Từ lúc Tiếu Diễn rời kinh, chỉ ngắn ngủi hai tháng, tình hình kinh đô không những không chuyển biến tốt mà thậm chí đang không ngừng chuyển biến xấu.

“Minh quận vương tây chinh bình loạn, Hoàng trưởng tôn xuất kinh trị thủy, Thái tử ngoài ý muốn té ngựa, Yến vương đột nhiên gặp chuyện, Chu vương làm Bệ hạ tức giận bị cấm túc….”

Âu Dương Noãn lẩm bẩm từng biến cố phát sinh gần đây, hơi có chút kinh cụ.

Mặc dù không muốn nhưng nàng không thể không thừa nhận, thủ đoạn của đối phương rất cao minh. Mỗi một bước gần như đánh vào tử huyệt đối phương khiến người khác không kịp phản ứng, hoàn toàn như trong mộng.

Thận trọng như vậy, kỹ càng tính kế lòng người như vậy đến tột cùng là ai đang ở đâu khống chế ván cờ này? 

Có lẽ đây thực sự là loạn cục, mỗi người đều dựa theo kế hoạch của mình tiến hành bố trí. 

Tuy rằng nàng không biết Tần vương rốt cuộc đã chuẩn bị được đến đâu nhưng có thể khẳng định nếu thật sự kinh thành đại loạn, như vậy phía trước chính là vực sâu vạn trượng.

“Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong!”

Âu Dương Noãn bị lời này khiến cho cả kinh, mới bừng tỉnh nói: “Được rồi, mang vào đi!”

Hai gã sai vặt cúi đầu nâng thùng gỗ đưa đến dưới hành lang, sau đó bốn mama nhận lấy nâng vào phòng.

Trong phòng sớm đã chuẩn bị vải dầu, mấy mama nhẹ nhàng hạ xuống. Trên bồn tắm kia điêu khắc hoa hải đường tinh xảo thanh lịch.

Xương Bồ từ từ rót nước ấm vào thùng, toàn bộ cả phòng liền bao phủ một tầng hơi nước, hương khí thoang thoảng lượn lờ tinh tế.

Không gian yên lặng, chỉ có tiếng nước ào ào chảy vào thùng gỗ. Hồng Ngọc cùng mấy đại nha đầu khác bưng khay gỗ vào, bên trong để bố khăn, bồ kết…

Thực ra Âu Dương Noãn rất sợ nước, đây có lẽ là do biến cố của kiếp trước khắc sâu vào tâm trí nàng. Ngoại trừ một năm kia nàng nhảy xuống nước cứu Tước Nhi cùng một lần trốn chạy sự truy đuổi của Tiếu Thiên Diệp thì nàng sẽ không dễ dàng tới gần hồ nước.

Chính là nàng không dám nói với người khác, càng không muốn để bất luận kẻ nào biết. Cho nên nàng vẫn luôn kiệt lực áp chế không để người khác phát hiện.

"Các ngươi đều đi ra ngoài đi. Ta tự mình làm là được rồi!” Âu Dương Noãn nói với Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc sớm đã biết rõ thói quen tắm một mình của Âu Dương Noãn nên lập tức nói: “Bọn nô tỳ ở ngoài cửa, tiểu thư có chuyện gì gấp cứ trực tiếp phân phó!”

Tuy là đã vào đông nhưng trong phòng có đốt than, lại có hơi nóng của nước khiến trán Âu Dương Noãn không tự chủ được mà rin một tầng mồ hôi. Nàng vừa muốn cởi áo khoác, đột nhiên có một bàn tay bịt kín miệng nàng.

“Không cần sợ!”

Bên tai truyền đến thanh âm cố đè thấp của một nam nhân, tựa hồ như còn mang theo chút thở dốc khó áp chế. Như là nỗ lực bài trừ thanh âm yếu ớt, bàn tay đang che miệng nàng có chút ẩm ướt, mang theo một mùi hương kỳ quái: “Là ta!”

“Minh quận vương?” Trong lòng Âu Dương Noãn đột nhiên cả kinh, dùng sức gỡ bàn tay đang che miệng mình ra. 

Đột nhiên cảm thấy bên miệng mạc danh kỳ diệu một cỗ hương vị huyết tinh. 

Nàng kinh ngạc xoay người, quả nhiên thấy Tiếu Trọng Hoa mi phong nhanh túc, thần sắc lạnh lùng thì không khỏi kêu nhỏ một tiếng: “Ngài làm sao có thể….”

Thế nhưng tiếp theo là nàng ngây ngẩn cả người. Tiếu Trọng Hoa một thân thường phục bạc màu, càng tôn thêm thân hình cao to của hắn.

Trong y phục tầm thường lại hiện lên hơi thở hào sảng hiếm có. Tóc đen không cài, tùy ý tán loạn, có vẻ thực hỗn độn. Cùng với vị Minh quận vương trấn định thong dong trước đây đúng là một trời một vực.

Lúc này hắn đang dùng tay che đi bả vai trái của mình, hạ giọng nói: “Thực có lỗi, dọa đến nàng rồi!”

Hắn buông bàn tay kia ra, lập tức lộ ra vết thương ghê người, màu đỏ dường như thấm hết ống tay áo hắn.

“Ngài bị thương?” Âu Dương Noãn hoảng sợ hỏi.

Thấy Tiếu Trọng Hoa gật đầu, Âu Dương Noãn cũng không hề hỏi nhiều liền thay hắn xử lý sơ qua một chút. Hơn nữa cẩn thận lau mặt mình vô tình bị dính máu.

Thực lòng nàng quan tâm đến an nguy của Tiếu Trọng Hoa, không chỉ vì hắn từng vài lần vươn tay tương trợ. Quan trọng nhất là sự tồn tài của hắn đối với cục diện chính trị kinh đô, đối với Thái tử, đối với Trấn quốc Hầu phủ đều có ý nghĩa vô cùng trọng yếu. Cho nên nàng không thể ngồi nhìn hắn chết ở đây.

“Ở đây không có kim sang dược nên chỉ có thể băng bó đơn giản như vậy thôi!” Âu Dương Noãn nói.

“Không sao, là ta thất lễ!” Thanh âm Tiếu Trọng Hoa, có mang theo vài phần áy náy.

Âu Dương Noãn mỉm cười: "Nếu chờ đến khi ta cởi hết y phục điện hạ mới mở lời thì đó mới thật sự thất lễ!” 

Thần sắc Tiếu Trọng Hoa nhất thời kinh ngạc, cụp mắt xuống không biết đáp lại như thế nào.

Âu Dương Noãn thở sâu, hắn đột nhập vào khuê phòng của mình, nàng không phải không tức giận.

Nhưng chính là nàng biết Noãn các là nơi thanh tĩnh và an toàn nhất Âu Dương phủ. Hắn chỉ có ở trong này mới không bị người ta phát hiện, huống hồ cho dù hắn có đi nơi khác cũng không ai dám chứa chấp.

Nhưng dù sao nàng cũng là thiên kim khuê các, vừa rồi còn chuẩn bị đi tắm. Vạn nhất nàng không bảo những người khác ra ngoài, hắn cũng không hiện thân. Vậy chẳng phải nàng sẽ bị hắn nhìn thấy hết sao?....

Được rồi, cái này cũng không có gì. Cùng lắm thì trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, cái chuôi đao này cũng không tính là hung hãn, nàng có thể chịu được.

(Chữ nhẫn được ghép bởi hai chữ: đao và tâm. Chữ đao ở trên, chữ tâm ở dưới)

Âu Dương Noãn áp chế hờn giận trong lòng, nói: “Điện hạ không cần hiểu lầm, ta cũng không có ý gì khác!”

Nàng thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Chính là ngài đang yên lành đột nhiên chạy đến đây làm gì? Ngài có biết chủ soái xuất chinh chưa có chỉ đã hồi kinh sẽ có kết cục gì không? Nếu chuyện này rơi vào tai Hoàng đế….”

Tiếu Trọng Hoa hơi hơi lắc đầu, chi tiết nói: “Ta ở Lâm Châu đã hơn một tháng không nhận được tin tức gì từ kinh đô. Từ bên ngoài nhìn vào mọi thứ đều bình thường như trước, nhưng càng yên tĩnh lại càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái, không phải sao? Hơn nữa bên người ta cũng có không ít kẻ rục rịch, người nào cũng đều muốn mượn thời cơ đoạt đi tính mạng ta. Ta ở ngàn dặm xa xôi còn như thế, vậy rất rõ ràng tình thế ở kinh đô còn khẩn trương hơn!”

Hai câu này tuy nhiên vô cùng đơn giản, nhưng việc xảy ra đều là thật.

Âu Dương Noãn hơi cân nhắc một chút, nàng nghĩ tới một điểm mấu chốt khác, nhịn không được mở miệng hỏi: “Đúng rồi, ngài làm sao vào được thành? Thủ vệ tất cả các đại môn phiệt trong kinh đô này đều đã thay đổi không ít, ngài không sợ bị họ nhận ra sao?”

“Ta tự có biện pháp của ta. Ngay cả khi Tần vương đã khống chế kinh đô, cũng không đến mức có thể một tay che trời!”

Khi Tiếu Trọng Hoa nói như vậy, trong thanh âm cũng ôn nhu hơn: “Nàng yên tâm, ta đã trà trộn theo một chiếc xe đi vào từ cửa tây, vốn mọi chuyện đều rất thuận lợi. Đáng tiếc lúc đến Yến vương phủ vấn an phụ vương, tin tức lại bị lộ nên mới bị truy đuổi!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, không tự chủ được hỏi tiếp: “Yến vương điện hạ bị thương có nặng không?”

Tư thái nàng như hoa lan vừa nở khiến hắn hơi thất thần: “Rất nặng. Một đao kia cơ hồ như xuyên thấu ngực ông!”

Rất nặng là nặng như thế nào? Nặng đến mức không đứng dậy nổi, hay đã đến mức hấp hối?

Âu Dương Noãn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng nàng cũng biết hiện tại không phải lúc nên hỏi.

Nàng quay đầu nhìn mặt nước không gợn sóng trong thùng, rốt cuộc hạ quyết tâm: “Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm phủ Thái tử, Trấn quốc Hầu phủ, thậm chí là nơi này của ta. Mà tin tức ngài trở lại kinh đô e là đã đến tai Tần vương, chỉ sợ ngay lập tức sẽ có người tra soát toàn thành. Ngài không thể ở lại đây, nhất định phải nghĩ cách để ngài ra ngoài!”

“Âu Dương tiểu thư đúng là thiện tâm, tình nguyện bất chấp hiểm nguy tới cứu ta!” Tiếu Trọng Hoa chăm chú nhìn nàng một lát rồi thản nhiên nói.

Âu Dương Noãn lắc đầu thở dài: "Nếu được sinh ra trong gia đình bình dân, ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ vướng vào chuyện có quan hệ đến sinh tử này. Nhưng cũng là quận vương có vận khí tốt, đến lúc đó đừng làm cho ta bồi một cái mạng mới phải!”

“Đó là tất nhiên. Đại ân của tiểu thư đêm nay, ta nhất định ghi nhớ trong lòng!”

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nàng chỉ có sầu lo, ánh mắt hắn lại rất trấn định.

Nếu có thể, Âu Dương Noãn cũng không muốn tham dự vào chuyện này. Nhưng tình huống hiện tại, có thể cho phép nàng chỉ lo cho bản thân sao? 

Tần vương nay chính là đang tìm cơ hội tốt nhất, chờ thời cơ đến, hắn sẽ làm gì phủ Thái tử? Sẽ làm gì Hầu phủ? 

Cho dù hắn cùng Âu Dương gia không có hiềm khích, nhưng Lâm Văn Uyên cùng Âu Dương Noãn nàng thì sao? Tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt!

Đúng lúc này bên ngoài đã có không ít người xông vào Âu Dương phủ.

Quản gia nghe thấy tiếng ồn ào nên dẫn người đuổi tới cửa, đã thấy trong hoa viên không biết từ khi nào đã đứng đầy một đội binh lính.

Nam tử đứng đầu khuôn mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn. Bên mặt trái còn có một vết sẹo thật dài, thoạt nhìn như hung thần ác sát.

Binh lính thuộc hạ của hắn đang cùng nhóm mama giữ cửa viện lớn tiếng với nhau. Nghe giọng điệu của bọn họ, hình như là muốn lục soát hoa viên.

Tôn quản gia cau mày bước nhanh lên: “Các ngươi là ai, còn không mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng! Đây là quý phủ Lại Bộ Thị Lang, cũng không phải nơi cho các ngươi tẩu dã. Nếu còn không mau cút đi, để đến lúc lão gia nhà chúng ta báo lên Thánh thượng trị tội các ngươi thì đừng có hối hận!”

Gã quan quân đầu lĩnh kia hừ lạnh, liếc mắt liền có hai tên binh lính bước lên bắt lấy Tôn quản gia. Hắn nhất thời cả kinh, vừa định lớn tiếng kêu hộ vệ bên cạnh đi lên cứu nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị người ta trói lại, bịt miệng vứt trên đất.

Gã quan quân kia lạnh lùng nói: “Chúng ta phụng chỉ truy lùng thích khách. Ai giám cản trở, giết không tha!”

Noãn các.

Hồng Ngọc nghe thấy bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, không tự chủ được mà nhíu mày nhìn Xương Bồ nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Xương Bồ sửng sốt, lập tức lấy lại phản ứng: “Ta ra ngoài xem!”

“Khoan đã, có chút gì đó không thích hợp. Quan sát tình hình rồi nói sau!” Phương mama phất tay.

Đúng lúc này, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến một âm thanh quát nạt: “Tra rõ ràng cho ta! Người nhất định ở trong này!”

Tiếp theo là thanh âm lấy lòng của một kẻ nào đó: “Tướng quân, lúc nãy nô tài thấy rất rõ ràng, người nọ trèo tường vào hậu viện nhà này. Như vậy trong chốc lát hắn không thể chạy xa được!”

Xa xa lại truyền đến tiếng động lớn xôn xao: 

“Bắt được rồi! Bắt được rồi!”

“Mau trói lại!”

“Đi! Đi mau!”

Quan quân cao giọng nói: “Mau đưa người qua đây!”

Trong thanh âm đều tràn ngập vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play