Ánh nắng sau giờ ngọ đã bớt chút nóng bức, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng ánh vào ngự thư phòng.

Đại công chúa nổi giận đùng đùng lập tức đi vào, cho lui hết cung nhân, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, nữ nhi của ta không thể gả cho Thiên Diệp!”

“Oh!” Hoàng đế buông tấu chương trong tay xuống: “Tin tức truyền nhanh vậy sao?”

Đại công chúa hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hoàng đế: “Phụ hoàng, xin ngài hãy cự tuyệt thỉnh hôn của Thiên Diệp!”

Lời này vừa nói ra, trong ngự thư phòng thật lâu sau vẫn yên lặng không tiếng động.

Hoàng đế nhẹ nhàng thưởng thức cái chặn giấy ngọc bích trong tay, không nói gì, sắc mặt trầm tĩnh như nước, nhìn không ra cảm xúc dao động nào. Chỉ có đôi tinh quang lóng lánh, sau một lúc lâu hắn mới nhẹ nhàng cười, nhìn công chúa nói: “Như Nguyệt, nhiều năm rồi con chưa từng kích động như vậy!”

“Phụ hoàng!” Ánh mắt đại công chúa lạnh như băng, “Cầu người đáp ứng thỉnh cầu của ta!”

Ánh mắt Hoàng đế lợi hại như bảo khắc mang theo mũi nhọn thật sâu đảo qua gương mặt của đại công chúa: “Như Nguyệt, ngươi thật là hồ đồ. Mau trở về suy nghĩ lại rồi hãy đến nói chuyện với trẫm!”

Đại công chúa vẫn không nhúc nhích, thanh âm lãnh liệt: “Phụ hoàng, trừ phi người đáp ứng từ chối cửa hôn sự này. Nếu không hôm nay ta tuyệt không từ bỏ!”

Thân mình Hoàng đế hơi hơi run lên, mũi hơi phập phồng, hô hấp dần nặng nề. 

Thái giám Đại Đức, người duy nhất được ở lại liền cuống quýt mang trà lên: “Bệ hạ xin bớt giận!”

Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn một cái rồi miễn cưỡng uống một ngụm trà. Tinh quang trong mắt đảo quanh, cực lực áp chế tức giận trong lòng: “Đừng nói là Vĩnh An quận chúa, cho dù đó là công chúa của trẫm thì cũng do ta quyết định hôn sự. Khi nào thì đến phiên ngươi xen vào?”

Ánh mắt cương nghị của đại công chúa nhìn Hoàng đế, ánh sáng châu ngọc phản chiếu trên khuôn mặt càng làm tăng thêm lãnh khí: “Phụ hoàng, nhiều năm trước người cũng đã từng nói qua những lời này!”

Rất nhiều năm qua đại công chúa chưa từng nhắc đến chuyện năm đó. Hoàng đế sửng sốt, lập tức có chút hờ hững: “Ngươi không vừa lòng cửa hôn sự này, chung quy cũng là có lý do. Trẫm cũng sẽ không vì một câu nói của ngươi liền bác bỏ ý tốt của đứa nhỏ Diệp nhi này!”

Đại công chúa chỉ cảm thấy phẫn nộ chất chứa trong ngực, liều lĩnh mãnh liệt đang không ngừng bành trướng, giống như vạn mã chồm đến không ngớt. Kiệt lực đem toàn bộ khí lực nhịn xuống, chậm rãi nói từng chữ một: “Không sai, Thiên Diệp xác thực thông minh có khả năng. Nhưng nay xem ra, hắn thực tại thông minh qua đầu. Quyền thế của Tần vương đã một tay che trời, vậy mà lòng tham của hắn vẫn không đủ. Còn cố ý giật giây nhi tử đến cầu ban hôn. Nếu hắn thực sự có tâm, vì sao phải đợi đến khi ta thu Noãn Nhi làm nghĩa nữ mới đến cầu. Không biết chừng sau lưng còn có mục đích….” 

Đại công chúa không nói hết, chỉ nén giận nhìn Hoàng đế.

Sắc mặt Hoàng đế đại biến, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Không được nói bậy!”

Đại công chúa chậm rãi đoan chính y phục, rồi quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, xin người hãy cân nhắc. Dã tâm của Tần vương thực sự rất lớn! Thiên Diệp mưu tính thâm sâu. Nếu hắn thực sự cưới nữ nhi của ta, ta tất sẽ bị bọn họ quản chế khắp nơi. Chẳng phải Tần vương sẽ bước lên ngôi vị Hoàng đế hay sao?”

Hoàng đế nghe vậy thì sửng sốt, tay phải xiết chặt chén trà trong tay khiến nước trà sóng sánh ra ngoài. 

Mắt nhìn thấy nước vương vào y phục mới chậm rãi đem chén trà đặt lại trên bàn. Nước trà xanh biếc thấm vào quần áo dưới ánh trăng nhất thời có vài phần thưa thớt. 

Đại công chúa không thèm nhìn tới, chỉ yên lặng không nói.

Hoàng đế giận quá hóa cười, nhìn đại công chúa nói: “Được lắm! Được lắm! Ngươi thật sự là lời gì cũng dám nói!”

Đại công chúa quỳ gối trên nền gạch cứng, đầu gối ẩn ẩn đau. Bà lẳng lặng ngẩng đầu nói: “Phụ hoàng, ta không đồng ý cửa hôn sự này không phải bởi vì ta không thích Tần vương Thế tử. Ta phản đối, là vì không thể cổ vũ dã tâm của người khác, rối loạn hoàng tộc Đại Lịch!”

Hoàng đế lạnh lùng nhìn đại công chúa, nói: "Ta cho đứa nhỏ kia vinh quang, nó cũng nên làm gì đó để hồi báo ta. Ngươi nói Tần vương mưu đồ làm phản, trẫm liền đem Vĩnh An quận chúa ban cho Thiên Diệp. Trẫm muốn nhìn xem, bọn họ sẽ làm phản như thế nào?”

Đây là muốn Âu Dương Noãn trở thành quân cờ mà Hoàng đế đặt ở Tần vương phủ. Cũng là muốn phủ công chúa cùng Tần vương phủ kiềm chế lẫn nhau. 

Cũng giống như Thái Hậu muốn đem Dung quận chúa gả cho Tiếu Trọng Hoa. Hoàng đế cũng nghĩ muốn có một người có thể tùy lúc nắm giữ hướng đi của Tần vương phủ trong tay.

Tiếu Thiên Diệp thật sự là tâm tư rất sâu, hắn đã nhìn trúng thời cơ này. Lại càng nhìn trúng tâm tư Hoàng đế. 

Trong lòng đại công chúa một mảnh lạnh lẽo, trên mặt dần trở nên bi thương: “Ta nửa đời sống trong đau khổ. Thật vất vả mới nhận được một nghĩa nữ nhu thuận ân cần, chỉ hy vọng nàng có thể thường xuyên ở bên cạnh ta. Rồi sau đó tìm cho nàng một vị hôn phu, cả đời sống trong bình an, yên lành vui hưởng phúc quận chúa. Ta không thể đứng nhìn nàng làm một quân cờ trong âm mưu của người khác. Vạn mong phụ hoàng thành toàn cho nữ nhi!”

Hoàng đế nhíu mày, nói: “Trên đời này chuyện không như ý không mười thì cũng tám chín chuyện. Sống trong hoàng gia, chuyện đó lại càng nhiều. Tuy rằng còn chưa chính thức hạ chỉ nhưng trẫm đã đáp ứng hôn sự này rồi. Ngươi bây giờ muốn trẫm đổi ý sao?”

Cổ họng đại công chúa nghẹn ngào, trong thanh âm đã có một tia kiên cường cùng lo lắng, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, chỉ cần một ngày chưa hạ chỉ, cửa hôn sự này cũng không được tính!”

Hoàng đế nghe vậy bộ dáng vẫn như thường, chính là ánh mắt lạnh lùng không giống người bình thường, lạnh như băng. Bỗng dưng hắn khoan khoái cười, nhìn đại công chúa nói: “Như Nguyệt, mặc kệ ngươi nói cái gì trẫm cũng sẽ không thay đổi tâm ý!”

Đại công chúa càng thêm giận, nhưng cũng không biết phải nói gì nữa. Đành đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi.

Ra ngự thư phòng, đại công chúa lập tức nói khẽ với Đào cô cô đang đứng chờ bên ngoài: “Phái người truyền tin đến Yến vương phủ. Mau!”

......

Cung Thái Cực.

Lúc Hoàng đế đến, Thái Hậu ngồi trên chính vị, Hoàng hậu, Từ quý phi ngồi bồi bên cạnh. Ngọc phi cùng tân tấn vài vị mỹ nhân cũng tùy thị ở bên. Mọi người đều châu vây thúy vòng, trang điểm xinh đẹp.

Thái Hậu thân thiết cười nói với Hoàng Hậu: “Nghe nói Thiên Diệp hướng Bệ hạ thỉnh tứ hôn. Việc này là thật sao?”

Hoàng Hậu liếc nhìn Từ quý phi, chợt nhẹ nhàng cười rồi chậm rãi đáp: “Hồi mẫu hậu, đúng là có chuyện này!”

Sóng mắt Thái Hậu chợt lóe, ý cười trên mặt không thay đổi: “Đứa nhỏ này càng lớn càng bướng bỉnh, cái gì cũng đều dám nói!”

Đem hết thảy nghe vào trong tai, Hoàng đế cười xốc thù liêm ngọc lưu ly lên rồi bước vào trong: “Mẫu hậu, Thiên Diệp đã lớn như vậy rồi, ngài còn chỉ xem hắn như tiểu hài tử a! Lần này trẫm thấy hắn là thật sự nếu không phải Vĩnh An quận chúa thì không cưới!” 

Dứt lời làm như không chút để ý nhìn Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chỉ cười nhẹ, từ chối cho ý kiến. 

Tần vương phủ muốn mượn Âu Dương Noãn quản thúc đại công chúa, Tiếu Thiên Diệp có thật tâm hay không ai sẽ để ý chứ?

Từ quý phi lấy khăn che lại ý cười bên môi, lúc ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Hậu, mắt đẹp liền mang theo một chút trào phúng. Bà ta hơi hơi dương môi, ý cười chậm rãi lan ra.

Thái Hậu chậm rãi nói: “Tiểu tử gia hồ nháo, sao có thể coi là thật? Lúc tiên đế gia còn tại, năm đó Hưng Bình quận chúa náo loạn muốn gả cho con trai một quận vương. Tiên đế gia nhất định không chịu, cuối cùng chỉ một mối hôn sự khác. Nàng đầu tiên là huyên náo đến trời long đất lở, sau được gả cho người như ý cuộc sống lại không tốt. Cho nên hôn nhân đại sự phải để các trưởng bối làm chủ, chỗ nào đến lượt một tiểu hài tử như hắn mở miệng làm loạn!”

Lời nói đơn giản nhưng trong đó cơ hồ toát ra khí thế bức người. Từ quý phi nhìn Thái Hậu liền biết bà không đồng ý cửa hôn sự này. Thái Hậu vẫn muốn từ Võ quốc công phủ chọn một nữ tử gả vào Tần vương phủ. 

Lúc đầu người Thái Hậu chọn là Trần Lan Hinh, cố tình Trần Lan Hinh lại phải gả gấp. Mấy ngày trước Thái Hậu lại triệu đích nữ Nhị phòng Võ quốc công phủ Trần Lan Mẫn tiến cung, có thể thấy được người này là lựa chọn tiếp theo.

Đối với Thái Hậu mà nói, chỉ có đem Tần vương phủ nắm chặt trong lòng bàn tay mới có thể vừa lòng.

Từ quý phi nhàn nhạt cười, ánh dương ngoài cửa sổ chiếu vào. Trâm ngọc thạch trên đầu dường như càng thêm phát sáng rạng rỡ.

Thái Hậu ngồi thẳng dậy, cũng không vội vàng, thần sắc nghiêm nghị. Chính là nếp nhăn nơi khóe mắt cùng vẻ mặt túc mục làm người ta vô thức thấy sợ hãi. Ngữ khí không nóng không lạnh: “Nghe nói vị Vĩnh An quận chúa kia thông minh mỹ mạo. Thiên Diệp để ý cũng là chuyện bình thường!”

Nói tới đây ánh mắt liền chuyển: “Người khác thì cũng liền thôi nhưng Tần vương phủ dù sao cũng không phải nơi bình thường. Lại càng không phải loại người nào cũng có thể làm Thế tử phi. Từ khi Vĩnh An quận chúa nhận được ân phong, ai gia còn chưa có cơ hội gặp qua. Cũng không biết phẩm hạnh đạo đức thế nào? Sao có thể tùy tiện chỉ hôn cho Thiên Diệp?”

Thái Hậu nhận lấy chén trà cung nữ dâng lên, tay áo xanh nhạt nhẹ nhàng buông xuống.

Hoàng đế cười nói: “Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi. Vĩnh An chẳng những đức hạnh, lại mỹ mạo ôn nhu, lan tâm ngọc chất. Lúc trước nàng còn tự tay viết một bức trăm thọ đồ, ngài lúc đó chẳng phải còn khen nàng hiếu tâm sao?”

Khóe miệng Từ quý phi nhẹ nhếch lên, bộ dáng như tĩnh tâm lắng nghe, trên thực tế trước ngực đã phủ một tầng mồ hôi.

Thái Hậu nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, lại nhẹ nhàng nói với Hoàng Hậu bên cạnh: “Ai gia dù sao nhiều năm cũng không hỏi chuyện. Theo Hoàng Hậu thấy cửa hôn sự này như thế nào?”

Hoàng hậu không chút hoang mang nói: "Bệ hạ nói đúng! Vĩnh An quận chúa tú ngoại tuệ trung, nhàn thục dịu dàng, cùng với Tần vương Thế tử có thể nói là trai tài gái sắc. Chính là nàng vừa mới được phong hào, chỉ sợ đại công chúa còn luyến tiếc nữ nhi nhanh như vậy đã phải xuất giá!”

Ôn cẩn cấp bậc lễ nghĩa như vậy, lại ôn nhuyễn trả lời khiến Thái Hậu thoải mái nói không nên lời, mỉm cười đầy mặt.

Trận giao phong bất động thanh sắc này, Ngọc phi yên lặng không nói gì. Nàng nâng ánh mắt lên, nhìn thoáng qua. Từ quý phi tươi cười, như có như không ẩn hiện trên khuôn mặt đạm mạc. Không biết vì sao, Ngọc phi đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Thật lâu sau, Hoàng đế mới thản nhiên nói: "Hôn sự có thể định trước, về sau xuất giá là được!”

Khuôn mặt Thái Hậu dị thường sáng ngời, trong miệng ngân nga cảm thán: “Hoàng đế, ngươi có từng hỏi qua ý của đại công chúa chưa? Nàng dù sao cũng là mẫu thân của Vĩnh An. Việc này cũng muốn nàng đồng ý mới tốt!”

“Mẫu hậu lo lắng thực chu toàn. Chính là sinh ra ở hoàng gia, sao có thể tùy tâm sở dục? Đừng nói đến quận chúa, nữ tử dân gian có mấy người có thể lựa chọn phu quân cho mình? Huống chi với thân phận địa vị, tướng mạo phong độ của Thiên Diệp nàng sao tìm được điểm nào không vừa ý? Như Nguyệt là người thức đại thế, lại thật tâm yêu thương Vĩnh An, nên chuyện này nàng cũng sẽ không phản đối!” 

Hoàng đế tươi cười đến vân đạm phong khinh, nhưng giọng điệu lại không thể nghi ngờ, không thể phản bác.

Thái Hậu biết rõ hắn tránh nặng tìm nhẹ, sắc mặt càng thêm trầm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play