Một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, lạnh lẽo đến tận xương. Tào Vinh
bừng tỉnh, trừng to mắt liền mơ hồ thấy một đám người.
Sắc mặt Tiếu Diễn hoàn toàn thay đổi, thanh âm lạnh lùng: “Nói! Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi đã làm gì nha đầu kia?”
Tào Vinh sống chết muốn nói chuyện nhưng lưỡi lại bị cắt, câu nói hàm hồ,
sắc mặt xám trắng. Hai chân run run, nức nở nói không ra, lại không thể
động đậy nên tròng mắt tìm kiếm Lan Chi, hy vọng nàng ta đến giải thích.
Nhưng Lan Chi bây giờ đã là một cỗ thi thể, căn bản không có ai lại thay hắn bẩm báo hết thảy.
Một mama nói: “Điện hạ, nhất định là người này nhân lúc nhiều người trà
trộn vào muốn kinh bạc Lan Chi. Nhưng nàng liều chết không theo, ác tặc
này cứ liều mạng xông vào mới bị Lan Chi cắn đứt lưỡi. Lúc bọn nô tỳ
phát hiện Lan Chi thì thấy miệng nàng đầy máu, xiêm y cũng đều hỗn độn,
trên người còn có rất nhiều vết trầy xước!”
Lâm Nguyên Nhu từ lúc phát hiện thi thể kia là nha đầu Lan Chi thì liền lập tức lạnh người.
Trái tim cũng đập thình thịch, thanh âm bén nhọn tựa hồ như muốn phá
tung màng nhĩ: “Không cần nói hươu nói vượn. Chẳng qua chỉ là một nha
đầu, hắn cho dù muốn chỉ cần đi ra ngoài kiếm đại cũng có cả tá chứ cần
gì phải dùng đến loại thủ đoạn này. Chuyện này nhất định là do người
khác vu hãm!”
Lâm Nguyên Hinh cũng không biết Lan Chi phản bội
chủ tử, chỉ nghĩ Tào Vinh lăng nhục nha đầu của mình, hơn nữa còn dồn
vào chỗ chết. Trong lòng tức giận đến cực điểm, quỳ mạnh xuống đất, trầm giọng nói: “Thái tử phi, Lan Chi là nha đầu bên người thần thiếp, cùng
nhau lớn lên từ nhỏ. Tuy rằng chỉ là nô tỳ nhưng tình cảm lại không
giống bình thường. Ta còn nghĩ hứa gả nàng cho một nhà tốt, để nàng có
chỗ dựa vào. Không nghĩ tới tuổi còn quá trẻ đã gặp phải chuyện này. Hôm nay nếu ta cứ mặc nàng chết không minh bạch như vậy, người khác chắc
chắn sẽ cảm thấy đường đường là phủ Thái tử nhưng lại không có biện pháp che chở cho một nô tỳ. Hinh Nhi cầu Thái tử phi làm chủ cho Lan Chi!”
Nô tỳ là tài sản của chủ nhân, Lan Chi là nha đầu hồi môn của Lâm Nguyên
Hinh, không có hộ tịch riêng. Ở trong phủ Thái tử, nếu như Tào Vinh nhìn trúng Lan Chi, có thể mở lời xin Hoàng trưởng tôn. Nếu hắn cùng Lâm
Nguyên Hinh đồng ý thì phải đến thị thự ra công khoán, dẫn nghiệm bản
thân rồi lập văn khoán mới có thể dẫn người đi.
Còn Tào Vinh
trong lúc chưa có sự đồng ý chủ nhân đã ngang nhiên vũ nhục nha đầu phủ
Thái tử, không chỉ làm tổn hại đến tài sản của phủ, quan trọng hơn là
trước mặt mọi người làm mất hết thể diện phủ Thái tử.
Cho dù
Thái tử phi có ôn hoà hiền hậu bình thản cũng không thể không tức giận.
Bà tự tay nâng Lâm Nguyên Hinh dậy, an ủi: “Hinh Nhi, ngươi đứng lên
trước đi! Người này ngay cả phủ Thái tử cũng dám làm xằng làm bậy, quả
nhiên là to gan lớn mật. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tha cho hắn đâu!”
Khuôn mặt trắng bệch của Lâm Nguyên Hinh có chút do dự nhưng vẫn thuận theo gật đầu, rồi lập tức đứng lên.
Âu Dương Noãn lặng lẽ đi đến cầm tay nàng liền cảm thấy đầu ngón tay lạnh
lẽo. Trong lòng Âu Dương Noãn thoáng trầm xuống, biểu tỷ không biết Lan
Chi đã phản bội mình, còn vì nha đầu này mà thương tâm, thực sự là rất
không đáng!
Đủ loại ánh mắt dừng trên người Lâm Nguyên Nhu, đồng
tình có, hèn mọn có, cười nhạo có, ngạc nhiên có. Lúc này Lâm Nguyên Nhu hận không thể một cước đá chết tên trượng phu hại mình mất mặt này.
Nhưng nàng ta không thể! Thậm chí không thể ở trước mặt mọi người để lộ sự
không tin Tào Vinh nên đành cắn răng nói: “Thái tử phi, Tào Vinh tuy
rằng cả gan làm loạn nhưng chắc chắn không dám vô lễ như vậy! Cầu Thái
tử phi ân điển tra rõ việc này, cho hắn một lời công đạo!”
Miệng
Tào Vinh đầy máu, nói cũng không nói được chứ đừng nói gì đến việc giải
thích. Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn đang đứng trong đám
người, trong lòng thật sự hận đến cực điểm.
“Nhốt hắn lại trước,
sau đó chờ ta báo lại với Hoàng tổ phụ rồi sẽ xử trí!” Hoàng trưởng tôn
cũng không để ý tới Lâm Nguyên Nhu, chỉ phất phất tay, nói không chút
lưu tình.
Nhìn Tào Vinh giãy dụa, bị hạ nhân mạnh mẽ lôi đi, toàn bộ phủ Thái tử lúc này liền lâm vào tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng thổn thức nhưng cũng không biết là của ai.
Sắc mặt Lâm Nguyên Nhu lập tức trắng bệch như tờ giấy. Nàng ý thức được, Hoàng trưởng tôn làm vậy
nhất định đã không chịu bỏ qua. Cứ như vậy, chẳng phải nàng sẽ….
Lâm Nguyên Nhu nhanh chóng nhìn thoáng qua Chu Chỉ Quân, nhưng đối phương
lại làm như không nhìn thấy, một chút biểu hiện khác thường cũng không
có.
Nguyên Nhu nhanh chóng cúi đầu, cẩn thận suy tư một lát, sau đó liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, hướng mọi người cáo từ.
Hoàng trưởng tôn lạnh nhạt nhìn Lâm Nguyên Nhu một cái. Biết rõ đối phương là đi về xin Ngọc phi ra mặt nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Nếu Tào
phu nhân sốt ruột trở về, chúng ta cũng không tiện giữ lâu. Xin cứ đi tự nhiên!”
Lâm Nguyên Nhu đi nhanh như bay, làn váy bị gió nhẹ khẽ
tung. Nàng ta vừa rời đi, trong đám người liền truyền đến từng trận nói
nhỏ khe khẽ.
“Trước kia nghe nói Tào gia có một người con ngỗ
nghịch, ta còn tưởng rằng bất quá chỉ là có chút phong lưu đa tình. Thật sự không ngờ lại là tên biến thái như vậy!”
“Đúng vậy! Thật sự là quá mất mặt!”
“Đã cưới được thiên kim Bộ Binh Thượng Thư lại còn cơ thiếp thành đàn, vậy
mà cư nhiên còn dám trêu chọc người trong phủ Thái tử. Đúng là không ra
thể thống gì hết! Cũng may hôm nay Thái tử tiến cung, nếu không còn
không biết là sẽ tức giận như thế nào!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tào gia lần này cũng không có gì tốt đẹp rồi!”
“Hừ, nói nhỏ chút! Trong cung kia còn có một Ngọc phi a! Nói không chừng
người ta thổi chút gió, Bệ hạ lại tha cho hắn cũng không biết chừng….”
Thái tử phi nghe mấy lời bàn tán nho nhỏ này lại càng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi: “Ta mệt rồi!”
Chu Chỉ Quân vội vàng tiến lên: “Mẫu phi, con đưa ngài trở về!”
Thái tử phi thản nhiên nói: “Không cần, ngươi phải ở lại tiếp đón khách nhân!”
Nói xong liền nhìn thoáng qua Lâm Nguyên Hinh một bên, giống như lơ đãng nói: “Hinh Nhi, ngươi lại đây!”
Lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn Chu Chỉ Quân, nàng lại chỉ mỉm cười ôn
nhu nói với Lâm Nguyên Hinh: “Nếu đã như vậy, đành nhờ Lâm phi rồi!”
Nói xong liền cười nhìn mọi người: “Phía trước còn có mấy chậu hoa trà cực phẩm. Mời các vị đi theo ta!”
Mọi người hiểu ý cười cười, liền bước theo.
Âu Dương Noãn nhìn Chu Chỉ Quân bình thản mỉm cười phía xa xa, nhớ tới bức Quan âm đồ tại chính đường, chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt phát lạnh.
Lúc này Lâm Nguyên Hinh lại lôi kéo tay nàng, Âu Dương Noãn hơi hơi giật mình, Lâm Nguyên Hinh kỳ quái nói: “Nha đầu ngốc, suy nghĩ cái gì vậy? Thái tử phi đang nói với muội kìa!”
Âu Dương Noãn sửng
sốt, quay đầu nhìn về phía Thái tử phi thì thấy đối phương mỉm cười nhìn mình: “Hài tử, ngươi cũng cùng đi đi!”
Thái tử phi ở trong tập
hiền quán, một đường đi vào, những tảng đá mặt trơn bóng cơ hồ có thể
chiếu soi mặt người. Giữa một loạt bức tường tuyết trắng bóng loáng là
một bức tranh chữ tĩnh tâm.
Phía trước cửa sổ không giống với
phòng nữ tử thông thường để khung thêu…mà ngược lại để một thư án. Bên
trên giấy Tuyên thành thượng đẳng tùy ý phô tán, bên cạnh là cây thanh
ngọc dùng để treo bút.
Khiến người khác chú ý nhất chính là trên giá sách phía sau để rất nhiều nghiên mực. Cẩn thận nhìn lại, ngoại trừ những màu thịnh hành trong giới quý tộc như Đoan nghiễn, Hấp nghiễn,
Thao hà nghiễn, Trừng nê nghiễn…..còn có những nghiên mực các gia đình
bình thường dùng như nghiên ngọc, nghiên đồ sơn, nghiên đồ gốm, nghiên
đồng….Đếm sơ cũng phải có hơn mười loại.
Dưới cửa sổ hướng nam
còn có tháp dương phi lim vân vàng, trên mấy án tháp biên còn để một lọ
sứ Thanh Hoa, bên trong cắm mấy cành hoa lan.
Toàn bộ căn phòng bày trí tao nhã tinh xảo, lịch sự khiến lòng người cảm thấy thoải mái.
Lâm Nguyên Hinh thấy Âu Dương Noãn lộ ra kinh ngạc thì mỉm cười nói: “Thái
tử phi rất thích thư pháp, còn rất thích sưu tầm nghiên mực. Trên đời
này có bao nhiêu loại nghiên mực, cơ hồ đều tập trung ở đây!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, cười nói: “Khó có ai có được nhã hứng như Thái tử phi!”
Thái tử phi hứng thú cầm một nghiên mực bằng ngọc, cười nói: “Thái tử công
vụ bận rộn, Hoàng trưởng tôn cũng đã thành gia. Còn ta nhàn rỗi không có việc gì, nhưng thật sự lại rất thích sưu tầm mấy thứ này. Ngươi đừng
nhìn nghiên mực nhỏ nhỏ này mà xem thường, bên trong chứa đựng học vấn
rất lớn. Ta lúc đầu cảm thấy thú vị liền dạng nào cũng sưu tầm. Sau Thái tử lại nói với ta muốn chọn hiện thai, muốn xem tài chất của nghiên
mực, công nghệ, chữ khắc trên đồ vật!”
Thái tử phi mỉm cười,
giống như nhớ tới cái gì đó, bà nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve nghiên mực,
cảm giác dưới từng ngón tay nhẵn mịn tinh tế, vẻ mặt rất ôn nhu.
Thái tử phi buông nghiên mực, nâng mặt lên nhìn một nghiên mực khác: “Cái này là đoan thạch!”
Bà vừa nói vừa nhẹ nhàng gõ một: “Các ngươi nghe thử xem, âm thanh nó phát ra đẹp như mộc thanh, ngõa thanh thứ chi, kim thanh vì hạ. Cho nên cái
này là nghiên mực Đoan Khê thượng đẳng. Nếu là hấp nghiễn thì thanh âm
thanh thúy!”
Lâm Nguyên Hinh mặc dù vẫn mỉm cười nghe Thái tử phi nói nhưng trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình hoang mang. Nàng vĩnh
viễn cũng không rõ, vì sao Thái tử phi lại mê luyến thứ mà thoạt nhìn
không có gì xuất chúng này, còn với những châu báu vàng ngọc người khác
đưa đến lại không hề hứng thú. Điểm này, không chỉ có nàng cảm thấy kỳ
quái mà ngay cả Hoàng trưởng tôn cũng hoang mang.
Âu Dương Noãn
nhìn Thái tử phi, chỉ cảm thấy lúc bà nói về nghiên mực vẻ mặt rất ôn
nhu. Nàng mơ hồ đoán rằng có lẽ mấy thứ này cùng Thái tử có liên hệ nào
đó. Càng có khả năng….mấy thứ này trong mắt Thái tử phi chính là tượng
trưng cho lúc tuổi trẻ phu thê ân ái.
Theo Âu Dương Noãn được
biết, bên cạnh Thái tử có vô số cơ thiếp xinh đẹp, ngoài thời gian dành
cho chính sự thì tất cả còn lại đều tiêu hao lên bọn họ.
Còn đối
với vị Thái tử phi này, cũng chỉ có sự kính trọng, nhưng cho đến tận hôm nay bà vẫn nhớ rõ những lời đối phương từng nói qua. Gả vào hoàng gia,
rốt cuộc là may mắn hay vẫn là bi ai?
Thái tử phi phục hồi lại
tinh thần, mỉm cười nhìn các nàng: “Sao tự nhiên ta lại nói đến mấy thứ
này? Chắc là các ngươi cũng không thích nghe đâu?”
Âu Dương Noãn cười nói: “Không. Tiểu nữ cảm thấy, Thái tử phi sưu tầm được nhiều như vậy chắc là cũng tốn không ít tâm tư!”
Thái tử phi nhẹ nhàng gật gật đầu, để nghiên mực lại chỗ cũ. Trong thanh âm
có một sự trống vắng mơ hồ: “Thứ ta có chính là thời gian!”
Nói tới đây bà đột nhiên nhìn Lâm Nguyên Hinh nói: “Đừng ở đây với ta nữa, ngươi nên đến bên cạnh Hoàng trưởng tôn. Mau đi đi!”
Lâm Nguyên Hinh vẫn đứng tại chỗ, trên mặt có chút do dự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT