Nếu không phải nàng chọc giận Tiếu Thiên Diệp, hắn cũng sẽ không giết Hạ Vũ Sinh, biểu tỷ cũng sẽ không vì vậy mà bị ngã. 

Âu Dương Noãn đem hết mọi chuyện đều quy kết vào mình, áy náy trong lòng cơ hồ quấn chặt lấy nàng. Sự thông minh lý trí thường ngày cũng biến mất, trở nên hỗn loạn.

Sản kỳ của Lâm Nguyên Hinh còn hơn nửa tháng nữa mới đến. Hiện tại lại vì bị ngã mà sinh non, đương nhiên là thống khổ vạn phần. 

Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi một khắc đối với nàng như bị lăng trì.

Lâm Nguyên Hinh chưa từng phải trải qua đau đớn như vậy. Đau đớn không biết bắt đầu từ chỗ nào, cũng không biết khi nào mới có thể ngưng hẳn?

Cảm giác đau đớn bao phủ toàn thân, tứ chi lục phủ ngũ tạng cơ hồ không có chỗ nào là không đau. Ngay cả chân tóc, móng tay cũng cảm giác đau. 

Lâm Nguyên Hinh biết Âu Dương Noãn lo lắng cho mình. Cho nên đành cố gắng hết sức cắn răng, nhịn không phát ra tiếng kêu rên….

Nhưng mồ hôi cùng nước mắt thi nhau rơi xuống, hô hấp cũng như muốn ngừng lại. Trong lòng ý thức mơ hồ mông lung, nàng muốn chết….

Nàng cũng tình nguyện chết đi, lập tức chết đi để có thể chấm dứt sự đau đớn này.

Trong lúc đau đớn không ngừng, trước mắt nàng rất nhiều gương mặt hiện lên. 

Nhưng lại giống như ở trong sương mù, mơ mơ hồ hồ, phiêu phiêu đãng đãng. 

Nàng nhìn thấy Tiếu Diễn, nhìn thấy mẫu thân, nhìn thấy lão thái quân, còn có đại ca….

Những người này xuất hiện trước mắt nàng, giống như đèn kéo quân không ngừng di chuyển.

Nhưng nàng biết, đây chẳng qua chỉ là khát vọng quá mức sinh ra ảo giác mà thôi. Bên cạnh nàng chỉ có bà đỡ, chỉ có Âu Dương Noãn, chỉ có Hồng Ngọc….

Bỗng nhiên sự xé rách đau đớn nghiêng trời lệch đất đánh úp vào nàng. Lâm Nguyên Hinh bị đau đớn mãnh liệt kéo trở lại. 

Nàng nghe được Âu Dương Noãn đang không ngừng gọi tên mình. Hồng Ngọc đang dùng nước lạnh vẩy lên mặt nàng. 

Bà đỡ đang ấn vào huyệt nhân trung ở phía trên môi, hơn nữa còn muốn nhét miếng nhân sâm vào miệng nàng….

Còn đứa nhỏ trong bụng, đang giãy đạp muốn đến với thế giới này.

Bà đỡ đầu đầy mồ hôi, nói với Âu Dương Noãn: “Không hay rồi, đứa nhỏ này đầu ở trên chân ở dưới, nằm ngược rồi!”

Sắc mặt Âu Dương Noãn càng trở nên đáng sợ, nàng cơ hồ khẩn trương nói không ra lời. 

Rốt cuộc vẫn là bà đỡ nhiều kinh nghiệm, nhanh chóng ổn định tinh thần, chậm rãi đẩy chân đứa nhỏ vào trong. 

Sau đó lại từ bên trong đổi lại vị trí đầu chân, hơn nữa lại tìm kiếm một chân khác. 

Chờ khi đỡ đi ra, mặt bà đỡ lại càng trắng hơn, cư nhiên là một chân cùng một cái tay ra trước. 

Đúng ra khi đứa nhỏ ở trong bụng mẹ phải là ở tư thế chắn, nếu đầu không thể ra trước làm không tốt sẽ là một xác hai mạng.

Âu Dương Noãn nào có từng nhìn thấy nữ nhân sinh con bao giờ, lại càng không biết quá trình lại đáng sợ như vậy. 

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm bà đỡ, ánh mắt như hai khối hàn băng: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”

“Chuyện này….Ta cũng không có cách nào. Mẫu thân cùng đứa nhỏ chỉ có thể giữ lại một người!” Bà đỡ vội vàng nói.

Âu Dương Noãn nghe vậy, toàn thân lạnh toát, run rẩy.

Hồng Ngọc cũng hoảng sợ vạn phần, đôi môi run run, lại không thể nói được nên lời.

Biểu tỷ coi trọng đứa nhỏ này như thế nào, Âu Dương Noãn rõ hơn ai hết. 

Nhưng hiện tại nàng nên làm thế nào bây giờ? Nàng phải làm gì?

Mặc kệ là lựa chọn như thế nào đều sẽ có người thống khổ. 

Nàng chỉ hận lý trí của mình lúc này lại biến mất tựa mây khói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Nguyên Hinh không nói ra lời.

Ngay khi nàng muốn nói giữ lại người mẹ thì Lâm Nguyên Hinh đột nhiên bắt lấy tay nàng: “Ta….muốn đứa nhỏ….Nhất định phải giữ lại con ta!”

Nước mắt Âu Dương Noãn vòng quanh trong hốc mắt, khuôn mặt nàng mang theo sự bi thương chưa bao giờ có. 

Nhưng theo đó là một loại ý chí đáng sợ, nàng gần như lãnh khốc vô tình nói: “Không! Ta muốn người mẹ. Nhất định phải giữ lại tính mạng của biểu tỷ!”

“Mang một cây kéo và một con dao đến đây!” Bà đỡ lớn tiếng nói.

Hồng Ngọc bước nhanh ra ngoài, vừa vặn chạy đụng vào bọn nha đầu liền vội vàng trách cứ: “Không nghe thấy bà đỡ nói gì sao? Còn không mau đi!”

Nha đầu nhanh chóng tìm kéo với dao đến, bà đỡ thấy Âu Dương Noãn vẫn đứng bên trong, sắc mặt đã hoàn toàn không có huyết sắc. 

Còn Lâm Nguyên Hinh đang vô cùng đau đớn luôn cầm chặt tay Âu Dương Noãn. Nàng cầm rất chặt, cơ hồ như muốn bóp nát xương cốt. 

Lúc này tay Âu Dương Noãn đã bị bầm tím, sắp không thể nhúc nhích. 

Bà đỡ nhanh chóng dùng sức gỡ tay Lâm Nguyên Hinh ra, nhanh chóng nói: “Chuyện này sao một cô nương chưa xuất giá có thể đứng đây nhìn? Mau đi ra ngoài!”

Âu Dương Noãn không kiên trì nữa, nàng không biết bản thân có khả năng chứng kiến hay không? 

Nếu đứa nhỏ không giữ được, biểu tỷ cũng vậy thì sao? Nàng nên làm gì bây giờ?

Bà đỡ muốn dùng kéo bỏ đi đứa nhỏ, sau đó sẽ lôi ra khỏi bụng Lâm Nguyên Hinh. 

Âu Dương Noãn không thể chịu đựng được điều đó. Nàng đau đớn bước nhanh ra ngoài, nàng muốn đi tìm người, mặc kệ là ai, chỉ cần cứu được biểu tỷ.

Vừa ra khỏi cửa nàng đã đụng vào Hạ Vũ Nhiên, hắn lập tức giữ nàng lại nói: “Ta vừa rồi không tìm được Trọng Hoa. Nhưng ta đã để lại khẩu tấn cho hắn, bây giờ mau nói cho ta biết, Tiêu phu nhân thế nào rồi?”

Sắc mặt Âu Dương Noãn chưa từng tái nhợt như vậy. Nàng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt này, nửa ngày sau mới nói: “Bà đỡ nói chỉ có thể giữ lại một người….”

Hạ Vũ Nhiên nắm chặt tay: “Để ta vào trong xem!”

Âu Dương Noãn chấn động, không dám tin nhìn Hạ Vũ Nhiên. Hắn kiên định lặp lại một lần nữa: “Ta là đại phu, để ta vào đi!”

Âu Dương Noãn cắn môi, lúc này tính mạng của biểu tỷ là quan trọng nhất. Chẳng sợ thân bại danh liệt cũng so với mất mạng còn tốt hơn. 

Nàng nhanh chóng quyết định, rất nhanh liền vọt vào phòng lớn tiếng nói: “Tất cả nha đầu trong phòng đều lui xuống, ở đây có ta cùng Hồng Ngọc là được rồi!”

Bọn nha đầu khó xử nhìn nhau, sắc mặt Âu Dương Noãn liền đanh lại: “Mau lui xuống!”

Bọn nha đầu không dám không nghe, một người lại một người nhanh chóng lui ra ngoài. 

Âu Dương Noãn thấy tất cả mọi người đều đã lui xuống hết mới đứng ngoài cửa nói: “Vào đi!”

Bà đỡ vội vàng dùng nước ấm rửa kéo, dao nhỏ tính tiêu độc liền động thủ. Đột nhiên nhìn thấy Hạ Vũ Nhiên vào liền cả kinh trừng mắt, ngây ngốc nói: “Nam nhân sao có thể đi vào đây? Đây là đâu hả? Trời ạ!”

Ánh mắt Âu Dương Noãn như ngọn lửa, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy: “Câm mồm! Hắn là đại phu!”

“Nhưng….” 

Bà đỡ còn muốn nói thì Âu Dương Noãn lại lạnh lùng cắt ngang: “Lúc này còn để ý kiêng dè. Nếu tính mạng biểu tỷ ta bị nguy hiểm, ai dám gánh vác trách nhiệm?”

Bà đỡ ngây ngẩn cả người, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống. 

Lúc này Hạ Vũ Nhiên đã bước nhanh lại, trên giường Lâm Nguyên Hinh đang hấp hối, mặt không hề có chút huyết sắc. 

Mồ hôi ướt đẫm tóc cùng gối đầu, môi cơ hồ đều bị răng cắn nát, cả người mất đi ý thức, hơi thở mong manh.

Chân tay trẻ con vừa nhỏ lại mềm yếu, nếu dùng sức lớn không cẩn thận liền sẽ có khả năng lớn lên sẽ bị tàn tật. 

Nhưng hiện tại đứa nhỏ này vào cũng không được mà ra cũng không được, sắp bị nghẹn chết rồi. Phải làm gì bây giờ?

Hạ Vũ Nhiên quyết tâm, quay đầu hỏi: “Có cây trâm nào không?”

Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức rút một cây trâm trên đầu đưa cho hắn.

Thân cây trâm vừa nhỏ lại vừa nhọn, Hạ Vũ Nhiên cầm lấy đầu trâm hướng lòng bàn tay cùng lòng bàn chân của đứa nhỏ đâm tới, liên tục đâm vài cái.

Bởi vì phản xạ có điều kiện, đứa nhỏ bị đau cư nhiên lui động tay chân. Hạ Vũ Nhiên liền thừa cơ liền đem cánh tay cùng chân đứa nhỏ vào trong. Kế tiếp hắn lại tìm kiếm hai chân.

Âu Dương Noãn lại nhét thêm một miếng nhân sâm vào miệng Lâm Nguyên Hinh: “Biểu tỷ, tỷ phải tỉnh mới có thể dùng sức!.....Tỷ phải kiên trì, đừng bỏ cuộc….Chúng ta đã vượt qua nhiều khó khăn như vậy, lúc này không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được!”

Lâm Nguyên Hinh nghe được lời nói của Âu Dương Noãn, cảm giác được nước mắt lạnh lẽo đang không ngừng chảy xuống mặt mình. 

Nàng cố gắng mở to mắt, không để bản thân mất đi ý thức, cố gắng nghe lời Âu Dương Noãn hít thở.

Bà đỡ ngây ngốc mở to hai mắt, Hạ Vũ Nhiên lạnh lùng nói: “Còn không mau qua đây hỗ trợ!”

Lúc này bà đỡ mới tiến lên, cùng Hạ Vũ Nhiên vừa đẩy vừa kéo, rốt cục cũng có thể thuận lợi đỡ đứa nhỏ ra. 

Tuy rằng cuống rốn không siết cổ nhưng bởi vì nước ối vỡ, lại bị nghẹn trong bụng mẹ một thời gian nên khi đỡ ra cả người đã xanh tím, mắt cũng không mở được.

Bà đỡ cầm lấy hai chân đứa nhỏ, dốc ngược lên hung hăng vỗ vài cái vào mông nhưng đứa nhỏ vẫn không khóc.

“Mau để đứa nhỏ nằm xuống!” Hạ Vũ Nhiên liên thanh nói.

Bà đỡ kinh ngạc, Hạ Vũ Nhiên nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ đặt nằm xuống.

Đầu tiên là mở miệng đứa nhỏ ra, cúi đầu lấy miệng mình hút hết chất nhầy trong miệng và mũi ra. 

Tiếp theo lại thổi mấy hơi vào miệng đứa nhỏ, lại mới ôm lên đánh vào mông một lần nữa.

‘Oa….’ Một tiếng, đứa nhỏ rốt cục cũng đã khóc….

Hành động như vậy, ngay cả Âu Dương Noãn cũng đều nhìn đến ngây người.

Cả người đứa nhỏ đều là máu, đừng nói Hạ Vũ Nhiên là đại phu, cho dù hắn có là phụ mẫu thân sinh cũng chưa chắc làm được như vậy.

Nếu hôm nay người đứng ở đây là Tiếu Diễn thì hắn chắc chắn sẽ lựa chọn giữ lại đứa nhỏ….

Cả người đứa nhỏ vẫn xanh tím như cũ, Hạ Vũ Nhiên trầm giọng nói: “Nước lạnh, mau mang nước lạnh đến đây!”

Hiện tại phải tìm nước lạnh ở đâu? Âu Dương Noãn nghĩ một chút rồi lập tức phân phó Hồng Ngọc: “Đi lấy nước giếng đến đây! Nhanh lên!”

Sau khi đưa nước đến, Hạ Vũ Nhiên lấy một gáo nước lạnh chà xát từ trên xuống dưới, từ trước ra sau. 

Đợi đến khi toàn thân đã được chà xát liền lấy đan dược từ trong bình sứ bên hông ra, sau đó tiếp tục chà xát.

Lặp lại liên tục mấy lần như vậy, trên người đứa nhỏ dần biến chuyển. Hô hấp cũng dần thông thuận vững vàng hơn rất nhiều. 

Lúc này mọi người rốt cuộc mới được thả lỏng.

Các công việc tiếp theo bà đỡ có thể tự làm. Bởi vì mệt mỏi cùng mất máu quá nhiều khiến Lâm Nguyên Hinh lâm vào hôn mê. 

Hạ Vũ Nhiên xem mạch rồi nhẹ nhàng thở ra nói: “Không sao rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play