi ngờ của ngươi quá nặng. Nếu ngươi không tin, cùng ta đến đó một chuyến sẽ biết!”

Âu Dương Noãn thở dài đứng lên, phân phó Hồng Ngọc: “Mang áo choàng của ta đến đây!”

Trên đường đi Âu Dương Noãn đem hết mọi chuyện hôm qua phát sinh suy nghĩ một lần lại một lần. Đảo mắt đã đến Phù dung các, nơi Hương Tuyết công chúa đang ở tạm.

Bởi vì đối phương có thân phận công chúa, sẽ không tốt nếu đem một nơi bình thường cho nàng ở. Vì vậy Đổng thị đã chọn Phù dung các, nơi có phong cảnh đẹp nhất lại cũng rất tao nhã của Yến vương phủ cho nàng. 

Bên trong Phù dung các này một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ, rất thích hợp để người tĩnh dưỡng ở lại. Đổng thị đúng là suy nghĩ rất chu toàn.

Đến Phù dung các, nha đầu sớm đã chờ ngoài sân. Thấy Âu Dương Noãn liền lập tức tiến lên. Tôn Nhu Trữ hỏi: “Miệng vết thương sao rồi?”

Nha đầu cung kính nói: "Hồi bẩm Thế tử phi, Bệ hạ lệnh Trần đại nhân của thái y viện tới xem. Hiện đang ở bên trong, tình hình cụ thể thế nào nô tỳ cũng không rõ!”

Âu Dương Noãn mỉm cười, dẫn đầu vén rèm lên bước vào phòng. Trước giường mành ôn nhu mềm mại buông xuống, một bên tự nhiên có nha đầu nhẹ với vào trong cầm tay Mộ Hương Tuyết ra, nhẹ nhàng cuốn lấy cổ tay áo, lộ ra cổ tay.

Sắc mặt Đổng thị đầy sầu lo: “Trần đại nhân, ngươi xem đây là làm sao? Ngày hôm qua thương thế còn không có gì trở ngại. Hôm nay thế nào liền bỗng chốc trở nên nghiêm trọng?”

Trần Viện Phán cũng không trả lời, vươn tay bắt mạch. 

Sau một lúc lâu mới nhíu mày nói: “Chắc là do hoạt động mạnh. Loại thương thế này nhất định phải tĩnh dưỡng mới được. Trong vòng một trăm ngày không thể hoạt động!”

Một trăm ngày? 

Âu Dương Noãn hơi hơi nhướng mày lên. Xem ra, vị công chúa này là muốn ở lại lâu dài a!

Đổng thị vội vàng nói: “Được! Trong kinh đô này y thuật của ai cũng đều kém Trần đại nhân đây. Thương thế của công chúa cũng phiền ngài lo lắng nhiều hơn!”

“Đây là điều đương nhiên!”

Trần Viện Phán gật gật đầu, qua nửa khắc hắn đứng dậy cùng nha đầu ra gian ngoài kê đơn thuốc.

Đổng thị cũng đi qua: “Cái kia, còn muốn phiền Trần đại nhân xem qua bệnh của Thế tử một chút!”

Bên trong nha đầu đã vén mành lên, Mộ Hương Tuyết dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt không có tia huyết sắc. 

Nhưng một đôi mắt đượm buồn, sắc môi tuy tái nhợt vẻ nhu nhược nhưng lại càng tăng thêm một tầng xinh đẹp đặc biệt. Cho dù là Tây Thi bị bệnh, cũng không hơn như thế này.

Âu Dương Noãn thở dài. Nhìn đi, đây mới là mỹ nhân chân chính a! Danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Hương Tuyết công chúa hoàn toàn xứng đáng.

Nha đầu cầm cẩm cơ, Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ ngồi ở bên giường. Âu Dương Noãn thấy độ ấm trong phòng không đủ liền phân phó: “Người bị thương thường sợ lạnh, đi đốt thêm hai lò sưởi mang lại đây!”

“Dạ!”

Mộ Hương Tuyết vội cười nói: “Không cần lo lắng, bọn họ đã chăm sóc cho ta rất tốt!”

Âu Dương Noãn chú ý nhìn Mộ Hương Tuyết, thấy ánh mắt nàng tinh thuần, chân thành, không giống như đang giả bộ. Hay nàng thật sự là một cô nương đơn thuần?

Nhưng mặc kệ đối phương đơn thuần cũng được mà giảo hoạt cũng thế, đều là người mà nàng cần phải đề phòng.

Tuy rằng nghĩ như thế nhưng trong lòng Âu Dương Noãn vẫn dâng lên một loại thương tiếc kỳ dị. Nàng là nữ nhân mà còn cảm thấy như vậy, nếu nam tử nhìn thấy, thật sự cũng sẽ bị mê hoặc thần trí.

Nàng nhẹ giọng cười nói: “Công chúa không cần cảm thấy phiền. Muốn gì cứ phân phó một tiếng, thương thế này của người, cũng là vì ta a!”

Trong lòng Tôn Nhu Trữ không khỏi trợn mắt. Vừa rồi còn nói lời sắt đá hiện tại nhìn thấy người thật, không phải là bị đả động rồi chứ?

Nàng hiện tại cuối cùng cũng hiểu được, Âu Dương Noãn là người có thể dùng lời nói làm mềm lòng người khác a!

Mộ Hương Tuyết ôn nhu cười: “Quận vương phi đừng nói như vậy, dịch quán đột nhiên bị cháy ta nhất thời bị hôn mê bất tỉnh. Nếu ta tỉnh táo tuyệt đối sẽ không để Cửu ca mang ta đến xe ngựa né tránh. Sát thủ này nói không chừng là nhằm vào chúng ta, ngược lại còn làm phiền các vị bị liên lụy!”

Nói đến đây bỗng nhiên có chút ngượng ngùng xấu hổ.

Âu Dương Noãn thật không ngờ, Mộ Hồng Tuyết thế nhưng lại nói như vậy. 

Nàng nhìn Tôn Nhu Trữ một bên, thấy đối phương đang dùng ánh mắt trách nàng: ngươi xem, ngươi rõ ràng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử a!

Âu Dương Noãn âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ Mộ Hương Tuyết thật là vô tội bị liên lụy sao?

Nghĩ đến đây Âu Dương Noãn cười cười: “Mấy chuyện này cứ giao cho Bệ hạ xử lý là được rồi, công chúa không cần nghĩ nhiều. Dưỡng bệnh mới là quan trọng nhất. Trần đại nhân đây là thái y giỏi nhất trong Thái y viện!”

Nói xong, tươi cười trên mặt trở nên thập phần ôn hòa: “Vị thái y này cũng đã nói, trong vòng một trăm ngày không thể hoạt động. Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa, trước hết cứ dưỡng thương rồi mới có thể đi a!”

Nghe Âu Dương Noãn nói như vậy, trên mặt Mộ Hương Tuyết rốt cục cũng lộ ra sự thoải mái.

Nhìn biểu cảm của nàng, Âu Dương Noãn mới nhẹ nhàng thở ra. 

Ở cùng Mộ Hương Tuyết, rất khó để không thích nàng. Bởi vì vị công chúa này nửa điểm kiêu kỳ cũng không có, bình thường lại rất xinh đẹp thoát tục khiến người ta không thể sinh ra nửa điểm chán ghét. Có thể thấy được, một gương mặt xinh đẹp rất có ưu thế.

Đang nói chuyện Đổng thị liền đi đến. Nhìn thấy các nàng đang cười nói liền cũng mỉm cười: “Noãn Nhi, sao ngươi lại tới đây?”

Lời này ý là nàng không thể tới? Hay vẫn là ý nói nàng đến chậm?

Âu Dương Noãn cười nói: “Thương thế của công chúa không có gì trở ngại là tốt rồi. Ít nhiều cũng nhờ công sức Đổng trắc phi chiếu cố, công chúa đang nhắc đến ngài với ta a!”

Tươi cười của Đổng thị rất vừa khéo: “Công chúa, Trần Viện Phán vừa rồi luôn mãi dặn dò, ngươi nhất định phải chú ý dưỡng thương. Ngàn vạn lần không cần nhắc lại chuyện rời đi, cứ coi Yến vương phủ này như nhà của mình là được!" 

"Ngươi đã cứu Noãn Nhi một mạng liền cũng là ân nhân của Yến vương phủ. Nếu chúng ta để cho ngươi đi, người khác sẽ nghĩ về Noãn Nhi, về chúng ta như thế nào đây?”

Da mặt Mộ Hương Tuyết rất mỏng, dường như cũng không quá nguyện ý thừa nhận chuyện là ân nhân. 

Nàng nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, cười nói: “Không, ta còn phải đa tạ Minh quận vương phi. Nếu không phải xe ngựa của mọi người vừa vặn đi qua, nói không chừng ta cùng Cửu ca đã phải bỏ mạng!”

Đổng thị mỉm cười: “Chúng ta cũng là trùng hợp đi qua. Ta còn lo lắng công chúa không quen cuộc sống nơi này. Hiện tại thì tốt rồi, ngươi và Noãn Nhi hợp ý như vậy, về sau thân cận nhiều thêm một chút. Ta cũng coi như không làm thất vọng mẫu hậu ngươi!”

Nghe lời này ý tứ hình như là nói Mộ Hương Tuyết sắp gả vào đây vậy? Âu Dương Noãn mỉm cười, nụ cười đến là ôn hòa: “Đổng trắc phi nói phải. Chỉ là Cao Xương quốc quá xa, chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương còn không biết chuyện công chúa bị thương đâu!”

Mộ Hương Tuyết không cần nghĩ liền đã nói: “Không, mẫu hậu ta thân mình không tốt. Chuyện này trăm ngàn lần đừng cho người biết!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu: “Chuyện này ta sẽ báo lại với Cửu hoàng tử!”

Lúc này Mộ Hương Tuyết mới mỉm cười: “Đa tạ Minh quận vương phi!”

Tươi cười tinh thuần như vậy khiến Âu Dương Noãn không khỏi nhớ tới bản thân kiếp trước. 

Hiện tại nàng thật sự cảm thấy hoài nghi bản thân, đối mặt với Mộ Hương Tuyết thật sự rất khó để tin tưởng đây là một thiếu nữ tâm cơ thâm trầm. Ít nhất giờ phút này tình cảm dành cho mẫu hậu mình là thật.

Lúc này còn có một nha đầu bưng chén trà lên, nhìn rất nhu thuận, trên mặt toát lên vẻ lanh lợi, đúng quy củ mời các nàng uống trà.

Tôn Nhu Trữ nói: "Nha đầu kia là Bách Hợp. Đổng trắc phi nói Phù dung các này lâu rồi không có người ở lại, nếu để nha đầu quét dọn đến chỉ sợ vụng tay vụng chân không hầu hạ tốt công chúa. Cho nên đã chọn riêng bốn nha đầu đến chiếu cố. Bách Hợp này rất chịu khó, bộ dạng cũng tốt. Nếu công chúa thấy tốt, hữu dụng thì cứ giữ lại bên người!”

Âu Dương Noãn một bên nghe Tôn Nhu Trữ nói chuyện, một bên vô thức ấn ấn vai phải. 

Mộ Hương Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Minh quận vương phi hôm qua cũng bị thương sao?”

Âu Dương Noãn sửng sốt, không nghĩ tới đối phương lại cẩn thận như vậy liền cười nói: “Không phải! Chỉ là vết thương cũ trước đây, mỗi khi trời lạnh liền trở đau!”

Trên người nàng bệnh cũ mỗi khi đông đến đều sẽ phát tác. Tiếu Trọng Hoa đã đến quân y tìm các phương thuốc cũ trị vết thương, sau vài lần mới dần dần chuyển biến tốt. Huống chi miệng vết thương này nàng sớm đã thành thói quen, ẩn ẩn đau đớn như vậy nàng sớm đã không để ý.

Mộ Hồng Tuyết gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Đúng lúc này Trần Viện Phán từ viện Thế tử đã trở lại. Đổng thị liền mời ông ta ra ngoài nói chuyện.

Âu Dương Noãn cũng đứng dậy, nói với Mộ Hương Tuyết: “Công chúa nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm ngươi!”

Âu Dương Noãn đứng lên, Tôn Nhu Trữ cũng liền cáo từ Mộ Hương Tuyết.

Đi ra bên ngoài, Đổng thị đang cùng Trần Viện Phán nói chuyện. 

Tôn Nhu Trữ vô tình muốn đi qua nhưng Âu Dương Noãn lại nhẹ giọng nói: “Nếu là bệnh tình của Thế tử, đại tẩu cũng nên nghe một chút!”

Tôn Nhu Trữ lạnh lùng nở nụ cười: "Cái loại mặt ngoài làm ra vẻ này làm làm gì? Ngươi nghĩ ta giống ngươi và nàng sao?”

Âu Dương Noãn cười nói: "Tẩu vừa rồi còn khuyên ta đến nhìn công chúa, thế nào giờ đến phiên mình lại không làm được?”

Tôn Nhu Trữ hơi cứng lại, sau đó liền gật gật đầu: “Ngươi nói cũng có lý. Như vậy, chúng ta liền vào nghe một chút!”

Nói xong liền bước vào trước.

Bên trong Đổng thị sai người dâng trà lên, chờ Trần Viện Phán uống một ngụm trà mới hỏi: “Trần đại nhân, bệnh tình của Thế tử còn có thể trị được hay không?”

Ánh mắt Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ đều dừng trên người Trần Viện Phán. Hắn cân nhắc một lát mới nói: “Theo ta thấy, bệnh này của Thế tử là do từ khi sinh ra đã yếu ớt nên mới như vậy. Nói vậy những năm gần đây cũng không thể thiếu điều dưỡng!”

Âu Dương Noãn nghe thì không khỏi gật đầu, mấy ngày nay nàng tận mắt thấy Yến vương phủ mời không biết bao nhiêu đại phu. Cỏ linh chi, nhân sâm đều đưa hết vào viện nhưng mặc kệ Tiếu Trọng Quân ăn gì bệnh tình cũng không thấy khởi sắc. Cứ lúc tốt lúc xấu, cũng không nói được là có tác dụng hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play