Đêm đó ánh trăng màu ngân bạch chiếu sáng mỗi ngõ ngách trong tiền viện, hoa trong viện nở rộ, mùi hương thơm ngát phiêu đãng trong không khí.

Bởi vì chuyện ban ngày nên trong lòng Âu Dương Noãn có chút không yên. Nàng đứng ở dưới hành lang, ngửa mặt nhìn trời. Không khỏi có chút ngạc nhiên phát hiện, giờ này hôm trước mây đen giăng đầy, giống như là sắp mưa lớn. Lúc này mây đen tan hết, sao sáng đầy trời, lấp lánh chiếu sáng sân viện. 

Nàng lẩm bẩm: “Mọi người đều nói tất cả do trời định, ta lại không tin sức người không thể xoay chuyển!”

Đột nhiên bên ngoài viện vang lên một tiếng động nhỏ. Âu Dương Noãn ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy dưới ánh trăng một bóng dáng đứng trên tường viện, thân hình thon dài, tay áo tung bay. 

Hắn mỉm cười, từ trên tường nhảy xuống đất không một tiếng động, vài sợi tóc hất qua má bạch ngọc, ánh mắt như xuân thủy, dưới ánh trăng lại càng thêm tuấn tú cực hạn.

Chỉ cần liếc mắt một cái Âu Dương Noãn liền nhận ra nam tử này. Khí thế kiêu ngạo này không thể nghi ngờ chính là Tiếu Thiên Diệp thân phận cao quý. 

Mà chỉ cần nghĩ cũng biết, ngoại trừ hắn còn ai dám lớn gan đêm hôm khuya khoắt đến trèo tường phủ Lại Bộ Thị Lang. Càng đừng nói đến phải vượt qua tầng tầng lớp lớp để đến Noãn các.

Xương Bồ đứng sau thở nhẹ một tiếng nhưng lại bị Âu Dương Noãn quyết đoán ngăn lại: “Không có việc gì, ngươi lui trước đi!”

Nàng nói xong lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiếu Thiên Diệp. Nếu không phải trong viện này đều là người của nàng thì một nam tử đêm hôm khuya khoắt trèo tường vào viện nàng, nếu truyền ra ngoài chẳng phải thanh danh nàng sẽ bị hủy triệt để sao?

Hắn lững thững đi đến trước mặt nàng, khóe miệng có ý cười nhợt nhạt, đôi mắt như nước không hề có chút áy náy nhìn Âu Dương Noãn đang trừng mắt, nương theo ánh trăng mà đánh giá nàng: “Càng nhìn càng thấy xinh đẹp!” 

Hắn cười nói, trên mặt không hề có ý khinh bạc mà ngược lại đều là tán thưởng.

Âu Dương Noãn nhìn về phía hắn, đôi mắt màu đen của Tiếu Thiên Diệp dưới ánh trăng lại càng rạng rỡ, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bóng nàng bên trong. 

Nàng không giận mà cười nói: “Thể tử đêm hôm khuya khoắt viếng thăm, không biết là có chuyện gấp gì?”

Dưới ánh trăng, đôi mắt trong suốt của nàng khẽ lay chuyển, tươi cười kiều diễm như nắng khiến Tiếu Thiên Diệp không khỏi ngẩn ra. Hắn làm bộ như không phát hiện sự tức giận dưới nụ cười ấy: “Ta có cái này cho nàng!”

Nói xong hắn giơ ra một cái tráp, sau đó mở nắp, nhất thời một mảnh chói lọi chiếu vào mắt Âu Dương Noãn. Trong tráp toàn là châu báu, Âu Dương Noãn ngẩn ra, lập tức nhíu mày nói: “Đây là ý gì?”

“Ta đã đến rất nhiều tiệm nhưng đều cảm thấy những đồ trang sức ở đó không xứng với nàng. Cho nên ta tự mình chế một ít, mỗi một thứ đều là duy nhất trên đời này!”

Hắn tùy ý cầm lấy một trâm cài khảm đá màu xanh biếc, nghĩ nghĩ rồi lại bỏ lại. Sau đó cầm một cái trâm khác chạm rỗng mẫu đơn tinh xảo, đưa đến trước mặt nàng, bộ dáng lấy lòng: “Thích không?”

Lý thị cũng từng cho nàng một tráp châu báu, nhưng chỉ cần nhìn một chút Âu Dương Noãn cũng liền biết so sánh với châu báu mà Tiếu Thiên Diệp đưa thì cái của Lý thị bất quá chỉ là những thứ nữ hài tử thích đang thịnh hành mà thôi. 

Nàng tùy ý cầm lấy một khối ngọc lục bảo thạch sáng rực, nhìn khối ngọc trong suốt có thể nhìn thấu bên trong liền biết đó là bảo thạch cực phẩm. 

Âu Dương Noãn tựa tiếu phi tiếu nói: “Thế tử, bảo thạch quý trọng như vậy, một tiểu thư Lại Bộ Thị Lang hẳn là sẽ không xứng. Ngài là đang muốn khiến ta bị người khác hoài nghi sao?”

Tiếu Thiên Diệp không chớp mắt nói: “Vậy để ta giữ lại. Về sau sẽ có lúc lại mang đến!”

Âu Dương Noãn ngẩn ra, không nghĩ rằng hắn có thể nói chuyện không kiêng dè gì như vậy không khỏi khiến người ta tưởng tượng.

Tầm mắt Tiếu Thiên Diệp dừng ở trên gáy nhỏ nhắn mềm mại của nàng, hơi dừng một chút rồi liền lấy một đôi hoa tai bảo thạch màu lam trong suốt, trơn bóng. Hắn đột nhiên tiến lại gần nàng, nhẹ nhàng cười: “Đôi hoa tai này rất xứng với nàng, đeo vào ta xem xem!”

Âu Dương Noãn hoảng sợ, lưng bỗng nhiên đụng vào cột hành lang. Cử chỉ thân mật bất ngờ như vậy khiến sâu trong lòng nàng có chút hỗn loạn, nàng cuống quýt nói: “Không dám làm phiền Thế tử!”

Tiếu Thiên Diệp không nói gì nữa, cũng không bước lại gần chỉ cầm hoa tai chậm rãi đưa qua.

Âu Dương Noãn không chịu nhận, hắn lại cứ cố chấp nhìn nàng, dường như hắn sẽ không rời đi nếu nàng không nhận lấy. 

Nàng nhìn hoa tai bảo thạch trong tay hắn, đột nhiên phát hiện màu sắc dưới ánh trăng có biến hóa. Dường như trong màu lam có hồng quang đang chậm rãi lan ra, nàng không khỏi sửng sốt nói: “Đây là….”

“Đây là ngọc lục bảo có công dụng trừ tà. Một lần trong lúc vô ý chạm vào tay nàng, phát hiện tay nàng rất lạnh. Thái y nói nếu đeo loại ngọc này trên người thì có thể khai thông khí huyết, đối với người hưu nhược, tay chân lạnh lẽo rất tốt!”

Âu Dương Noãn nhìn vào mắt hắn, có chút hoảng hốt. Hắn cũng cầm lấy tay nàng, đem chúng đặt vào. 

Hai người đứng rất gần, gần đến mức hắn cơ hồ có thể thấy vành tai trắng nõn của nàng hơi hơi phiếm hồng. Ánh mắt sâu thẳm giống như có chút xấu hổ, một loại cảm giác vi diệu kỳ lạ dâng lên trong trái tim hắn. Ánh mắt không tự chủ được mà dừng trên lông mày, lông mi, mũi rồi dừng lại ở đôi môi. Phút chốc hắn có chút si ngốc ngẩn ngơ.

Nàng hơi hơi dùng sức muốn rút tay khỏi tay hắn nhưng hắn lại một lần nữa bắt lấy. Lực đạo tuy không lớn nhưng lại có một khí thế ương ngạnh không thể làm trái. 

Cuối cùng nàng đành khuất nhục ngẩng đầu, nhìn trực tiếp vào mắt hắn. Đáy mắt hắn cũng không chút che dấu tinh quang như lửa nóng lại như thâm cốc không đáy.

Ánh mắt cuồng vọng lớn mật như vậy, không chút nào che dấu tình cảm khiến lòng Âu Dương Noãn trở nên phức tạp. Vừa xấu hổ đồng thời lại cảm thấy ảo não, nàng độc ác trừng mắt nhìn hắn, lực đạo trên tay cũng tăng lên.

“Mau buông ra, ta nhận là được chứ gì!” Nàng nhanh chóng nói.

Tiếu Thiên Diệp có chút không đành lòng mà buông tay nàng ra, Âu Dương Noãn xem như là đã nhận lễ vật của hắn. Nhưng Tiếu Thiên Diệp lại đứng nguyên như cũ, đem nàng vây lại giữa hắn và cột trụ hành lang.

Âu Dương Noãn nhướng mày: “Còn muốn gì nữa?”

Hắn nhìn nàng bất lực, ôn nhu nói: “Noãn Nhi, nói chuyện với ta đi!”

“Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?” Cả tâm cả đầu nàng cùng nóng lên, chỉ cảm thấy nhiệt khí thoáng chốc đã lan ra hai má. Nàng không hề biết dưới ánh trăng sắc hồng lại càng thêm mê người.

“Không cần ai cho phép, ta thích thì ta gọi!” Hắn nhìn nàng, bình tĩnh: “Khi nào thì nàng mới có thể thích ta như ta thích nàng?” Ngữ khí có chút bất mãn ai oán.

Âu Dương Noãn bị hắn chọc cho tức giận, khuôn mặt đỏ lên rồi lại trắng bệch vì tức giận: “Ta không muốn nói chuyện với người không hiểu lý lẽ. Tiếu Thiên Diệp, đã khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi. Mau tránh ra!”

Tiếu Thiên Diệp vô lại cười nói: “Vẫn còn sớm, nói chuyện cùng ta thêm lúc nữa!”

Cùng Âu Dương Noãn nói chuyện, nhìn sắc mặt hồng nhuận còn cố giữ vẻ bình tĩnh của nàng thực sự là chuyện rất thú vị.

Tên Tiếu Thiên Diệp là kẻ vĩnh viễn không thể hiểu theo lẽ thường. Âu Dương Noãn cắn môi, nhìn Tiếu Thiên Diệp nói: “Ngươi đây là đang lấy thân phận Thế tử ra lệnh cho ta sao? Hay là lấy thân phận bằng hữu để yêu cầu ta?”

Tiếu Thiên Diệp mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nói: "Có gì khác nhau sao?”

Âu Dương Noãn nói: "Nếu là lấy thân phận Thế tử ra lệnh cho ta thì dù có là phải ngồi cùng Thế tử đến hừng đông, Âu Dương Noãn cũng không thể không tuân lệnh. Nhưng đó chỉ là theo mệnh mà thôi, một chút vui vẻ cũng không có. Còn nếu ngươi lấy thân phận bằng hữu yêu cầu ta, nếu đã là bằng hữu sao có thể không lo lắng đêm khuya không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của ta?”

Tiếu Thiên Diệp nghiêm túc nhìn Âu Dương Noãn, nghe từng lời từng chữ nàng nói thì không khỏi mỉm cười. 

Hắn sớm đã nghĩ thê tử hắn không nhất định có dung nhan tuyệt thế, cũng không nhất định tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa. Thậm chí nàng còn có thể không có các phong phạm của một vị thiên kim khuê các, nàng có thể xảo quyệt, giảo hoạt, có thể tâm ngoan thủ lạt, có thể sử dụng thủ đoạn với hắn. 

Nhưng nàng nhất định phải có cá tính, phải kiên cường, có thể chạm vào tim hắn. Hắn không xác định bản thân có thể tìm được một nữ tử như vậy hay không? Thậm chí có một thời gian rất dài hắn hoang mang, hắn nghĩ sẽ không sao cả, hắn lấy nữ tử gì cũng được.

Nhưng giờ khắc này, Noãn Nhi của hắn đã đứng ngay bên cạnh hắn. Khiến hắn cảm thấy, bình thường như vậy đã là đủ rồi. Thực sự như vậy là đủ rồi. Hắn nhẹ giọng cười nói: “Chớ để quá phận!”

Nói xong, hắn vươn tay gõ nhẹ vào chóp mũi nàng, như là cảnh cáo. Thoáng chốc trong đôi mắt lóe lên ánh sáng không rõ: “Hôm nay ta đến còn có chuyện nghiêm túc muốn hỏi nàng!”

Nói là chuyện nghiêm túc nhưng hắn lại nói nhẹ nhàng giống như đang giỗ dành tình nhân. Khẩu khí này khiến Âu Dương Noãn có chút khó hiểu, mơ hồ không biết trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gì?

“Có phải nàng có chuyện gì gạt ta hay không?” Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng cười đến là tà khí.

Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức theo bản năng nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Tiếu Thiên Diệp giấu ý cười khổ nơi đáy mắt, theo sự hoang mang của nàng càng thêm sâu sắc. Đôi mắt đen lóe ra vầng sáng không có ý tốt, ngữ điệu cực nhạt không nhìn ra hỉ nộ ái ố: “Noãn Nhi, đừng xem ta như kẻ ngốc!”

Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, lông mi như vũ điệp. Sâu trong đôi mắt xẹt qua một chút u ám, bất đắc dĩ nhẹ nhàng hít sâu: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”

Theo bản năng nàng che dấu chuyện Võ quốc công phủ cầu thân. Theo hiểu biết của nàng về Tiếu Thiên Diệp thì chỉ cảm thấy nếu hắn biết việc này chỉ sợ sẽ khiến có sóng lớn. Chỉ là theo quyền thế của hắn, thì có năng lực dấu diếm được mấy ngày?

Tiếu Thiên Diệp nghe vậy thì im lặng một lát, dường như không hề truy cứu mà chỉ mỉm cười: “Không nói cũng được. Noãn Nhi, ta phải đi rồi!”

Nói xong hắn liền buông tay, Âu Dương Noãn sửng sốt. Nàng cảm thấy biểu hiện lúc này của hắn cực quỷ dị. 

Hắn xoay người rất nhanh nhưng không rời đi mà chỉ lẳng lặng nói: “Ta hy vọng nàng biết, mặc kệ là ta làm cái gì, cũng đều vì nàng!”

Âu Dương Noãn sửng sốt đứng nguyên chỗ cũ cả nửa ngày. Mãi đến khi Hồng Ngọc đi ra ngoài tìm, phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay siết chặt thì liền lo lắng gọi: “Tiểu thư?”

Âu Dương Noãn chậm rãi quay đầu, trong mắt có chút phức tạp khó hiểu: “Ta không sao! Mau vào thôi!”

…..

Võ quốc công phủ.

Từ khi biết chuyện Âu Dương gia đồng ý, trong lòng Trần Cảnh Duệ liền vừa hưng phấn vừa kích động. Vừa rồi đang ở bên ngoài hắn nhận được tin tức phu thân mệnh hắn về gấp. Hắn nghĩ Âu Dương gia đưa canh thiếp đến, liền thúc ngựa chạy nhanh trở về.

Về đến cửa hắn lập tức sải bước vào đại sảnh, khi thấy rõ tình cảnh bên trong thì liền sửng sốt.

Đang ngồi trong đại sảnh là Thái giám Chu Khang của tư lễ giam. Theo sau ngoại trừ bốn tiểu thái giám thì còn có mười cẩm y vệ. 

Trong chính sảnh, nam nữ Trần gia đều tập hợp đông đủ. Trần lão thái quân, phụ thân, mẫu thân cùng những người khác. Ai ai cũng mặc y phục mới, khuôn mặt cung kính, không ai dám thở mạnh.

“Đại công tử đã về! Vậy bắt đầu tuyên chỉ đi!” Chu Khang hất góc áo đứng dậy.

Lão thái quân cùng Võ quốc công quỳ xuống, những người còn lại cũng nhanh chóng quỳ theo. 

Không biết vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười có chút quỷ dị của Chu Khang, trong lòng Trần Cảnh Duệ dấy lên dự cảm không tốt. Hắn nhịn không được hít sâu một hơi, tâm tình lúc này mới bình tĩnh lại, hắn nhanh chóng quỳ xuống nghe chỉ.

“Kha Dung nữ nhi Trung sơn vương Kha Kính quá cố, xuất thân danh môn, ôn lương cung kiệm, bản tính thùy mị. Nay tứ hôn cùng trưởng tử Võ quốc công phủ Trần Cảnh Duệ, chọn ngày lành tháng tốt chuẩn bị thành hôn. Khâm thử!”

Võ quốc công Trần Phong cùng phu nhân nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự khủng hoảng. Hóa ra hết thảy trù tính của bọn họ thế nhưng đều ở dưới mí mắt của Hoàng đế…

Mãi đến khi tiễn bước Thái giám tuyên chỉ, Trần Cảnh Duệ mới chậm rãi đứng lên. Ánh mắt hắn lãnh khốc vô tình, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, từng chữ từng chữ nói với Trần Phong: “Phụ thân! Chúng ta đều bị lão thất phu Âu Dương Trì kia đùa giỡn. Hắn giả vờ đáp ứng hôn sự, chẳng qua là muốn bình ổn chúng ta. Nếu không phải hắn giở trò quỷ làm sao có thể vừa khéo Hoàng đế cố tình ban Dung quận chúa cho ta!”

(Thất phu: chỉ người đàn ông tầm thường, ngu dốt, hèn kém)

Trần Phong còn chưa kịp phản ứng, Trần Cảnh Duệ đã muốn tức giận nói: “Cha, ai chẳng biết Dung quận chúa kia là ong bướm. Thái Hậu chính là muốn dùng nàng để lung lạc Minh quận vương. Vậy mà Hoàng đế thế nhưng lại đem nàng đến cho ta!”

Trần Phong đen mắt: “Cảnh Duệ, ngươi điên rồi sao? Dám hồ ngôn loạn ngữ như vậy!” Sau đó lập tức lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài.

“Không! Không! Ta rất thanh tỉnh. Ta có lấy ai thì cũng không cần ả đàn bà dâm đãng!” Trần Cảnh Duệ nhìn mọi người trong đại sảnh, không khỏi cười lạnh nói.

“Ngươi câm miệng lại cho ta!” Trần Phong run rẩy, hung hăng quát lớn.

Nhưng Trần Cảnh Duệ lại lạnh lùng thốt lên: “Chẳng sợ là ta, Võ quốc công phủ cũng không muốn loại nữ nhân này….”

Trần Cảnh Mặc nhìn đại ca lúc này như đang giương đao, thật sự hoảng sợ.

Trần Phong giận dữ, nắm lấy cổ áo Trần Cảnh Duệ, trong ánh mắt hừng hừng liệt hỏa. Có vẻ vô cùng hung ác, đáng sợ. 

Trần Cảnh Duệ nhìn tay phải đang nắm chặt của phụ thân, lường trước ông sẽ hung hăng đánh hắn một quyền. Nhưng hắn lại không hề e ngại, chỉ cười lạnh nhìn Võ quốc công.

Nhưng tay Trần Phong dường như chỉ đến một nửa thì lại như thế nào cũng không thể đánh xuống. Ông đã đồng ý với đề nghị của Định xa công phủ, tương đương với việc ngầm đứng về phía Hoàng trưởng tôn. Mặt khác cửa hôn sự với Âu Dương gia cũng rất có giá trị lợi dụng. 

Vốn mọi việc hết sức thuận lợi nhưng cuối cùng lại bị chỉ tứ hôn của Hoàng đế phá hư. Dung quận chúa bất quá chỉ là danh hiệu không có đất phong, không có mẫu tộc che chở, sau lưng chỉ có Thái Hậu đã già. Bên trong còn có nhiều phiền toái không thể nói rõ….

Trong lòng Trần Phong cũng tức giận không kém Trần Cảnh Duệ, nhưng bọn họ có thể làm thế nào? Kháng chỉ sao?

“Quỳ xuống!” 

Đúng lúc này Trần lão thái quân cầm lấy chén trà trên bàn, hung hăng hắt lên người Trần Cảnh Duệ đồng thời lạnh lùng quát lớn.

Trần Cảnh Duệ rùng mình một cái, cơ hồ bị nước kia đẩy lùi tức giận. Hắn không tự chủ được mà nhanh chóng quỳ rạp xuống đất.

Trần lão thái quân chỉ vào hắn, trầm giọng quát, từng câu từng chữ khiến hắn không dám ngẩng đầu: “Ngươi là thứ vô dụng! Không có nhãn lực, không hiểu chuyện! Ngày xưa ta dạy bảo ngươi những gì ngươi quên hết rồi sao? Mới gặp chút chuyện liền thiếu kiên nhẫn như vậy, ngươi xứng đáng là con cháu Trần gia sao?”

Trần Cảnh Duệ ngây ngẩn cả người. Tổ mẫu vẫn luôn ôn hòa từ ái, luôn tràn ngập chờ mong nhìn hắn lúc này lại giống như núi lửa phun trào, mắng to: “Ta nói cho ngươi hay, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào thì đó cũng là quận chúa. Cho dù không muốn cũng phải lấy về, hơn nữa còn phải đối xử thật tốt!”

Trên đầu, mặt, người Trần Cảnh Duệ đều ướt đẫm. Mới đầu còn kinh ngốc như gà gỗ, sau đó vì quá xấu hổ mà mặt đỏ bừng. Cuối cùng lại khôi phục sự bình tĩnh. 

Hắn vừa rồi nổi giận bất quá là vì nhớ tới những người đó ngầm nghị luận Dung quận chúa. Bọn họ vô số lần ở trước mặt hắn nói vị quận chúa này đối với Minh quận vương a dua, cùng Hoàng trưởng tôn mặt mày đưa tình….Hắn không thể chịu được khi phải lấy một nữ nhân như vậy.

Nhưng lúc này hắn đột nhiên thanh tỉnh, hắn chậm rãi quét mắt nhìn biểu tình khác nhau của mọi người xung quanh. Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Võ quốc công phu nhân lo lắng nhìn hắn, Trần Phong xua xua tay: “Mặc kệ hắn!”

Trần Cảnh Duệ âm trầm trở lại thư phòng, Trần Cảnh Mặc phải chạy nhanh mới theo kịp. Nhìn thấy sắc mặt đại ca thì liền khuyên: “Đại ca, quận chúa cũng là một mỹ nhân. Huynh có gì mà không hài lòng chứ?”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Trần Cảnh Duệ lộ ra nụ cười lạnh, nặng nề ngồi vào ghế: “Đáng tiếc hành động của nàng không biết kiềm chế!”

Trần Cảnh Mặc lắc lắc đầu, thở dài nói: “Có gì nghiêm trọng đâu, bất quá chỉ là náo động một chút thôi. Ban đầu huynh muốn lấy Âu Dương Noãn về không phải là vì mỹ danh đại mỹ nhân danh chấn kinh đô sao? Hiện tại thay đổi một mỹ nhân khác, có gì là không tốt? Sao phải để ý người khác nói gì?”

Người khác nói sao? Hắn tận mắt nhìn thấy xe ngựa Dung quận chúa dừng ở cửa sau phủ Thái tử. Nếu là quang minh chính đại, sao phải đi vào từ cửa sau? Quả thực là buồn cười, cư nhiên lại được gả vào Trần gia!

Trần Cảnh Duệ càng nghĩ, sắc mặt lại càng khó coi: “Không nói đến ta không hề hứng thú với Kha Dung tàn hoa bại liễu ai cũng có thể lấy làm chồng. Ngươi nghĩ rằng ta lấy Âu Dương Noãn là vì thích nàng sao?”

Ánh mắt Trần Cảnh Mặc tràn ngập hoài nghi nhìn Trần Cảnh Duệ. Hắn thật sự không rõ, vì sao đại ca đối với Âu Dương Noãn lại chấp nhất như vậy?

Đối với đệ đệ ngu dốt này Trần Cảnh Duệ cắn chặt răng như muốn phát tác nhưng cuối cùng lại không thể không ẩn nhẫn. Mãi một lúc sau hắn mới mở miệng: “Chuyện này nếu trù tính thất bại cũng liền thôi. Chỉ là trong lòng ta không thoải mái, nàng cũng đừng tưởng có thể vừa lòng đẹp ý!”

Nói xong trên mặt hắn lộ ra tươi cười lãnh khốc. Trần Cảnh Mặc nhìn thấy thì liền nhíu mày.

Đúng lúc này một hộ vệ đột nhiên hoang mang rối loạn chạy vọt vào thư phòng: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia….Hai người kia….hai người kia không thấy đâu nữa…..”

Trần Cảnh Mặc sửng sốt, không hiểu chuyện gì cho nên liền nhìn Trần Cảnh Duệ. 

Đối phương đứng mạnh lên, sắc mặt càng lo lắng, mày nhíu chặt lại. Biểu hiện khiến người ta sợ hãi chưa từng có: “Ngươi nói cái gì?”

Thị vệ kia quỳ rạp xuống đất, cả người run run. Hắn cũng đang không rõ, dưới mắt những thủ vệ tinh anh của Trần gia, hai người kia sao có thể đột nhiên biến mất không dấu vết như vậy. Trên đời này thế nhưng lại có chuyện khiến người ta ngạc nhiên như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play