Tuệ Tĩnh sư thái ở trong một viện thanh tĩnh yên ắng, đúng là nơi thích hợp để người ta tĩnh tâm.
Âu Dương Noãn vừa mới đi đến cửa viện, vừa nhìn thoáng qua liền nhìn thấy bên ngoài sân có một cái kiệu. Nàng cảm thấy kinh ngạc.
Người bình thường vì biểu lộ sự thành kính mà đều từ dưới chân núi liền ngừng xe ngựa, hạ kiệu, sau đó mới đi bộ lên núi. Thực sự có rất ít người sẽ lựa chọn từ sau núi nâng kiệu đi lên.
Làm vậy, nếu không phải đi đứng có bất tiện thì cũng là vì tránh tai mắt người khác.
Âu Dương Noãn ngừng lại, hơi hơi do dự một chút.
Đang chuẩn bị quay đầu rời đi lại đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng tiêu quen thuộc hòa cùng tiếng đàn cổ.
Âu Dương Noãn dừng lại, trong lòng mơ hồ nhớ đến một ngày kia. Nàng cũng đang ngồi trong viện ở Trữ quốc am này, vì Lâm Nguyên Hinh sơ giải tâm sự, ngoài thiên điện phía xa xa cũng truyền tới tiếng tiêu kia.
Không nghĩ rằng giờ này nàng thế nhưng lại có thể nghe lại một lần nữa. Âu Dương Noãn nghiêng tai lắng nghe, thập phần nhập tâm.
Tiếng tiêu kia từ từ réo rắt, thanh khoáng như u tuyền truyền đến. Đem tình thâm nhập vào trái tim người nghe.
Mà người đánh đàn kia cũng là một người có tài nghệ phi phàm. Tấu khúc tình ý từ từ, cũng không thê lương, có một phen tình thú uyển chuyển.
Một cầm cùng một tiêu, phối hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, thiên y vô phùng.
Âu Dương Noãn từ trong tiếng tiêu này tựa hồ như nghe ra điều gì, lại giật mình cảm thấy không có khả năng.
Đại công chúa đã từng nói Giang Hải vương phi cũng không muốn nhìn thấy người kia…..Vậy sao hắn có thể ở chỗ này?
Đúng lúc này, đột nhiên nghe được một đạo thanh âm cao vút vang lên: “Quận vương phi, ngài sao cũng đến đây?”
Hóa ra là Hoắc mama, Âu Dương Noãn nhất thời sửng sốt, liền ý thức được cỗ kiệu kia là của ai.
Nàng cười cười nói: “Hoắc mama!”
Thanh âm kia vừa rồi của Hoắc mama rất lớn, nhưng là cố ý để người bên trong có thể nghe được.
Quả nhiên tiếng tiêu cùng cầm khúc đều im bặt.
Âu Dương Noãn sâu sắc chú ý tới điểm này, nàng cười nói: “Hoắc mama, đại tẩu cũng đến đây, sao không nói trước một tiếng? Chúng ta có thể cùng đi a!”
Tươi cười trên mặt Hoắc mama vẫn như cũ nhưng trong ánh mắt đã có chút mất tự nhiên: “Tuệ Tĩnh sư thái xưa nay thích thanh tĩnh. Thế tử phi cũng là sợ ngài mới vào phủ, không biết Tuệ Tĩnh sư thái có thích hay không, sợ chọc giận sư thái thôi!”
Tuệ Tĩnh sư thái trước kia là Giang Hải vương phi, lại là dì ruột của Tiếu Trọng Quân và Tiếu Trọng Hoa. Thê tử Tiếu Trọng Quân đến thăm bà, cũng không có gì không ổn.
Chỉ là hợp âm vừa rồi có chút bất thường. Hơn nữa vẻ mặt Hoắc mama lại kỳ dị như thế, cái này ý vị thập phần sâu xa.
Dưới đáy lòng Âu Dương Noãn khẽ thở dài. Chuyện của người khác, nàng không nghĩ quản mà cũng quản không được.
Cho nên nàng liền cười nói: “Đúng vậy, cho nên ta cũng không dám quấy rầy nữa. Cái này, làm phiền mama đem vào cho sư thái!”
Hoắc mama nhận lấy mấy thứ Âu Dương Noãn đưa. Còn muốn nói nữa nhưng lại nghe thấy thanh âm nhu hòa từ trong viện truyền ra: “Là Quận vương phi sao? Mau vào đi!”
Đây rõ ràng là thanh âm của Tuệ Tĩnh sư thái. Vẻ mặt khẩn trương của Hoắc mama thoáng liền thả lỏng: “Nếu đã như vậy, lễ vật này ngài vẫn nên tự mình mang vào a!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, chậm rãi mang theo đám người Hồng Ngọc đi đến cửa sân, lại nói: “Các ngươi đứng ngoài này đi!”
Hồng Ngọc thấp giọng nói: "Dạ!”
Hoắc mama cười giữ chặt tay Hồng Ngọc: “Hồng Ngọc cô nương nhìn liền khiến người ta yêu thích rồi. Nào, đến đây nói chuyện cùng ta!”
Xương Bồ nhìn Hoắc mama, bĩu môi không cho là đúng. Lúc này, Âu Dương Noãn đã vào sân.
Bố trí trong viện so với mấy ngày trước cũng không có gì khác. Âu Dương Noãn cười đi vào liền nhìn thấy Tôn Nhu Trữ ngồi trước đàn cổ.
Mà trên tay Tuệ Tĩnh sư thái, đang cầm một cây tiêu. Tay bà ở trên cây tiêu vuốt nhẹ sau đó liền đặt trên bàn rồi cười nói với Âu Dương Noãn: “Đã lâu không chạm vào, thật sự có chút mới lạ!”
Âu Dương Noãn cười cười, trong lòng nghĩ Tuệ Tĩnh sư thái là người xuất gia, tâm lại như tro tàn.
Bà tuyệt đối sẽ không thổi được một khúc triền miên như vậy. Cũng càng không có khả năng cùng Tôn Nhu Trữ tâm ý tương thông, tiếng đàn hòa vào tiếng tiêu.
Biểu tình của Tôn Nhu Trữ cũng có chút không được tự nhiên, nàng mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn: “Ta cũng đã hơn một năm rồi không đánh đàn, tay khó tránh khỏi có chút cứng nhắc. Nghe nói Quận vương phi cũng am hiểu đàn cổ, ta thực sự sợ muội nghe chói tai!”
Âu Dương Noãn cười dài nói: "Ban đầu người khác đều nói ta am hiểu đàn cổ, ta nghe vậy liền cũng lâng lâng. Nhưng hôm nay xem ra, quả nhiên là bởi vì ngày thường Thế tử phi không thể hiện trước mặt người khác. So sánh với đại tẩu thì cầm nghệ của ta mới là thô lậu!”
Bởi vì là tới bái phật nên Âu Dương Noãn ăn mặc thập phần thuần khiết đơn giản. Một thân váy dài màu hồng cánh sen, viền chỉ bạc.
Cổ áo thêu những bông hoa nhỏ màu xanh nhạt. Làn da tuyết trắng nhu hòa với màu sắc y phục, càng tăng thêm vẻ thanh nhã tú lệ.
Đây cũng là thói quen từ xưa đến nay của Âu Dương Noãn.
Nhưng Tôn Nhu Trữ lại không như vậy. Nàng so với diễm lệ lóa mắt ngày thường thì giờ chỉ mặc nhất bạn thiển vụ tử khinh la quần áo, hoa văn bồng lai liên vân lại càng thêm ôn nhu khinh nhuyễn. Cả người phảng phất như một đóa hoa màu tím vân.
Trên mặt cơ hồ không chút phấn son, đồ trang sức cũng rất đơn giản. Tóc được vấn cao lên, chỉ cài mấy châu hoa nhỏ, nhìn phong tư tự nhiên.
Kỳ thực là có chút tâm tư khác. Tôn Nhu Trữ tỉ mỉ như vậy, so với cao quý ngày thường càng xinh đẹp hơn vài phần.
Nhìn ánh mắt của Âu Dương Noãn, Tôn Nhu Trữ liền cúi đầu cũng chú ý y phục của mình quá mức tinh xảo, sắc mặt liền hơi đổi.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng liền đem đầu ngón tay đang run run dấu trong ống tay áo rộng, miệng cười: “Đệ muội quá khen, ta sao dám nhận!”
Âu Dương Noãn mỉm cười: "Ta cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Một khúc cầm tiêu hợp tấu này quả thực là khiến người ta trầm trồ thán phục!”
Nàng vốn chỉ là tán thưởng, cũng không có ý gì khác. Nhưng người nói vô tình, người nghe lại có tâm.
Tôn Nhu Trữ vừa nghe liền cảm thấy có chút hoảng hốt, không tự chủ được mà quay đầu nhìn qua. Vừa vặn đụng vào ánh mắt của Tuệ Tĩnh sư thái, bất giác lục phủ ngũ tạng liền lạnh lẽo.
Nếu chỉ là đàn cổ, Âu Dương Noãn biết mình chưa chắc kém hơn Tôn Nhu Trữ.
Chính là nếu cùng người khác hợp tấu liền sẽ khác. Cái này không chỉ cần công lực cùng kỹ xảo mà còn muốn hợp tấu khi lòng có linh tê, tương thông lẫn nhau.
Càng quan trọng hơn là phải có chân tình trong đó. Bằng không cũng không thể tấu ra khúc nhạc ý nhị lâu dài như vậy.
Nhưng chuyện này Âu Dương Noãn cũng không muốn hỏi nhiều, liền chuyển đề tài, nàng hỏi Tuệ Tĩnh sư thái: “Sư thái vẫn khỏe chứ?”
Tuệ tĩnh cười gật gật đầu: “Dùng thuốc ngươi mang tới, đã tốt hơn nhiều!”
Nói như vậy Âu Dương Noãn cũng không phải lần đầu tiên đến. Nhìn vẻ mặt của nàng, tựa hồ như rất quen thuộc với Tuệ Tĩnh sư thái.
Trong lòng Tôn Nhu Trữ càng căng thẳng, trên mặt lại vẫn tươi cười như không có việc gì: “Đệ muội là từ đâu biết được chuyện của sư thái? Lại làm sao có thể tìm được đến đây?”
Âu Dương Noãn chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, thản nhiên cười nói: “Là nghe mẫu thân nhắc tới thôi, gặp được tức là hữu duyên. Có thể quen biết Tuệ Tĩnh sư thái cũng là phúc khí của ta!”
Tuệ Tĩnh sư thái ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng thực thích sự trầm tĩnh của Âu Dương Noãn.
Bà cười cười nói: “Các ngươi mang hai họ nhưng lại có tấm lòng tốt, lại còn vào chung một nhà. Đó mới là duyên phận chân chính!”
Tôn Nhu Trữ cười khanh khách nói: "Sư thái nói vậy, là chê cười ta rồi!”
Tuệ Tĩnh sư thái nhẹ nhàng ho khan một tiếng, phủ phủ ngực mới cười nói: “Tâm tư các ngươi ta đều hiểu được. Đều là cùng thay phu quân đến tẫn hiếu đạo!"
"Chỉ là bần ni nay đã là người xuất gia, nơi này chung quy cũng không phải chỗ náo nhiệt gì. Các ngươi về sau nếu không có chuyện gì thì cũng đừng tới vẫn hơn!”
Âu Dương Noãn hiểu được tâm tư Tuệ Tĩnh sư thái, càng biết bà không muốn gặp người khác.
Chỉ là nàng đến cũng không riêng gì vì Tiếu Trọng Hoa.
Quan trọng hơn là nàng còn thiếu Hạ Lan Đồ một ơn cứu mạng. Nếu đã không thể hồi báo hắn, tự nhiên nên hồi báo mẫu thân hắn.
Đây mới là nguyên nhân chính nàng tới đây.
Nếu Tuệ Tĩnh sư thái đã lên tiếng, vậy nàng cùng lắm thì thường xuyên phái người tới đây tặng đồ, không hề đến quấy rầy là được.
Nhưng nàng nhìn Tôn Nhu Trữ nghe xong những lời này thì sắc mặt lại đột nhiên trắng bệch. Thoạt nhìn như là gặp phải đả kích rất lớn.
Trong lòng Âu Dương Noãn muốn nói liền không nói nữa.
Từ trong viện đi ra, Tôn Nhu Trữ đột nhiên gọi Âu Dương Noãn lại: “Đệ muội, có thể đi cùng ta một chút không?”
Âu Dương Noãn dừng chân, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hai người liền ở trong am tùy ý đi dạo. Mama nha đầu đều theo sau từ phía xa xa.
Đi được một lúc mà Tôn Nhu Trữ cũng không nói nửa câu. Vô tình đến trước một gốc cây hoa vi sắc, lại thấy nó bởi vì dông tố đêm qua mà hoa rụng xuống đầy gốc, thập phần đáng thương.
Tôn Nhu Trữ đột nhiên dừng lại, đứng trước những bông hoa, phảng phất như vô tình nói: “Đệ muội, tâm địa của ngươi thật tốt. Ngay cả Tuệ Tĩnh sư thái cũng đều phải quan tâm, khó trách ai cũng yêu thích ngươi!”
Đôi mắt đen láy ngạo diễm của Âu Dương Noãn trên khuôn mặt trắng nhuận lại càng sáng hơn, nàng thản nhiên mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là tẫn một chút tâm ý mà thôi!”
Nói xong nàng nhìn đối phương: “Đại tẩu cũng vậy!”
Tôn Nhu Trữ hơi hơi quẫn bách đáp: “Đúng vậy!”
Lại chợt cười ảm đạm: “Ta bất quá là vì Thế tử tẫn chút lực thôi. Huống chi Tuệ Tĩnh sư thái cũng rất đáng thương…..Đáng tiếc…..”
Tôn Nhu Trữ lắc đầu thở dài, nàng cầm một đóa hoa trong tay. Đóa hoa màu hồng ánh lên khuôn mặt tuyết trắng của nàng chút huyết sắc: “Vừa rồi, đệ muội nghe được những gì?”
Âu Dương Noãn chỉ thản nhiên cong môi: “Ta nghe được đại tẩu thay Tuệ Tĩnh sư thái giải trừ phiền não mà tấu một cầm khúc!”
Nàng nói là Tôn Nhu Trữ tấu cầm khúc, cũng không hề nhắc đến tiếng tiêu kia.
Chắc là vì trời có chút nóng bức, trên trán Tôn Nhu Trữ bị thấm một tầng mồi hôi mỏng.
Nàng ra vẻ lạnh nhạt nói: “Đúng vậy! Hôm nay ta đến thăm Tuệ Tĩnh sư thái, một là vì tĩnh tâm cho mình, hai cũng là nghe Thế tử luôn nhắc đến, thập phần quan tâm. Cho nên một chuyến này cũng là vì chàng. Chỉ là tùy tiện tấu một khúc, có chút thất lễ!”
Âu Dương Noãn hơi hơi trầm ngâm: "Sư thái thân thể không được tốt, nỗi lòng khó tránh buồn bực. Đại tẩu vì sư thái tấu khúc, cũng không có gì không thích hợp!”
Tôn Nhu Trữ đánh giá thần sắc nàng, không phải chỉ là nói mà là thật tâm thông cảm: “Vĩnh An quận chúa tài mạo song toàn, Nhu Trữ sớm đã nghe danh. Trong thiên hạ mỹ nhân tuy nhiều nhưng có thể đả động đến Nhị đệ tâm địa như băng thì e là cũng chỉ có mình ngươi!”
“Cho nên ta đối với ngươi liền sinh ra chút tò mò. Hôm nay xem ra đệ muội quả nhiên thực am hiểu ý người. Nay Nhị đệ lại sủng ái ngươi như vậy, ngày sau lại sinh hạ trưởng nam trưởng nữ, địa vị lại càng được củng cố. Ngươi là người có đại phúc khí a! Sau này….ngay cả ta cũng muốn dựa vào ngươi nhiều hơn!”
Âu Dương Noãn ôn hòa nói: "Ta không cầu phong cảnh phú quý, chỉ cầu bình an hỉ nhạc!”
Bình an hỉ nhạc? Đây mới là chuyện khó cầu nhất trên đời này.
Tôn Nhu Trữ nhìn nàng thật sâu, cười nói: “Ngươi nói chuyện cũng thực sảng khoái!”
Nói xong lại thở dài một hơi: “Thứ ta cầu, chẳng qua chỉ là một người thật lòng với ta mà thôi!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, lập tức cười nói: "Trên trời nguyện làm chim liền cánh, ở dưới nguyện vì tình phu thê. Đây đều là điều mà nữ nhi chúng ta một lòng say mê!”
Đáy mắt Tôn Nhu Trữ xẹt qua tia không cam lòng, khóe môi cũng chậm rãi hiện lên chút thanh sầu: “Đệ muội nói phải, chẳng qua chỉ là cuồng dại mà thôi. Nhưng ai nói cuồng dại sẽ không thể thành sự thật?”
Âu Dương Noãn có chút đạm bạc cười: “Ta đây ở trong này, cầu chúc Thế tử sớm ngày an khang. Chúc tâm nguyện của đại tẩu sớm thành!”
Tôn Nhu Trữ mỉm cười, không thèm nhắc lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT