Âu Dương Noãn không nghĩ Tiếu Trọng Hoa lại hỏi câu này. Nàng không khỏi cười rộ lên: “Thế nào? Cảm thấy ta làm mất mặt chàng? Hay là chàng luyến tiếc vị Nghiêm tiểu thư tài sắc vẹn toàn kia?”
Hắn cũng chưa từng chú ý đến vị Nghiêm tiểu thư kia có bộ dạng méo tròn ra sao? Còn nàng, bình dấm chua này lại…..
Trong ánh mắt Tiếu Trọng Hoa tràn đầy ý cười, có tâm muốn trêu nàng: “Bỏ được thì thế nào? Mà luyến tiếc thì lại làm sao?”
Âu Dương Noãn nhướng mày lên, cười nói: “Vừa rồi tất cả mọi người đều nói, vị Nghiêm tiểu thư kia tài sắc vẹn toàn, sắc nghệ song tuyệt. Cho nên ta nên rộng rãi để nàng làm thiếp của chàng. Điểm này thật ra ta cũng không có ý kiến gì! Nếu chàng luyến tiếc có thể đến nói với Thái tử điện hạ, muốn nạp nàng làm trắc phi!”
“Chẳng qua là vừa rồi ta thấy Cửu hoàng tử mặt như quan ngọc, tướng mạo bất phàm. Lại có thân phận Hoàng tử cao quý, học thức cũng cao. Hơn nữa cách cư xử cũng khiêm tốn có lễ, phương diện phẩm tiết tất nhiên không thành vấn đề!”
“Nếu đã nói Nghiêm tiểu thư tài đức vẹn toàn, ta nên đồng ý để nàng vào cửa. Như vậy Cửu hoàng tử vĩ đại như thế, có phải ta cũng nên tái giá một lần. Hoặc là cái vị Thái tử điện hạ kia, hay hai vị đại nhân nọ. Có lẽ ta nên hỏi hắn có nguyện ý cho ta nạp nam thiếp hay không?”
Trên mặt Hồng Ngọc một giọt mồ hôi lanh rơi xuống. Nàng nhìn thoáng qua Xương Bồ, vội vàng kéo kéo tay áo, mạnh mẽ lôi ra sau xe ngựa.
Chuyện của chủ tử, vẫn là để cho chủ tử tự mình giải quyết. Hơn nữa tối hôm nay tiểu thư giống như có uống hơi nhiều, tổng cộng là tám ly rượu.
Hồng Ngọc đi theo Âu Dương Noãn đã lâu, biết cực hạn của nàng chỉ là bốn năm chén mà thôi. Thật sự người kính rượu hôm nay hơi nhiều, Quận vương có khả năng ngồi xa nhìn không thấy. Hồng Ngọc thấy tiểu thư ngay cả bước đi cũng có chút bất ổn.
Bọn nha đầu đều lui xuống hết, Tiếu Trọng Hoa lúc này mới phát hiện Âu Dương Noãn có chút không thích hợp. Hắn cầm lấy tách trà đưa cho Âu Dương Noãn.
Nàng cũng không nhận lấy, chỉ nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Tiếu Trọng Hoa nửa ngày cũng không lên tiếng. Tiếu Trọng Hoa nở nụ cười, kéo nàng qua, cầm lấy tách trà tự tay từng chút từng chút bón cho nàng.
Âu Dương Noãn thế nhưng lại rất ngoan ngoãn, không phản kháng.
Lúc này Tiếu Trọng Hoa mới xác nhận phán đoán của mình. Nha đầu này thật sự là đã uống say. Theo tính cách của nàng thì cho dù phản kháng cũng không đến mức nghĩ ra chiêu tổn hại như vậy.
Hôm nay nàng chẳng những đắc tội với Thái tử. Ngay cả hai vị đại nhân mở miệng nói chuyện kia cũng đều đắc tội. Ha, hơn nữa nói còn rất trôi chảy, khiến người ta không thể mở miệng phản bác. Chỉ sợ ngày mai cái danh đố phụ của nàng sẽ danh dương thiên hạ.
Trong xe ngựa thực an tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài. Bọn nha đầu cũng không dám đến quấy rầy, ngồi phía đuôi xe.
Tiếu Trọng Hoa thấy chung trà đã hết liền thu tay lại. Nhưng Âu Dương Noãn lại đột nhiên như nổi hứng, cứ cắn lấy thành chén không nhả.
“Ngoan, buông ra!” Tiếu Trọng Hoa như là dỗ dành một đứa nhỏ.
Âu Dương Noãn nhíu mày, bỗng chốc buông ra, cười đến mắt cong cong. Tiếu Trọng Hoa thất thần, chén trà ‘cạch’ một tiếng rơi trên thảm gấm. Âu Dương Noãn cũng liền ngã vào lòng hắn.
Tiếu Trọng Hoa không khỏi cười rộ lên, thừa thế liền nắm lấy thắt lưng nàng. Tay kia thì nhè nhẹ vuốt lưng nàng, thấp giọng nói: “Đều theo như nàng nói! Sau này không cần uống rượu!”
“Các ngươi đều khi dễ ta!”
Ngữ khí Âu Dương Noãn cực nhẹ. Ngẩng mặt lên như một đứa trẻ, trong mắt một tầng mỏng manh mờ mịt dâng lên.
Tiếu Trọng Hoa nghe xong, hồi lâu cũng không nói lời nào. Nheo mắt lại, thầm nghĩ khó trách ngay cả lời nói hắn có bệnh không tiện nói ra cũng đều dám nói. Quả nhiên là đã uống say.
Âu Dương Noãn tựa hồ cảm giác được nhiệt độ trên người hắn, liền đưa duỗi tay vòng qua hông hắn. Tiếu Trọng Hoa dứt khoát đem tay nàng bỏ vào lòng hắn, nàng xuyên qua vạt áo, dừng trên ngực hắn.
Lòng bàn tay nàng rất lạnh, lướt trên da thịt hắn. Dường như là khối băng khiến người ta chỉ cảm thấy rùng mình lạnh thấu xương.
Tiếu Trọng Hoa lẩm bẩm: “Trong người đã có hàn khí, lại còn mặc ít như vậy. Bị lạnh nhiễm bệnh thì sao?”
Âu Dương Noãn cũng không để ý, chỉ đem mặt vùi vào ngực hắn. Tiếu Trọng Hoa cười, ôm nàng càng chặt hơn, một đường trở lại Yến vương phủ.
Minh quận vương phi lại bị Minh quận vương ôm về phòng. Dọc theo đường đi đã kinh động không ít mama nha hoàn. Trên mặt đều đã thấy nhưng không thể trách, dù sao Minh quận vương ái thê như mạng, không biết vì nàng mà làm hỏng bao nhiêu quy củ ban đầu rồi. Hiện tại chuyện này cũng là chuyện mà mọi người đều đã biết.
Tiếu Trọng Hoa đặt Âu Dương Noãn trên giường. Nhìn nàng tựa hồ như đang ngủ thì không khỏi nhẹ giọng nói: “Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể lừa được ta!”
Hừ, giả vờ say rượu đã bị phát hiện sao? Lông mi Âu Dương Noãn giật giật nhưng vẫn như cũ không mở mắt ra.
Môi Tiếu Trọng Hoa dính sát vào sau gáy hơi hơi phập phồng của nàng. Mà thanh âm hắn trầm thấp, lại khẽ ở bên tai nàng thì thầm. Lại di chuyển trên da thịt nàng, trên tóc, rồi lại vòng ra sau gáy: “Ta hôm nay mới phát hiện, mình đã cưới về một bình dấm chua a!”
Âu Dương Noãn mở mắt, thấy ánh mắt hắn rất gần, tràn ngập thâm tình cùng sủng nịch. Còn chưa kịp mở miệng, môi ấm áp của hắn đã áp lên…..ngăn chặn nàng cười, thu lấy từng đợt run rẩy.
Gió bên ngoài không biết nổi lên từ lúc nào, ở trong phòng yên tĩnh cũng đều có thể nghe thấy được tiếng sàn sạt.
Gió đêm không ngừng xuyên qua mái ngói trên nóc nhà, âm thanh rõ ràng gần ngay trong gang tấc. Dường như chỉ cần vươn tay liền có thể cảm nhận được.
Không biết là có phải dựa vào quá gần hay là vì trong phòng có đốt lò sưởi, không khí ấm áp khiến làn da nàng dần dần ngưng kết từng giọt mồ hôi nho nhỏ, theo từng nhịp thở phập phồng theo đường cong duyên dáng chảy xuống trên nệm gấm.
Trong hãn ý mông mông, trên làn da trắng noãn của nàng lưu lại nhiều dấu vết từ đêm hôm qua đập vào mắt hắn.
Trong mê loạn, nàng nâng cánh tay lên ôm chặt lấy lưng hắn, hơi thở mỏng manh phất qua tai hắn cũng những sợi tóc hỗn độn liên kết cùng nhau. Hơi thở phập phồng đứt quãng, nghĩ muốn đè nén nhưng lại không thể đè nén được sự điên cuồng trầm luân.
Hơi nước chậm rãi phủ kín hai mắt nàng.
Ngoài cửa sổ tiếng gió rít gào càng lớn hơn nữa. Nhưng Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy mọi nơi đều tĩnh lặng, chỉ còn lại thanh âm của hắn, sự vuốt ve lọt vào trong tai.
“Nàng là của ta!”
Tay hắn mang theo một loại sức mạnh không thể chối từ, chỉ lo ôm chặt nàng như muốn nhập nàng vào cơ thể hắn, để hai người được hòa vào làm một.
“Nàng là của ta….”
“Nàng là của ta! Chỉ của một mình ta!”
Cứ mỗi lần tiến vào hắn lại lặp lại một lần. Minh quận vương luôn bình tĩnh cẩn thận hiện tại lại như một đứa trẻ, lặp đi lặp lại không ngừng.
“Cho nên, tái giá hay nam thiếp gì đó, nghĩ cũng đừng mơ nghĩ đến!”
Hắn nói xong liền dùng sức mạnh hơn. Âu Dương Noãn nhịn không được bắt đầu nở nụ cười. Nàng mở to hai mắt, muốn xem rõ biểu cảm của nam nhân phía trên. Lúc này mới phát hiện thân thể vô lực, cảm thấy buồn ngủ vô cùng liền thuận theo dựa sát vào lòng hắn.
Tay hắn cầm lấy tay nàng, mười ngón tay giao nhau. Mười ngón tay giao nhau, không thể chia lìa.
Không biết khi nào ánh nắng ngoài cửa sổ đã chiếu vào, xuyên qua tấm màn trước giường chiếu lên gương mặt đang ngủ say của Âu Dương Noãn.
Tiếu Trọng Hoa khẽ hôn lên trán nàng sau đó đứng dậy mặc y phục. Vừa bước ra phòng ngoài, Hồng Ngọc thấp giọng nói: “Quận vương, ngài muốn ra ngoài sao?”
“Uh, nếu quận vương phi tỉnh rồi thì chuẩn bị cho nàng một chén canh giải rượu. Phải dặn nàng uống khi còn nóng, không được để lạnh!”
“Dạ!”
Sáng sớm hôm nay Thái tử liền phái người mang bái thiếp đến. Tiếu Trọng Hoa biết, đây là hậu quả của ngày hôm qua.
Con người Tiếu Diễn, không đạt được mục đích thì không buông tay. Hắn hôm qua tức giận như vậy, nhất định sẽ càng không từ bỏ ý đồ. Không cho hắn một đáp án rõ ràng, Noãn Nhi sẽ không được sống yên.
....
Trong thư phòng Tiếu Diễn đang ăn đồ ăn sáng. Lâm Nguyên Hinh hầu hạ một bên. Tối qua thái y đến bắt mạch, nói ngày sinh còn chưa tới. Có thể là nhất thời bị kinh hách nên cần phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng.
Nhưng Tiếu Diễn nghe xong lời này liền cái gì cũng đều hiểu được.
Phòng bếp làm món cháo trắng thanh đạm, tám món rau ăn kèm. Mặt khác còn có những món điểm tâm tinh xảo bày đầy một bàn.
Tiếu Diễn nhìn thức ăn nói: “Thực tinh xảo, vừa nhìn liền có khẩu vị! Vất vả cho nàng rồi!”
Lâm Nguyên Hinh điềm tĩnh mỉm cười: "Điện hạ thích là tốt rồi!”
Tiếu Diễn cong khóe môi lên, cười nói: “Chuyện nàng lo lắng, chỉ sợ không phải chỉ nhiêu đây?”
Lâm Nguyên Hinh hơi hơi sửng sốt. Vốn bên khóe miệng có ẩn ẩn ý cười nhàn nhạt, nghe đến đó liền nhất thời biến mất, cảm thấy dần dần có chút hơi mất mát. Nàng cảm thấy điều hắn muốn nói không chỉ có như vậy, nhất định là có liên quan đến Âu Dương Noãn.
Nàng cười nói: “Ta là phi tử của điện hạ, tất nhiên là toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì điện hạ. Cho dù tốn nhiều tâm tư cũng là trách nhiệm của ta. Điện hạ không cần để trong lòng!”
Tiếu Diễn tận lực lưu ý đến thần sắc của Lâm Nguyên Hinh, hai mắt ẩn ẩn xẹt qua một tia lãnh khốc: “Hiện tại nàng sắp lâm bồn, dịp vừa rồi lại bận rộn lo lắng cho thọ yến của Phụ hoàng. Chỉ sợ hiện tại cũng đã tận lực. Ý của ta là muốn để Lan trắc phi theo giúp đỡ một tay. Nàng cảm thấy thế nào?”
Lời nói của hắn thực nhẹ nhàng nhưng lại như một cây châm hung hăng chui vào lòng Lâm Nguyên Hinh.
Lan trắc phi chỉ có xuất thân thứ nữ, hắn biết rõ được phong làm trắc phi đã là ngoại lệ rất lớn rồi. Hiện tại thế nhưng lại muốn nàng giao quyền lực cùng giải quyết chuyện trong phủ Thái tử cho đối phương.
Đây là đang muốn trừng phạt nàng chuyện đêm qua. Bởi vì nàng ngăn cản hắn ban mỹ nhân cho Tiếu Trọng Hoa. Cho nên ngay trước khi nàng sinh hắn liền dùng loại biện pháp này để vội tới cảnh cáo nàng. Tâm tư hắn khiến người khác rất thất vọng.
Trên dung nhan xinh đẹp của Lâm Nguyên Hinh tìm không ra nửa điểm không vui hay phẫn nộ. Trời biết nàng phải mất bao nhiêu khí lực mới có thể khắc chế được biểu cảm, không cho nó xuất hiện trên mặt.
Nàng mỉm cười, tựa hồ như rất nghiêm túc nghe lời hắn nói: “Điện hạ thay ta lo lắng, tất nhiên không có gì là không tốt!”
Tiếu Diễn mỉm cười: "Thịnh Nhi rất thích Noãn Nhi. Nàng lại sắp sinh, để Noãn Nhi thường xuyên đến đây làm bạn với nó đi!”
Hắn hủy đi cuộc sống của nàng còn chưa đủ, đến bây giờ vẫn không chịu buông tha cho Noãn Nhi. Thật sự là lòng tham khiến người ta sợ hãi.
Lâm Nguyên Hinh vốn đang mỉm cười nên rất nhanh có thể che dấu nội tâm đang quay cuồng hận ý. Hé miệng cân nhắc một lát liền chậm rãi nói: “Tâm ý của điện hạ là tốt. Chỉ là tương lai Noãn Nhi cũng sẽ có con của mình, sợ là sẽ không có biện pháp giúp ta chiếu cố Thịnh Nhi. Cũng may bên người Thịnh Nhi còn có vú nuôi, những chuyện ngày thường cũng không cần ta lo lắng nhiều!”
Nàng cẩn thận quan sát thần sắc biến hóa của hắn mới tiếp tục nói: “Thân thể ta hiện tại không tiện, không thể hầu hạ chu đáo cho điện hạ. Ta thấy tiểu thư Nghiêm gia kia ở trong phủ cũng quen rồi, đối với điện hạ lại vẫn luôn ngưỡng mộ…..”
Nàng dừng một chút, thấy sắc mặt hắn mơ hồ có sự giận dữ ở mi tâm thì tiếp tục nói: “Không biết điện hạ có muốn phong nàng làm trắc phi hay không?”
Tiếu Diễn lạnh lùng nhìn nàng sắc mặt trầm tĩnh như nước, giữa mi tâm nhíu chặt lại.
Lâm Nguyên Hinh vội nói: “Ta nhất thời hồ đồ, dám lén phỏng đoán tâm ý điện hạ. Xin điện hạ thứ tội!”
Nói xong liền cúi đầu, thân mình nặng nề nhanh chóng quỳ xuống. Tiếu Diễn tất nhiên là không tốt để tức giận, chỉ gọi người nâng nàng dậy.
"Hinh Nhi là toàn tâm toàn ý vì ta suy nghĩ, ta đương nhiên hiểu được. Chỉ là hiện tại thân thể nàng không được tốt, không cần ưu tư quá mức!”
Nói xong hắn nói với nha đầu: “Mau dìu chủ tử các ngươi quay về nghỉ ngơi!”
Lâm Nguyên Hinh che lại tia cười lạnh bên môi, đứng dậy cáo lui.
Một lúc lâu sau, Minh quận vương đến phủ Thái tử.
Tiếu Diễn vừa thấy Tiếu Trọng Hoa đến, mặt lập tức tươi cười đi lên đón. Giống như ân đoạn nghĩa tuyệt trước đây nói chưa từng tồn tại. Đây là bản lĩnh của hắn, đổi trắng thay đen, trở mặt như trở bàn tay. Cố tình chính hắn còn làm thập phần tự tại, căn bản nhìn không ra chút ý nghĩ chân thật.
Tiếu Trọng Hoa cùng hắn ở chung hai mươi mấy năm, rất hiểu tâm tư vị Thái tử này. Hắn hôm nay nếu không xuất hiện ở đây, ngày mai Tiếu Diễn sẽ lại nghĩ cách gây khó xử cho Noãn Nhi. Một khi đã như vậy, không bằng để hắn đến giải quyết chuyện này.
Tiếu Trọng Hoa ngồi xuống ghế, trà sớm đã được mang lên: “Quận vương, mời dùng!”
Tiếu Trọng Hoa đầu cũng không ngẩng, chỉ uống một ngụm trà.
Tiếu Diễn cười nói: “Làm khó Nghiêm tiểu thư tự mình dâng trà. Sao Trọng Hoa lại không phát hiện ra vậy?”
Ngữ khí của Tiếu Trọng Hoa lập tức nhàn nhạt: “Phủ Thái tử thế nào mà ngay cả một nha đầu bưng trà nước cũng không có?”
Sắc mặt Nghiêm Như Hoa trắng bệch, cơ hồ đứng không nổi, thiếu chút nữa là ngã về phía sau. Người ta ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, còn nói lời lạnh nhạt, rõ ràng là không có một chút ý tứ. Thật sự là khiến người ta khó xử đến cực điểm.
Nàng mặc dù xuất thân từ Nam Chiếu nhưng so với song bích kinh đô Đại Lịch không hề thua kém. Vì sao vị Minh quận vương này lại ngay cả liếc mắt cũng chưa từng?
Tiếu Diễn cười nói: "Nghiêm tiểu thư ngàn dặm xa xôi đến đây, là vì muốn được diện kiến Minh quận vương. Đêm qua có mặt Vĩnh An, ngươi khó mà nói cái gì. Thế nào mà hôm nay không có mặt nàng, ngươi sao còn lạnh băng như vậy? Hay là ngươi thực sự giống như lời đồn, ngươi sợ nàng như hổ?”
Tiếu Trọng Hoa đậy nắp tách trà lại, hai mắt hiện lên vẻ trào phúng. Trên mặt lại nhàn nhạt: “Đúng như điện hạ nói, đó là sự thật!”
Nghe Tiếu Trọng Hoa nói như vậy thì sắc mặt Nghiêm Như Hoa lập tức trắng bệch.
Trên đời này thế nhưng thật sự có nam nhân sợ thê tử như hổ sao? Quả thực cùng với Minh quận vương anh minh thần võ trong truyền thuyết là hai người hoàn toàn khác nhau.
Minh quận vương so với trong tưởng tượng của nàng phải chênh lệch đến một vạn tám ngàn dặm a! Cho dù huân công lớn lao thì có lợi ích gì. Trong nhà có một cọp cái, nàng còn chỗ để đứng sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT