Âu Dương Noãn tươi cười rất ôn hòa, trong ánh mắt lại chớp động ánh trào phúng: “Lòng dạ hẹp hòi, khắc nghiệt ích kỷ, lại còn ngu xuẩn. Đây chính là ba đặc tính mà Minh quận vương ghét nhất. Ngươi đã có cả ba thứ cũng liền thôi, đằng này còn không thương tiếc đem nó phô bày hết ra bên ngoài. Ngươi nói xem, hắn sẽ yêu thương ngươi nổi sao?”

Trần Lan Hinh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thẹn quá hóa giận: “Đừng tưởng hiện tại ngươi là Minh quận vương phi liền có tư cách giáo huấn ta!”

“Ta là có lòng tốt muốn khuyên bảo, chỉ mong ngươi có thể tự giải quyết cho tốt!” Âu Dương Noãn mỉm cười.

Sắc mặt Trần Lan Hinh liền trắng bệch, thất thanh nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhi của một quan lại tứ phẩm. Ngươi thực sự nghĩ rằng mình đã là kim chi ngọc diệp rồi sao?”

Tôn Nhu Trữ cười lạnh: “Nữ nhân nha, không chỉ phải có một xuất thân tốt mà còn phải gả được cho một nhà tốt. Thật ra ngươi vốn là tiểu thư quốc công phủ, đáng tiếc chuyện tình đai lưng kia cơ hồ như là truyền khắp kinh đô!” 

“Trên yến hội này ai cũng có tư cách cười nhạo Âu Dương Khả, nhưng ngươi lại chẳng là thứ gì tốt đẹp, có tư cách gì mà chê cười người khác? Ngươi vẫn là nên quay về phòng tìm một cái gương tự soi lại bản mặt của mình đi!”

Nói xong liền lôi kéo Âu Dương Noãn: “Đang êm đẹp thưởng trăng, không ngờ lại đụng phải chó điên. Mất hết cả hứng, chúng ta trở về thôi!”

Vừa nói liền lôi kéo Âu Dương Noãn rời đi.

Chuyện Trần Lan Hinh tức giận nhất chính là cái đai lưng kia. Nếu không phải vì chuyện đai lưng của nàng bị người ta đoạt đi thì sao nàng phải đồng ý một mối hôn sự như vậy?

Nàng có chỗ nào không bằng Âu Dương Noãn? Nhưng lại bị lạc đến đường này, còn không phải là vì cái đai lưng chết tiệt kia sao? 

Nếu không phải nàng mượn xe ngựa của Âu Dương Noãn thì sao có thể thảm như vậy? Tất cả đều là do Âu Dương Noãn hại. 

Lúc này Trần Lan Hinh đã hồn nhiên quên rằng chính mình mới là người chủ động buộc Âu Dương Noãn phải nhường xe ngựa. 

Ở trong lòng nàng chỉ chăm chăm ghi hận là lỗi của người khác. Mà không bao giờ ngẫm lại khuyết điểm của bản thân.

Trần Lan Hinh càng nghĩ càng hận, chỗ đau nhất của mình lại đột ngột bị Tôn Nhu trữ đụng phải. Cơ hồ là trong cơn giận dữ, thấy hai người đối diện sắp bước qua liền vươn chân dẫm váy Tôn Nhu Trữ.

Tôn Nhu Trữ không hề phòng bị, nhất thời mất trọng tâm. Kinh hô một tiếng rồi ngã phía trước. Âu Dương Noãn nhanh tay ôm lấy thắt lưng nàng ngăn nàng không ngã xuống đất.

“Thế tử phi!” Nha đầu phía sau thấy thế thì đều có chút hoảng loạn xông tới.

Âu Dương Noãn đỡ Tôn Nhu Trữ đứng thẳng dậy, thân thiết hỏi: “Có sao không?”

Sắc mặt Tôn Nhu Trữ trắng bệch, kinh hồn chưa định nhưng vẫn vẫy vẫy tay: “Không sao! Ta không sao….”

Khóe mắt Âu Dương Noãn khẽ đảo qua, thấy trên mặt Trần Lan Hinh lộ ra tươi cười thì lạnh lùng nói: “Trần Lan Hinh, ngươi điên rồi sao? Nàng là Thế tử phi, nếu có gì sơ suất, ngươi chịu nổi trách nhiệm không?”

Trần Lan Hinh lạnh lùng cười, trong mắt ánh lên vẻ hàn ý làm càn: “Quận vương phi, trời tối thế này, Thế tử phi là tự mình vấp ngã thôi! Có liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ bản thân nàng đi đường không cẩn thận cũng muốn trách ta? Nói gì vậy chứ?”

Hồng Ngọc tức giận nói: "Rõ ràng là ngươi dẫm lên váy Thế tử phi!”

Trần Lan Hinh nhướng mày lên, thản nhiên nói: “Oh, trời tối như vậy. Chắc là ngươi nhìn lầm rồi. Các ngươi......!”

Nàng quay đầu nhìn về phía bọn nha đầu xung quanh nói: “Ai thấy ta dẫm váy Thế tử phi, đứng ra đây!”

Một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời. Tất cả mọi người đều cúi đầu. Ai dám quản chuyện của các chủ tử, ai dám đứng ra làm chứng? Chẳng phải là muốn tìm chết sao?

Nhìn tình hình này Âu Dương Noãn cũng không mấy ngạc nhiên. Nàng cong môi lên, cười lạnh: “Nói như vậy, Lan Hinh tỷ tỷ nhất định không chịu nhận lỗi?”

Trần Lan Hinh làm bộ hơi cúi đầu, che miệng cười khẽ: “Hôm nay nhị vị đến làm khách, chúng ta chiêu đãi không chu toàn khiến Thế tử phi bị sợ hãi. Xin thứ lỗi a!”

Trần Lan Hinh trước đây tuy rằng ích nhưng còn chưa đến mức ti bỉ như vậy. Mà lúc này bộ dáng còn không có chút dè dặt như lúc đầu, trở nên càng thêm khắc nghiệt.

Âu Dương Noãn nhướng mày lên, lạnh lùng nhìn.

Trần Lan Hinh thấy nàng không nói lời nào thì càng đắc ý: “Nếu đã hết lời để nói, vẫn là mời nhanh chóng quay lại yến hội đi thôi. Bằng không lại làm cho người ta nghĩ rằng trong lòng Minh quận vương phi chột dạ. Như thế thì không tốt chút nào!”

Âu Dương Noãn hơi hơi đưa mắt, đón nhận khuôn mặt tươi cười đắc ý của đối phương. Tôn Nhu Trữ chỉ trầm mặt xuống không nói lời nào.

Âu Dương Noãn đột nhiên nở nụ cười, nắm lấy tay Tôn Nhu Trữ kéo đi: “Chúng ta đi thôi!”

Tươi cười trên mặt Trần Lan Hinh lại càng đắc ý. Đúng lúc này sau khi Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ đi qua người Trần Lan Hinh, trong mắt Âu Dương Noãn như có ánh sáng nhạt hiện lên. Sau đó dưới chân giống như vướng phải cái gì, hai tay dùng sức đẩy.

‘Á…”

Trần Lan Hinh kêu lên, sau đó liền ngã vào hồ sen: “Cứu! Cứu ta!”

Nàng chật vật giãy dụa trong hồ.

“Trời ạ! Tiểu thư!”

Nha đầu đi theo lập tức loạn thành một đoàn, khóc kêu trời, nhưng lại không một ai nhảy xuống cứu.

Trời lạnh như vậy, rơi xuống nước kiểu gì cũng bị nhiễm phong hàn. Ai lại chịu nhảy xuống cứu người?

Huống hồ nước trong hồ này cũng không sâu, cùng lắm chỉ đến thắt lưng. Nhưng Trần Lan Hinh hiển nhiên là bị kinh hách rất lớn, cả người vùng vẫy nửa ngày, cơ hồ toàn thân đều ướt đẫm.

“Đi thôi!” 

Khí tức tích tụ trong lồng ngực thoáng cái liền biến mất. Âu Dương Noãn sung sướng kéo lấy tay Tôn Nhu Trữ rời đi.

"Noãn Nhi....." 

Tôn Nhu Trữ cơ hồ sợ ngây người nhìn nàng: “Ngươi sao….”

Âu Dương Noãn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Nhu Trữ, khóe miệng cong lên: “Trời tối như vậy, là Trần tiểu thư không cẩn thận rơi xuống hồ. Trách được ai đây?”

Trần Lan Hinh dám cả gan làm loạn như vậy, còn không phải là vì nghĩ Âu Dương Noãn vẫn là người luôn luôn cẩn thận như trước đây sao? Bị người khác nhục nhã cũng tình nguyện vì đại cục mà chịu đựng.

Nhưng lại không nghĩ rằng, nàng hiện tại đã sớm không phải là Âu Dương Noãn trước đây nữa. Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Nhưng nếu một khi ngươi đã phạm ta, thì cái giá nhận lại là gấp bội.

Trở lại vị trí, ánh mắt Đổng thị liền vọng qua. Âu Dương Noãn cười nói: “Đổng trắc phi, xem diễn có hay không?”

Đổng thị gật gật đầu: “Rất hay! Con hát cũng hát hay!”

Âu Dương Noãn mỉm cười: “Đúng vậy! Thật sự là trò hay a!”

Tôn Nhu Trữ nghe các nàng nói chuyện, trên mặt ngoại trừ vẻ mê hoặc thì vẫn là mê hoặc. Nàng vĩnh viễn không rõ hai người kia đang âm thầm giao phong cái gì?

Đúng lúc này, nàng ngẩng đầu, lại thấy Hương Tuyết công chúa hướng bên này bước tới. Nhất thời liền lắp bắp kinh hãi.

Trong tay Mộ Hương Tuyết bưng một ly rượu, chủ động đi đến bên cạnh Âu Dương Noãn, cười nói: “Minh quận vương phi, sớm đã nghe danh nhưng vẫn vô duyên diện kiến. Ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu a!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức nhìn vào ánh mắt đối phương. Lại chỉ thấy một đôi mắt trong suốt như nước. Nàng lập tức cười nói: “Hương Tuyết công chúa thật sự là quá khách khí rồi! Ta chỉ là một người bình thường, sao có thể so với công chúa thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!”

Nếu là người khác nói những lời này, Mộ Hương Tuyết nhất định sẽ cho rằng đây là ghen tị. 

Nhưng nhìn biểu cảm của Âu Dương Noãn, cũng không hề có một chút ý ghen tị. Ngược lại hoàn toàn còn có ý tứ thưởng thức.

Mộ Hương Tuyết không khỏi mỉm cười, liền thuận thế ngồi xuống nâng ly rượu lên: “Ta đây kính ngươi một ly!”

Âu Dương Noãn cũng không chối từ, nâng ly rượu của mình lên uống một hơi cạn sạch.

Uống xong rượu, Mộ Hương Tuyết lại cũng không có ý rời đi. Ở trước mắt bao nhiêu người cùng Âu Dương Noãn trò chuyện: “Mẫu thân của cửu ca ta, cũng là người Đại Lịch a!”

Ánh mắt Âu Dương Noãn hướng về phía Cửu hoàng tử đang kính rượu với mọi người: “Thật sao?”

Mộ Hương Tuyết gật gật đầu, hai mắt sáng ngời, tạo một loại mỹ cảm cho người đối diện: “Kỳ thực phụ hoàng ta trong một lần đến Đại Lịch đã gặp mẫu thân cửu ca, bị bà mê hoặc liền muốn mang về Cao Xương!”

“Nhưng bởi vì xuất thân dị tộc, lại gặp gỡ phụ hoàng ta trong thanh lâu nên người khác cũng liền xem thường. Cho nên Phong phi sau này, cũng chính là mẫu thân Cửu ca luôn luôn sống không được dễ chịu!”

“Trong cung ngay cả Thái hậu cũng không chịu cho diện kiến, khắp nơi gây khó dễ. Dưới tình cảnh như vậy, phụ hoàng ta tuy rằng rất sủng ái nhưng cũng chính vì lý do phụ hoàng ta ba ngàn sủng tại một thân mà cũng liền gây oán khắp nơi. Cơ hồ gây vô số thù hằn, từng bước từng bước rất gian nan!”

“Nghĩ như vậy nên Phong phi trong một lần đi săn đã dứt khoát rời đi. Cũng triệt để rời bỏ phụ hoàng ta. Phụ hoàng ta vì bà mà thương tâm một thời gian, luôn luôn không quên được. Về sau lại vô tình biết được bà đang mang thai!”

Nhìn thấy thần sắc kinh dị của Âu Dương Noãn, Mộ Hương Tuyết lại lẩm bẩm: “Mọi người đều nói, mẫu phi Cửu ca có gương mặt sáng tỏ như ánh trăng mới có thể đả động đến phụ hoàng. Ngay cả mẫu hậu ta cũng luôn nói Phong phi là ánh trăng ở Đại Lịch, nhưng ta vẫn luôn không tin. Mãi cho đến trên yến hội lần trước nhìn thấy ngươi ta mới cảm thấy, mẫu phi Cửu ca phải chăng chính là có khí chất giống như ngươi?”

Âu Dương Noãn cười nói: "Công chúa quá khen. Gia chủ hôm nay, Dung quận chúa mới là đệ nhất mỹ nhân Đại Lịch!”

Mộ Hương Tuyết mỉm cười: “Ta nói như vậy không phải là khen ngươi mà sự thật chính là như vậy!”

Ánh mắt Đổng thị bên cạnh bỗng nhiên nhảy dựng lên, cười nói: “Hương Tuyết công chúa, Hoàng hậu dạo này vẫn khỏe chứ?”

Mộ Hương Tuyết tươi cười rất mỹ lệ, tùy ý gật đầu trả lời.

Đổng thị vẫy vẫy tay kéo Mộ Hương Tuyết đến gần, lôi kéo tay nàng tinh tế đánh giá: “Đôi mắtN sống mũi này mười phần tương tự, liền ngay cả khí chất cũng giống nhau. Đặc biệt là ánh mắt, giống mẫu hậu ngươi như đúc!”

Âu Dương Noãn hơi hơi quay đầu đi, nhìn biểu cảm nhu hòa của Đổng thị. Tôn Nhu Trữ đã từng nói qua, Đổng thị từng đi tới Cao Xương, cũng có giao hảo với Hoàng Hậu Cao Xương.

Mộ Hồng Tuyết mỉm cười, ánh mắt ôn nhu: "Đúng vậy! Chẳng lẽ ngài biết mẫu hậu ta sao?”

Đổng thị cười một tiếng, ánh mắt cũng hiện lên thần sắc vui mừng: “Đương nhiên. Mẫu hậu ngươi thật sự là một nữ nhân cao nhã thoát tục, lúc trước ta đã từng gặp!”

Tươi cười Âu Dương Noãn ôn hòa giống như mây bay nơi chân trời: “Oh, cũng thật khéo! Đổng trắc phi cũng từng tới Cao Xương quốc sao?”

Đổng thị gật đầu, lộ ra thần sắc vui mừng: “Đúng vậy, đây cũng xem như là duyên phận!”

Nói xong lại thân thiết hỏi Mộ Hương Tuyết: “Mẫu hậu ngươi vẫn khỏe chứ?”

Tươi cười của Mộ Hương Tuyết trong veo khiến người ta cơ hồ luyến tiếc không muốn rời mắt: “Mẫu hậu ta vẫn tốt. Chỉ là hai năm nay xương cốt hơi yếu, luôn ốm đau nằm trên giường!”

Đổng thị bực mình thở dài, một lát lại nói: “Đúng vậy. Năm năm trước khi chúng ta gặp nhau, mẫu hậu ngươi nói bản thân có chứng khụ suyễn. Hàng năm vào thời điểm giao mùa giữa đông và xuân thì sẽ phát tác. Xem ra hai năm nay lại càng trầm trọng hơn!”

Nhìn vẻ mặt Đổng thị như là thực sự đối với vị Hoàng hậu Cao Xương này rất quan tâm. Âu Dương Noãn cười nói: “Hóa ra là Đổng trắc phi cùng Hoàng hậu Cao Xương là bạn cũ!”

Vẻ mặt Đổng thị càng ôn hòa: “Lúc trước ta có cùng Vương gia đi sứ qua Cao Xương. Kết quả là vì khí hậu không hợp nên đã ngã bệnh trên đường. Đợi đến Cao Xương, cơ hồ gần như hấp hối. Ta có học qua y thuật nhưng đến khi bản thân sinh bệnh lại cơ hồ không chút phát huy tác dụng!”

Lại thập phần cảm khái: “Về sau vào Hoàng cung Cao Xương, ít nhiều cũng được Hoàng hậu chiếu cố chăm sóc!”

Nói đến đây Đổng thị lại im lặng, chỉ có trong mắt thâm trầm bồi hồi. Dường như là nhớ tới chuyện quá khứ.

Âu Dương Noãn nghe đến đó, không biết vì sao trong lòng lại nhảy lên một loại cảm giác rất kỳ quái. Chính là không nói rõ được, chỉ là cảm thấy chưa bao giờ gặp qua một Đổng thị như vậy.

Đúng lúc này, trên đài Dung quận chúa cười nói: “Lúc này thời gian cũng vừa vặn, ta có tỉ mỉ chăm sóc mười bốn gốc hoa quỳnh. Lúc này chính là lúc hoa quỳnh nở rộ. Mời mọi người dời bước, chúng ta cùng đi ngắm hoa!”

Mọi người nghe xong liền ào ào đứng lên, theo bọn nha đầu dẫn đường rời đi.

Âu Dương Noãn cùng Tôn Nhu Trữ vừa nói chuyện vừa đi về phía trước. Cho nên hai người thuộc tốp đi sau.

Đúng lúc này phía trước không xa, Đổng thị đột nhiên kinh hô: “A, trâm cài của ta đâu?”

Âu Dương Noãn và Tôn Nhu Trữ đồng thời dừng bước, Hương Tuyết công chúa một bên thân thiết hỏi: “Trắc phi, trâm cài của ngài bị mất sao?”

Đổng thị gật gật đầu, lập tức phân phó nha đầu cẩn thận tìm kiếm xung quanh. Kết quả đều không thấy. 

Đổng thị nhíu chặt mày, lập tức phân phó: “Đi cẩn thận tìm những nơi khác xem. Còn trên xe ngựa nữa, cũng ra tìm xem. Trâm cài đó là vật Bệ hạ ngự ban, không thể mất được!”

Âu Dương Noãn nghe xong lời này, đứng tại chỗ không hề động. Đổng thị quay đầu lại nói: “Noãn Nhi, bảo nha đầu các ngươi cũng đi tìm xem!”

Nhiều người như vậy đều ở đây, Âu Dương Noãn cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của Đổng thị. 

Nàng nhìn thoáng qua mặt mày lo lắng của đối phương: “Hồng Ngọc, Xương Bồ! Các ngươi mau giúp đỡ tìm kiếm đi!”

“Dạ!” 

Hồng Ngọc cùng Xương Bồ liếc nhìn nhau, lại đều chỉ tìm kiếm xung quanh đây. Cũng không hề có ý rời xa Âu Dương Noãn.

Ngược lại Hương Tuyết công chúa rất tin tưởng lời nói của Đổng thị, đem nha đầu mama bên người tất cả đều sai ra ngoài tìm kiếm. Bên người chỉ để lại hai nha đầu.

Trên trán Đổng thị ẩn ẩn có mồ hôi lạnh chảy xuống: “Nếu mà mất rồi thì phải làm sao?”

Nha đầu một bên liền nói: “Trắc phi, có phải là khi ở trong hoa viên, ngài lúc ấy còn nói hoa mai nở rất đẹp. Còn đứng bên rừng mai ngắm hồi lâu!”

Đổng thị nhíu mày nói: “Chẳng lẽ thực sự đánh rơi ở chỗ đó?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play