Lâm thị khó thở, lúc này hôn mê liền giống như rơi vào mộng ảo vô tận.Vô số ác mộng giãy dụa, dây dưa, bà ta trằn trọc mãi không thể thoát ra được. Lâm thị cố gắng dùng hết sức mở to hai mắt, cảm thấy thân thể trong nháy mắt vô lực, nhìn lại hoá ra bản thân đang nằm trong Phúc Thuỵ viện.
Âu Dương Khả thấy Lâm thị tỉnh lại, biểu tình thập phần kinh hỉ, vội vàng nói: “Mẫu thân, người tỉnh rồi!”
Vương mama đứng phía sau, cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Ông trời phù hộ, phu nhân tỉnh là tốt rồi! Người đúng là làm lão nô sợ hãi!”
Lâm thị vừa muốn nói chuyện lại cảm thấy cổ họng đau đớn kịch liệt, giống như có một con dao nhỏ, đau đớn kia dần dần làm bà ta có chút thanh tỉnh. Vô cùng khó khăn mở miệng: “Chuyện kia…”
Lâm thị nằm ở trên giường vẫn tâm tâm niệm niệm chuyện hãm hại Âu Dương Noãn không thành công.
Vương mama cúi xuống không dám nhìn phu nhân. Âu Dương Khả tức giận nói: “Mẫu thân, Âu Dương Noãn đúng là giảo hoạt. Lần này cư nhiên có thể êm đẹp trốn thoát!”
Lâm thị nghẹn lời, ngón tay cứng ngắc nắm chặt lại….Không tin! Không thể tin được! Làm sao có thể? Bà ta đã phải thật vất vả mới khuyên được ca ca đồng ý hỗ trợ, tỉ mỉ thiết kế sách lược này. Chỉ còn chờ thu lưới xem Âu Dương Noãn lâm vào tuyệt cảnh. Vì sao chỉ qua một ngày, mọi chuyện lại cứ thế thất bại?
Không biết lấy khí lực từ đâu, Lâm thị cơ hồ xoay người ngồi thẳng dậy, thở hồng hộc nói: “Thật sự không thành công sao? Các ngươi không có nghe lầm chứ?”
Nói đến như vậy mà bà ta vẫn không tin. Hết thảy tính toán tỉ mỉ thiết kế cứ thế trở thành công cốc.
Vương mama nhìn vẻ mặt Lâm thị, giống như có vài phần sợ hãi. Không khỏi khuyên nhủ: “Phu nhân, chuyện này để sau rồi nói. Bảo toàn thân thể quan trọng hơn!”
Âu Dương Khả vẫn không dấu được vẻ tức giận, hung tợn nói: “Mẫu thân, người cậu phái đi thế nhưng lại không phân rõ người ngồi trong xe ngựa kia là ai, rõ ràng là tiểu thư Võ quốc công phủ ngồi trong mà cứ tưởng rằng đã đắc thủ. Đã vậy cư nhiên còn dám trở về báo tin vui lĩnh thưởng. Đúng là một đám ngu như heo!”
Lâm thị cũng là nghiến răng nghiến lợi không thôi, người bà ta phái đi xác thực đã gặp qua Âu Dương Noãn, nhưng không biết vì sao lại phạm phải sai lầm như vậy? Kỳ thật Lâm thị có điều không biết, nếu như chỉ với hơn mười hộ vệ của Âu Dương gia thì tự nhiên bọn họ sẽ giải quyết nhanh gọn. Nhưng Võ quốc công phủ ước chừng có hơn ba mươi hộ vệ, song phương giao tranh, hơn nữa lại vào ban đêm, các tiểu thư lại xinh đẹp tựa như nhau, vàng ngọc huy hoàng. Sắc trời tối như vậy làm sao phân biệt được ai với ai đâu?
Lâm thị càng nghĩ càng tức giận, dùng sức đánh xuống nệm một cái, lại cảm thấy dưới bụng truyền đến đau đớn, không khỏi kinh hô ra tiếng. Vương mama nhanh chóng đỡ lấy bà ta, gấp giọng nói: “Mau! Mau tìm Tiền đại phu đến!”
Lâm thị chỉ cảm thấy bụng càng ngày càng đau, từng đợt từng đợt khiến bà ta đau đớn không thở nổi. Lâm thị bất chấp dáng vẻ, kêu lên tê tâm liệt phế. Âu Dương Khả hoảng sợ, không tự chủ lui về sau nửa bước. Vương mama quay đầu nói: “Nhị tiểu thư, nhanh đi gọi người a!”
Âu Dương Khả sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại. Cũng không chạy ra ngoài tìm người mà chỉ lớn tiếng nói: “Người đâu, người đâu mau qua đây! Thân thể mẫu thân ta không thoải mái!”
Vương mama nhìn Âu Dương Khả, chỉ biết lắc đầu. Nhị tiểu thư nay một khi bước đi nhanh thì sẽ lộ ra khuyết điểm. Chắc chắn nàng ta không muốn để người khác nhìn thấy nên không hề muốn chạy ra ngoài. Không nghĩ được lúc này mà nàng ta một chút cũng không để ý đến phu nhân, chỉ muốn giữ lại thể diện của bản thân. Vương mama không hề do dự, bước nhanh ra ngoài gọi người.
Ban đầu phu nhân té xỉu, bọn họ mời Tiền đại phu đến, chẳng qua là không nói cho bên ngoài biết mà thôi. Lát sau, Vương mama liền mang theo Tiền đại phu tiến vào nội thất, Tiền đại phu vừa nhìn đã thấy Lâm thị đau đến đầu đầy mồ hôi, bộ dáng như là sắp không chịu nổi. Tiền đại phu nhanh chóng lấy châm, Lâm thị chịu đau thêm một lát cơn đau mới chậm rãi dịu xuống. Người đầy mồ hôi, hơi thở mong manh, Lâm thị nằm đó thở dốc.
Vương mama cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Ngài không phải nói thai tượng bảy tháng liền đã vững chắc sao? Phu nhân đau như vậy là vì lý do gì?”
Tiền đại phu không đáp, chỉ cúi đầu trầm ngâm. Lát sau mới chậm rãi nói: “Có phải phu nhân đã làm gì hay tiếp xúc với thứ gì có hại cho đứa nhỏ hay không?”
Vương mama líu lưỡi, sau đó ngượng ngùng nói: “Đêm qua phu nhân….không cẩn thận vấp ngã. Sau đó có bị kinh hách, có phải là đã động đến thai khí?” Bà ta khó mà nói ra việc Lâm thị bị Lão thái thái phạt quỳ, lại tức giận vì việc hãm hại Đại tiểu thư thất bại.
Tiền đại phu lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: “Giống như là có dược tác động…”
Lâm thị đang nằm thở dốc, nghe đến câu này thì trong lòng cả kinh nói: “Dược vật cái gì?” Lâm thị thường ngày hại người, lúc này liền bắt được điểm mấu chốt, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Phu nhân, không phải ta không chịu nói mà là dược vật hại người trên đời này thật sự rất nhiều. Hiện tại ta không thể lập tức nhận ra loại nào!” Tiền đại phu ngẩng đầu, trong mắt ánh lên chút thương xót, “Từ mạch tượng của phu nhân thì có thể thấy được thuốc này rất độc, đối với đứa nhỏ trong bụng phu nhân thập phần có hại. Nếu không phải thân mình phu nhân khỏe mạnh cường kiện, đứa nhỏ đã sớm vững chắc thì chỉ sợ lần này không giữ lại được…”
Lâm thị mặc nhiên là bị kích động, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc khôn kể. Ngày xưa Âu Dương Trì cũng từng sủng hạnh nữ nhân có bầu, bà ta trăm phương ngàn kế trừ bỏ, lại ngàn vạn lần không nghĩ được việc này thế nhưng có ngày lại rơi trên người mình. Lâm thị biết rõ có loại dược vật cho dù không mang thai cũng sẽ ảnh hưởng đến vân da huyết mạch, thậm chí là không thể sinh con được nữa. Huống chi là bây giờ bà ta còn đang mang thai, bà ta cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên: “Hài tử của ta đúng là không có chuyện gì chứ?”
Tiền đại phu do dự nói: “Chắc là không có chuyện gì, ta sẽ làm hết sức!” Dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nhưng về sau phu nhân phải cực kỳ cẩn thận. Nếu gặp lại tình huống như vậy, ta cũng không dám cam đoan!”
Lâm thị cẩn thận suy nghĩ, bình thường mọi vấn đề ăn mặc đều được kiểm tra cẩn thận. Trong Phúc thụy viện cũng đều là người của mình, không có khả năng có người ra tay động thủ. Duy chỉ có một khả năng là ở Thọ an đường đêm qua….Lâm thị là người tâm cơ thâm trầm, rất nhanh liền nghĩ tới điểm này. Khó trách bà ta lại bị lão thái thái phạt quỳ một canh giờ! Khó trách đang êm đẹp lại đòi đổi mùi hương! Khó trách bản thân ngửi mùi xong lại cảm thấy có gì đó không thích hợp! Hóa ra tất cả đều sớm đã có an bài, lão thái bà độc ác này!
Vương mama thấy sắc mặt Lâm thị âm tình bất định, vì thể liền nói: “Tiền đại phu, ngài nhất định phải tìm cách bảo vệ mẫu tử phu nhân bình an!”
Tiền đại phu gật đầu: “Lão phu sẽ dốc hết sức!” Nhưng lại cũng không ngại nói thẳng: “Chỉ là thuốc này dược tính rất mạnh, tuy rằng đứa nhỏ tạm thời không có gì trở ngại nhưng ta cũng không thập phần nắm chắc. Không biết nó có thể làm thân thể suy yếu, dễ dàng bị sảy thai, hoặc là…..”
“Hoặc là cái gì?” Lâm thị ngẩng mạnh đầu, hai mắt sáng như đuốc.
“Hoặc là….đứa nhỏ sinh ra sẽ không được khỏe mạnh!” Tiền đại phu có chút do dự nói.
Lâm thị cùng Vương mama nhìn nhau, vội vàng hỏi: “Đứa nhỏ không khỏe mạnh? Lời này có ý gì?”
“Có khả năng đứa nhỏ sinh ra sẽ yếu kém hoặc dưỡng không lớn….Ta còn chưa biết loại dược này rốt cục đã dùng lượng bao nhiêu, cũng không biết đại phu nhân ngài về sau có xuất hiện di chứng gì khác thường hay không? Ngài cũng không cần quá lo lắng, chỉ là….tương lai như thế nào cũng còn khó nói!”
Những lời này có vẻ mơ hồ không chắc chắn. Lâm thị nghe thì tức giận trong lòng, lại cũng có chút luống cuống, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cái gì mà khó nói? Chẳng lẽ ngươi ngay cả như vậy cũng không phân biệt được, nuôi đại phu như ngươi thì được cái gì hả?”
Tiền đại phu chưa bao giờ bị người khác nhục mạ thẳng mặt như vậy. Lúc này mặt liền đỏ lên, không nói ra lời. Vương mama không nghĩ Lâm thị lại nói như vậy nên liền nhanh miệng hòa giải: “Tiền đại phu, phu nhân chỉ là có chút nóng vội, ngài đừng vì vậy mà phiền lòng. Mời ngài ra gian ngoài kê đơn thuốc! Làm phiền ngài rồi!” Nói xong liền đích thân dẫn Tiền đại phu đi ra ngoài.
Khi Vương mama trở lại, vẫn thấy Lâm thị mặt đầy giận dữ. Âu Dương Khả đứng bên cạnh cũng không nói lời nào, trên mặt cũng là bộ dáng thập phần tức giận. Trong lòng Vương mama khẽ thở dài, lên tiếng cật lực khuyên bảo: “Phu nhân, người đừng quá thương tâm! Cũng may thiếu gia tạm thời đã không còn nguy hiểm nữa!”
Ánh mắt Lâm thị phát ra hận ý mãnh liệt: “Đều là lão bà kia! Sao bà ta dám rat ay hại con của ta chứ?”
Vương mama nghe được lời ấy liền chấn động. Âu Dương Khả cũng giật mình lạnh sống lưng kinh ngạc nói: “Mẫu thân, ý của người là tổ mẫu cố ý hại đệ đệ?”
Lâm thị cười lạnh, tay dừng nơi bụng. Trong lòng hận ý nói: “Không phải bà ta thì còn ai vào đây? Ta trước đây không dám nói cẩn thận tuyệt đối nhưng cũng là từng bước chú ý, bọn tiểu nhân căn bản không có cơ hội đến gần. Chỉ có ngày hôm qua ở Thọ an đường….khẳng định là lão bà kia giở trò! Uổng phí ta trước đây hiếu kính, bà ta thế nhưng lại đối xử với ta như vậy. Miệng luôn niệm Kinh phật, không ngờ lại là lão độc phụ!”
Vương mama khuyên: “Tâm địa lão thái thái cũng quá độc ác rồi. Dù sao phu nhân cũng mang thai cốt nhục Âu Dương gia, sao lão thái thái có thể hạ độc thủ như vậy? Cũng may ông trời có mắt, phu nhân ngài phúc thiên mệnh đại. Người ta nói đại nạn không chết tất có hậu phúc, có thể thấy được tiểu thiếu gia rất có phúc khí!” Vương mama dừng một chút, như là khẳng định như là an ủi nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, phu nhân cứ yên tâm dưỡng thai. Còn đối phó với Đại thiếu gia, đại tiểu thư tương lai tất sẽ có cơ hội. Bây giờ không nên vì nhất thời không nhịn được mà làm hỏng đại sự!”
Lời này làm Âu Dương Khả sửng sốt, nhưng cũng không rảnh để nghiền ngẫm. Hơn nữa nàng ta căn bản cũng không muốn suy nghĩ nên thất thanh nói: “Sao lại như vậy? Mẫu thân, người đã đáp ứng thay ta báo thù, sao bây giờ lại chỉ quan tâm đến đệ đệ mà bỏ mặc sống chết của ta?”
Vương mama sửng sốt, trong lòng oán hận Nhị tiểu thư chỉ biết quan tâm đến tư lợi. Nhưng bà ta lại không dám nói thẳng, chỉ đành nói: “Nhị tiểu thư, bây giờ không phải lúc báo thù rửa hận. Phu nhân thiếu chút nữa là sảy thai, đây không phải là thiên tai mà là nhân họa. Nay lão thái thái đã không nghĩ sẽ giữ lại tiểu thiếu gia, nếu lúc này Đại thiếu gia, đại tiểu thư có gì sơ suất lại đổ hết ác danh lên đầu tiểu thiếu gia. Tương lai ngay cả khi thiếu gia có bình an ra đời, cũng sẽ bị ghét bỏ, đến lúc đó tiểu thư cùng phu nhân sẽ được ích lợi gì? Lão nô mong ngài có thể nhẫn nại một chút!”
Âu Dương Khả lập tức lạnh mặt, có chút hổn hển nói: “Nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại! Các ngươi bảo ta phải nhẫn nại, ngươi nhìn xem ta đã biến thành cái dạng này, còn nhẫn nại cái gì nữa?” Âu Dương Khả nói xong liền khập khiễng bước nhanh ra ngoài. Lâm thị gấp giọng gọi phía sau cũng hoàn toàn không để ý, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, cứ thế chạy ra ngoài.
Lâm thị mệt mỏi tựa vào giường, sắc mặt vàng vọt, khuôn mặt tiều tụy. Phải thật lâu sau mới thở dài một hơi, vẻ mặt tràn ngập thất vọng: “Đứa nhỏ này càng ngày càng không hiểu chuyện. Cũng đều tại ta nuông chiều khiến nó trở nên vô pháp vô thiên như vậy. Vương mama, ngươi cũng vất vả rồi. Ta biết mấy ngày nay ta đều bị Âu Dương Noãn làm cho hồ đồ nên đã làm không ít chuyện thiếu lý trí. Ít nhiều cũng còn có ngươi bên cạnh chu toàn. Âu Dương Noãn còn ngoan độc hơn trong tưởng tượng của ta. Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không gấp gáp hồ đồ như vậy nữa!”
Vương mama nhanh chóng đi đến bên cạnh Lâm thị, nhẹ giọng an ủi: “Phu nhân, ngài có thể nói như vậy lão nô yên tâm rồi. Buổi tối hôm nay có có tiệc, ngài cần phải lấy lại tinh thần chịu đựng một chút!”
Lâm thị nghĩ đến chuyện tối nay liền cười lạnh: “Cái gì mà người một nhà muốn cùng dùng chung bữa cơm. Trước đây khi ta đang an ổn cũng không thấy lão thái thái ân cần như vậy. Rõ ràng là muốn ép buộc ta, muốn trước mắt ta cất nhắc hai tiện nhân Lý di nương cùng Kiều Hạnh kia. Bà ta nhìn lần này không hại chết được con ta liền muốn chọc ta tức chết mới cam tâm!”
Vương mama gật đầu nói: “Phu nhân, nếu hiểu được tâm tư lão thái thái như vậy là được rồi. Bất luận bọn họ có chọc giận ngài như thế nào, cũng đều phải nhịn xuống. Phải nghĩ đến tiểu thiếu gia, tức giận gì cũng qua hết. Nếu thật sự không nhịn được thì cứ nói thân thể không thoải mái rồi rời đi là được!”
Lâm thị lắc đầu nói: “Không ổn, ta bất quá là không đi thỉnh an lão thái bà kia đã mượn cớ phạt ta. Nếu lúc này lại không đi, không biết chừng ở trước mặt mọi người đè ép ta như thế nào nữa?”
“Nhưng sức khỏe của phu nhân…..” Vương mama vẫn còn lo lắng
Lâm thị sờ sờ bụng, trên môi xẹt qua nụ cười lạnh: “Ta không sao. Dù sao cũng không thể để bọn chúng nắm được sơ hở. Mau đi chuẩn bị đi!”
Vương mama tất nhiên là rất đồng ý, cao giọng hô to: “Lê Hương, mau vào đây hầu hạ phu nhân rửa mặt chải đầu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT