“Im miệng!” Nghe xong những lời của Lâm thị Âu Dương Trì lại như lửa đổ thêm dầu, lập tức đập mạnh tay xuống bàn, thanh âm lạnh lùng đáng sợ.
Trong sảnh lặng ngắt như tờ, ngay cả Lý di nương cũng ngừng khóc, tất cả mọi ngời đều nhìn Âu Dương Trì. Lý thị lại đột nhiên đứng lên, chiếc đũa cầm trong tay ném thật mạnh lên bàn, tức giận nói: “Muốn ăn cơm cũng không yên ổn! Trương mama, dìu ta đi về!”
Âu Dương Noãn cùng Âu Dương Tước cũng lập tức đứng lên muốn đưa Lý thị trở về. Lý thị lại xua tay như là rất khó thở, xoay người nắm lấy tay Trương mama bước đi, cũng không thèm quan tâm đến Âu Dương Trì. Hắn cũng hiểu được đúng là chuyện mất mặt, tức giận vạn phần: “Bỏ đi!” Nói xong cũng phẩy tay áo rời đi.
Lý Nguyệt Nga nhìn thoáng qua sắc mặt Lâm thị, không chút suy nghĩ liền bước theo Âu Dương Trì. Kiều Hạnh bên kia cũng muốn lui ra nhưng lại bị Vương mama gọi lại: “Đi đâu, ngươi tưởng ngươi cũng là người mang thai muốn được chiều chuộng sao? Còn không mau tiếp tục hầu hạ phu nhân dùng cơm!”
Kiều Hạnh sửng sốt, động tác trên tay chậm lại. Lâm thị đứng lên lập tức cho Kiều Hạnh một cái tát vang dội, móng tay thật dài xẹt qua mặt nàng ta. Kiều Hạnh thét lên một tiếng kinh hãi, trên mặt đã có vết máu.
Lâm thị xả được tức giận, trong lòng có chút thống khoái hơn. Cười lạnh nói: “Quên đi, ta không ăn nữa! Nhìn các ngươi chậm chạp ta liền phiền lòng. Vương mama, chúng ta trở về!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Mẫu thân, người không ăn gì đã trở về sao?”
Lâm thị hung tợn trừng mắt nhìn Âu Dương Noãn, sau đó xoay người rời đi.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Kiều Hạnh, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận: “Vương di nương, vết thương trên mặt không thể xem thường được. Nhất định phải chăm sóc thật kỹ, vạn nhất lưu lại sẹo….”
Vương Kiều Hạnh biến sắc, nàng ta dựa vào khuôn mặt xinh đẹp mới được sủng ái. Nếu từ nay về sau mặt cứ như vậy bị hủy dung, Âu Dương Trì còn thèm nhìn đến sao? Kiều Hạnh lập tức thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm thị ở phía xa, ánh mắt thập phần oán độc.
Âu Dương Noãn cười nhìn Kiều Hạnh nói: “Đúng rồi, sao dạo này không thấy con mèo kia của di nương?”
Vương Kiều Hạnh thích mèo, Âu Dương Trì lại sủng ái nàng, không biết tìm từ đâu một con mèo có bộ lông màu trắng tinh cho Kiều Hạnh nuôi dưỡng. Nói đến Bích Nhi, Vương Kiều Hạnh liền sửng sốt: “Hai ngày nay không biết nó chạy đi nơi nào…”
Xuân đến mèo con tự nhiên sẽ chạy đi xung quanh, Âu Dương Noãn gật gật đầu, môi cong lên nụ cười thản nhiên xa cách: “Di nương cần phải trông coi cẩn thận con mèo kia. Nay nhà chúng ta có thai phụ, cần nhất là yên tĩnh, trăm ngàn lần đừng để con mèo kia lỗ mãng dọa sợ người khác!”
Vương Kiều Hạnh nhìn Âu Dương Noãn, trong đôi măt bỗng nhiên vụt qua sự u ám kỳ dị. Âu Dương Noãn lẳng lặng mỉm cười, giống như là đang nói đến một chuyện bình thường, cũng không hề mang hàm nghĩa đặc biệt nào.
Vương Kiều Hạnh nghĩ nghĩ, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng sáng: “Đa tạ Đại tiểu thư nhắc nhở, ta nhất định sẽ trông coi Bích Nhi cẩn thận, không để nó chạy loạn khắp nơi!” Nói xong liền bước đi.
Âu Dương Tước một lần nữa ngồi xuống, nhìn Âu Dương Noãn nói: “Tỷ tỷ. Hôm nay vịt Bát Bảo nấu rất thơm! Tỷ mau nếm thử đi!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, trên mặt lộ ra tươi cười nói: “Đệ ăn đi, tỷ tỷ mệt rồi!” Nói xong nàng liền chậm rãi bước ra ngoài.
Nàng chậm rãi bước đi, Phương mama cùng Hồng Ngọc theo phía sau. Hồng Ngọc lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, những lời người nói với Vương di nương là có ý gì vậy?”
Âu Dương Noãn lắc đầu, bước đi lững thững theo dọc hành lang. Ngoài đình hoa đào nở rực, một làn gió thổi qua vô số cánh hoa rơi đầy đất. Có mấy cánh hoa xinh đẹp lượn lờ bay rồi nhẹ nhàng đậu xuống vai nàng. Âu Dương Noãn vươn tay phủi đi, trên bàn tay trắng nõn như tuyết có vài cánh hoa dính lên, mang theo một loại diễm lệ vô cùng. Âu Dương Noãn thản nhiên cười cười.
Một giọt lệ không tiếng động chảy xuống lòng bàn tay nàng.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Hồng Ngọc bị dọa sợ. Phương mama cũng không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Noãn ngẩng đầu, nhẹ nhàng lau đi dòng lệ trên má. Nàng nhẹ giọng đáp: “Mười ngày nữa là tới ngày giỗ của mẫu thân!”
Mẫu thân một mình cô đơn, Lâm thị lại ở trước mặt mọi người quá thị uy. Thật sự vẫn nghĩ rằng Âu Dương gia là thiên hạ của mình sao? Nữ nhân người đầy tội ác như vậy, đêm khuya nằm mộng không biết có giật mình sợ hãi hay không? Trong lòng Âu Dương Noãn ảm đạm nghĩ ngợi, tươi cười trên môi lại càng ôn nhu.
Ngày hôm sau ở hoa viên. Lâm thị đang ngồi phơi nắng. Mắt nhìn thấy Kiều Hạnh từ xa đi đến không khỏi cười lạnh cao giọng nói: “Vương di nương đi đâu vậy?”
Vương Kiều Hạnh sửng sốt, tựa hồ như hoàn toàn không nghĩ tới Lâm thị lại ở trong hoa viên. Kiều Hạnh đâu biết rằng tối hôm qua Lâm thị lấy được toàn thắng nhưng lại không muốn giấu đi, thầm nghĩ muốn ở trước mặt mọi người lập uy. Sắc mặt Kiều Hạnh không khỏi trắng bệch, đi nhanh lên trước nói: “Phu nhân, ta….ta chỉ muốn tìm Bích Nhi. Vừa tìm được nên đang định trở về!”
Lâm thị lạnh lùng nhìn mèo con cả người tuyết trắng đang nằm trong lòng Kiều Hạnh, thần sắc lộ vẻ chán ghét. Nhưng rất nhanh trong ánh mắt bà ta xẹt qua tia quỷ dị, quay đầu cười nói với Trương mama: “Hoa trong hoa viên đều đã nở, là mỹ sự. Ngươi đi mời Lý di nương qua đây cùng ngắm hoa đi!”
Trương mama sửng sốt, như là có điểm ngoài ý muốn nhưng rất nhanh liền phái người đi mời.
Vương Kiều Hạnh nhìn thần sắc Lâm thị, trực giác liền bảo không tốt. Nhưng chỉ dám cúi đầu ôm Bích Nhi, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà không dám ngẩng đầu nhìn Lâm thị.
Lâm thị thản nhiên nói: “Mèo con kia nhìn thật lém lỉnh, cho ta ôm một cái nào!”
Vương Kiều Hạnh sửng sốt, nhớ tới lời nói của Đại tiểu thư, trong đầu tựa hồ như có một ý niệm tà ác xuất hiện. Nhưng chung quy vẫn không đủ độc ác, chỉ dám suy nghĩ đến một chút thôi, sau đó thành thành thật thật đem Bích Nhi giao ra.
Lâm thị ôm Bích Nhi nhưng chỉ một lát là chịu không nổi liền đem giao cho Vương mama, còn mình thì ngồi ở chỗ kia chờ Lý Nguyệt Nga. Lý di nương mới từ Thọ an đường đi ra liền có người đến báo phu nhân có lời mời. Nàng ta tất nhiên không dám từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng đi theo vào hoa viên. Vừa đến liền nhìn thấy quang cảnh này thì liền ngẩn người, thật cẩn thận nói: “Phu nhân, ngài tìm ta có việc gì vậy?”
“Ngươi nay được chiều chuộng, không có việc gì liền không thể tìm ngươi sao?” Lâm thị cười lạnh một tiếng.
Lý Nguyệt Nga cúi đầu: “Không dám! Phu nhân có gì phân phó mời nói thẳng là được!”
“Cũng không có việc gì, chẳng qua là ta thấy hoa trong này vừa vặn mới nở nên mời các ngươi qua đây cùng thưởng thức!” Lâm thị nhìn hai tay Lý Nguyệt Nga không tự giác mà hơi hơi bảo vệ bụng, thật sự là một bộ dáng hết sức cẩn thận thì không khỏi lộ ra trào phúng.
Lý Nguyệt Nga kinh sợ, tay Lâm thị lơ đãng vươn ra vuốt ve Bích Nhi, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đều là người hầu hạ lão gia, tuy rằng thường ngày ta đối với các ngươi có chút nghiêm khắc nhưng cũng đều là vì tốt cho các ngươi. Hai ngươi cũng nên hiểu được điểm này!”
Lý di nương cùng Vương Kiều Hạnh liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra chút buồn bực. Ngày xưa luôn tìm cớ bắt bẻ, hôm nay như vậy không biết rốt cuộc là có ý gì.
Lâm thị nhìn Lý Nguyệt Nga, ánh mắt lạnh lẽo. Bà ta không còn kiên nhẫn, con trai mình chưa tới ba tháng nữa là chào đời, nữ nhân này cũng đã mang thai. Cũng may thai còn chưa ổn định, cũng vẫn còn kịp để bà ta động thủ. Lâm thị nghĩ mới đầu chắc Âu Dương Trì cũng có phản ứng nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy hắn sẽ không làm gì quá đáng. Dù sao bà ta cũng là muội ruột của bộ binh Thượng Thư, hắn dám làm gì chứ?
Tay Lâm thị như có như không vuốt ve mèo con: “Cuộc sống trong phủ này các ngươi phải hiểu cái gì nên làm cái gì không nên làm….”
Còn chưa nói xong bỗng nhiên Vương mama lớn tiếng kêu lên rồi ném Bích Nhi ra ngoài. Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy Bích Nhi thẳng tắp hướng về Lý di nương. Mèo con kia được nuôi dưỡng rất tốt, sức ném qua lại không phải nhỏ, mọi người lập tức sợ ngây người.
Phản ứng đầu tiên của Lý Nguyệt Nga là theo bản năng lấy tay che bụng. Mèo con kia dĩ nhiên là hướng bụng nàng ta trực tiếp bay đến. Trên mu bàn tay cũng như cánh tay lập tức xuất hiện hơn mười vết cào rớm máu, trông rất khủng bố.
Lý Nguyệt Nga liều mạng hét ầm lên, lui về sau nửa bước. Vương mama liếc mắt: “Còn không mau dìu lên!” Nha đầu bên cạnh lập tức hiểu ý lập tức bước lên. Lý Nguyệt Nga kinh hô một tiếng rồi bắt lấy tay nha đầu kia, lại không biết ai ngáng chân cả người vô ý thức ngã phía sau thật mạnh….Nàng ta sợ tới mức cơ hồ không kêu ra tiếng, Kiều Hạnh cũng hoảng sợ vô cùng. Cùng lúc đó, tiếng kinh hô vang vọng khắp hoa viên…
Sau khi nghe chuyện xảy ra ở hoa viên Âu Dương Trì tức giận đến sắc mặt xanh mét, chạy nhanh đến viện Lý di nương. Nhưng đại phu nói đứa nhỏ không thể giữ lại, Âu Dương Trì tức giận, vừa nghe nói mèo con kia là của Kiều Hạnh liền lập tức mắng to một trận, lại còn muốn dùng gia pháp. Kiều Hạnh từ khi làm di nương vẫn luôn được sủng ái, chưa từng phải chịu loại ủy khuất này liền lập tức khóc lớn nói là do Vương mama bên người phu nhân ôm Bích Nhi không cẩn thận, làm hại Lý di nương mất đi đứa nhỏ. Vốn muốn nói Lâm thị vài câu nhưng lại kiêng kị Lâm thị ngoan độc nên không dám nhiều lời.
Nhưng cũng không cần Kiều Hạnh nói nhiều, Âu Dương Trì liền nghĩ đến người đứng sau là Lâm thị. Làm sao có thể chịu được liền chạy tới Phúc Thụy viện tìm Lâm thị tính sổ. Lâm thị lại giả bộ đáng thương, hắn làm sao còn tin tưởng cùng thương xót như trước đây, chỉ nói bà ta mèo khóc chuột giả từ bi. Lâm thị ủy khuất giải thích: “Mèo kia cũng không phải do thiếp nuôi. Thiếp cùng Lý di nương đều là người hầu hạ lão gia, nàng không còn đứa nhỏ thì có gì tốt với thiếp?”
Âu Dương Trì đã tức giận đỉnh điểm, trong lòng căn bản không tin lý do thoái thác này. Lại cố kỵ Lâm Văn Uyên, tuy không thể thẳng tay trừng trị nhưng chung quy vẫn không nhịn được cục tức này đành lôi Vương mama ra ngoài sai người đánh thật mạnh hai mươi trượng.
Vương mama là người Lâm thị tin cậy nhất, đánh Vương mama tương đương đánh vào mặt Lâm thị. Lâm thị nghĩ đến mọi người dùng ánh mắt lạnh lùng cô lập mẹ con mình còn đối với tỷ đệ Âu Dương Noãn lại cung kính nhiệt tình. Thêm nữa đứa nhỏ trong bụng bà ta thì là Thiên sát cô tinh khiến mọi người chán ghét còn đứa nhỏ của Lý di nương không còn lại khiến Âu Dương Trì tức giận như vậy thì không khỏi ủy khuất. Lâm thị nhìn Vương mama bị đánh cho không đứng dậy nổi đang khóc lớn liền trút giận lên đầu mama nha hoàn trong viện.
Âu Dương Tước nghe tin liền vụng trộm nói với Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ, phụ thân tức giận như vậy, đệ còn tưởng rằng ông ấy sẽ hưu nữ nhân kia. Không ngờ lại đi xử lý một mama!”
Âu Dương Noãn nhìn hoa đào trong viện, cười cười rồi nhẹ nhàng nói: “Người phụ thân này….Lúc nương tử chết hắn cũng không thèm liếc nhìn một cái, mấy tháng ngắn ngủi sau liền vội vàng cưới Lâm Uyển Như. Đệ cũng đừng ôm nhiều hy vọng với phụ thân, trong lòng ông ấy chỉ có bản thân mà thôi…”
Âu Dương Tước có chút ngây người, lập tức hướng Âu Dương Noãn chứng thực một chuyện: “Chuyện này….có phải có liên quan đến tỷ hay không?”
Nếu Kiều Hạnh thực sự tâm ngoan thủ lạt thì đảm bảo đứa nhỏ hôm nay sẽ không phải của Lý di nương mà là Lâm thị. Đáng tiếc, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi. Không những vậy còn bị Lâm thị cướp đoạt tiên cơ. Nhưng mà Lâm thị làm vậy đồng thời cũng đắc tội với hai thị thiếp mà Âu Dương Trì sủng ái nhất. Có hai nữ nhân trẻ tuổi mỹ mạo vừa đau vừa hận Lâm thị ở bên tai Âu Dương Trì thủ thỉ mỗi ngày, bà ta cả đời này cũng đừng nghĩ có thể xoay người.
Quan trọng nhất là, bọn họ càng huyên náo đến gà bay chó sủa Tước Nhi của nàng lại càng an toàn.
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Còn cần ta phải động thủ sao? Nếu Lâm thị thông minh hơn một chút, khí độ lớn hơn một chút thì hoàn toàn có thể phủi sạch tội này. Bà ta nghĩ rằng phụ thân một lần rồi lại một lần không xử trí bà ta nhưng lại không biết lâu ngày phụ thân càng xa lánh bà ta hơn!”
Âu Dương Tước nghĩ nghĩ, có chút cảm thán nói: “Ta cuối cùng vẫn thấy phụ thân có chút đáng thương…”
“Con người ông ấy không xứng được người khác đối xử thân tình!” Âu Dương Noãn thản nhiên nói, trong ánh mắt lộ ra hàn ý khắc cốt.
Ba tháng nữa Lâm thị sẽ lâm bồn, nàng thực sự chờ đến ngày đó…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT