Đại công chúa cười nói: “Hay cho câu phi khứ trục kinh hồng! Dung quận chúa thật sự là xinh đẹp, từng điệu vũ cũng rất nhẹ nhàng!”
Tươi cười trên mặt Dung quận chúa lại càng sáng hơn, nhẹ giọng nói: “Kinh
hồng…Kinh hồng. Hai chữ này rất hay, Âu Dương tiểu thư hình dung thật
chính xác. Điệu vũ này ta đã sớm nghĩ ra, nhưng vẫn chưa tìm được tên
hay. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ gọi là Kinh hồng vũ…”
Trầm thị âm thầm gật đầu nói: “Thư pháp thanh kỳ ý của Lão Hầu gia đều nằm
trong bút tích của Noãn Nhi. Nếu lão nhân gia còn sống, nhìn thấy thư
pháp của Noãn Nhi hôm nay chắc chắn sẽ cao hứng sảng khoái uống liền ba
chén!”
Tiếu Nguyệt Minh bên này cảm thán nói: “Vị Âu Dương tiểu
thư này tâm tư đúng là đủ sâu. Nàng dường như rất hiểu được tâm ý của
Dung quận chúa!”
Hắn không biết đã tặng bao nhiêu lễ vật nhưng cũng
không chiếm được nụ cười của mỹ nhân. Âu Dương Noãn hôm nay chỉ viết lên hai chữ Kinh hồng liền làm quận chúa vui vẻ, như vậy tâm ý của hắn cũng chẳng là gì!
Tiếu Thanh Bần thấp giọng hỏi: “Âu Dương công tử, tỷ tỷ ngươi cũng biết vũ khúc sao?”
Đâu chỉ là biết? Âu Dương Tước chỉ cười cười nhưng không trả lời. Khi tỷ tỷ luyện vũ hắn đã từng tận mắt nhìn thấy. Lúc tỷ tỷ múa Hồng Ngọc luôn
thổi sanh đệm theo. Một lần đang múa bỗng nhiên trời nổi gió lớn, tay áo tỷ tỷ cũng theo gió bay lên. Giống như muốn theo gió bay đi, chính hắn
nhìn còn cảm thấy sợ tỷ tỷ sẽ bị gió cuốn đi nên đã chạy đến dùng sức
giữ chặt lấy nàng. Lát sau, gió ngừng thổi váy áo xinh đẹp của tỷ tỷ
cũng bị hắn làm cho nhăn nhúm. Nếu luận về kỹ thuật múa tỷ tỷ hắn không
hề thua kém Dung quận chúa, chỉ là nàng lại không thể hiện ra lúc này,
cứ thế đem cơ hội tỏa sáng cho quận chúa. Sự dụng tâm lương khổ trong đó, chỉ có Âu Dương Tước là hiểu được thật sâu.
(Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư, trí lực để suy tính chu đáo)
Khúc vũ thứ ba, Dung quận chúa lại bắt đầu. Trừ bỏ âm nhạc, toàn bộ hoa viên chìm trong yên tĩnh, quận chúa quả là làm người khác chú ý không rời
mắt. Tay áo lại tung bay, váy dài cũng lung lay, ống tay áo từ từ trượt
xuống. Áo choàng bên ngoài kiều diễm tung hoành vô cùng xinh đẹp. Búi
tóc có chút rối loạn, phủ xuống che đi ánh mắt của nàng. Sợi tóc bay lên cùng điệu vũ, quận chúa chứ thể nhảy múa yêu mị như vậy. Hơi thở càng
ngày càng dồn dập, cả người giống như bông tuyết phiêu diêu trong không
trung. Bỗng nhiên Kha Dung xoay tròn, ngay cả gió cũng không theo kịp,
cứ thế xoay vòng không biết mệt mỏi, tựa hồ như có gió nâng người nàng
lên hoàn toàn bay trong không trung.
Ai cũng không tưởng tượng
được, Dung quận chúa lại là nữ tử quyến rũ như vậy. Cư nhiên có thể múa
được những bước múa dâng trào kích động như vậy. Chỉ có trên môi Đại
công chúa lúc này nổi lên tia cười nhạt, Kha Dung thật sự vẫn còn giữ
được bình tĩnh sao? Lại có thể bị một tiểu cô nương như vậy kích thích
bản tính hiếu thắng, ngay cả bà cũng có thể nhìn ra Âu Dương Noãn đang
cố ý nhường. Huống chi là một người vô cùng thông minh như Kha Dung chứ…
Điệu vũ kết thúc, lại một bức tự nữa được đưa ra trước mặt mọi người. Không
thể nghi ngờ, chữ kia chính là thư pháp của Trương đại sư thời thượng
cổ, cuồng thảo. Những chữ kia
phiêu dật tiêu sái, tả trì hữu vụ, thiên biến vạn hóa. Khả năng biến ảo
cực quỷ dị, thực sự là múa bút viết như vũ yên chi trí. Mọi người muốn
thưởng thức đều từng bước tiến lại gần hơn, tinh tế quan sát thì thấy
một hàng chữ cứng cáp, bút ý tung hoành, linh động mơ hồ như mây muốn
phá giấy bay đi. Đại công chúa im lặng nhìn, trong lòng nghĩ ‘Bút pháp
này quả thực là thư pháp của Trương đại sư, Âu Dương Noãn thế nhưng lại
có thể viết được giống như đúc. Không biết là đã phải luyện trong bao
lâu mới thành thục được như vậy?’
(Cuồng thảo: một lối viết có từ thời nhà Hán, lối viết tháu, nhanh, cực kỳ phóng khoáng)
Tiếu Thanh Bần mở to mắt nói: “Nàng ta viết cái gì vậy? Sao ta xem một chữ cũng không hiểu…”
Mọi người cùng nhau cười to. Con cháu hoàng thất ai mà không tinh thông thư pháp, ai ai cũng có sở trường riêng. Chỉ có vị Duẫn quận vương này từ
nhỏ được sủng ái, nghe nói được Chu vương phi yêu như trân bảo, mỗi lần
Chu vương muốn quản giáo lại được Vương phi đứng ra che chở. Cho nên hắn văn bất thành võ cũng không tinh thông, cũng may hắn không phải Thế tử
nên tương lai không cần kế thừa tước vị. Vì vậy dù văn tự không biết
nhiều cũng không có trở ngại gì. Chỉ là bây giờ ở trước mặt tất cả mọi
người nói như vậy thật sự là làm người ta buồn cười không thôi.
Tiếu Thanh Huyền bất đắc dĩ trừng mắt nhìn đệ đệ, nhẹ giọng nói: “Quả nhiên
là hảo tự. Rất khó để bắt chước được kiểu chữ này, nhưng nhìn chữ mà Âu
Dương tiểu thư viết lại không phân biệt được. Thực sự là rất giống, đúng là làm người ta bội phục!”
Tiếu Nguyệt Minh nhìn những chữ cuồng thảo phía trên cũng gật đầu nói: “Âu Dương tiểu thư tài năng như thế,
nhưng lại chỉ là một nữ tử. Thật sự là đáng tiếc!”
Âu Dương Tước
lắc đầu cười nói: “Phụ thân ta cũng đã từng nói những lời ấy. Nhưng tỷ
tỷ lại thường nói bất luận là nam hay nữ, làm người đối nhân xử thế đều
giống nhau. Không cần hiển quý vinh danh, chỉ cần không thẹn với lương
tâm thì không có gì đáng tiếc!”
“Tuổi còn nhỏ đã hiểu biết như
vậy, đúng là không dễ!” Một thanh âm trầm thấp vang lên. Một câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn Minh quận vương.
Tiếu Thiên
Diệp buông ly rượu, vừa muốn lên tiếng thì bị Minh quận vương nhìn một
cái. Tiếu Thiên Diệp sửng sốt, bị ánh mắt lạnh như băng kia làm cho đông cứng tại chỗ. Những lời châm chọc chưa kịp nói đã phải nuốt ngược trở
lại.
Tiếu Thanh Bần thè lưỡi, nhìn Âu Dương Tước nói: “Chậc chậc, tỷ tỷ ngươi có thể được Trọng Hoa huynh khích lệ đúng là việc không dễ
dàng a! Huynh ấy cũng không phải người hay khen người người khác đâu!”
Ách, những lời đó Minh quận vương lại dùng giọng điệu lạnh như băng này nói
ra, quả thật không nghe ra nửa điểm ý tứ khích lệ. Âu Dương Tước khẽ
rùng mình, cảm thấy vị quận vương bách chiến bách thắng này đúng là khác với tưởng tượng của hắn. Thiếu niên thống soái có thể quyết thắng ngàn
dặm, giết người không chớp mắt hẳn nên là người mạnh mẽ vang dội, nhiệt
huyết tràn đầy, uống rượu phải trong chén lớn, ăn thịt hào sảng không
phải sao? Vì sao lại như vậy….Trong người Âu Dương Tước sinh ra một loại cảm giác ảo tưởng tan biến.
Khúc vũ cuối cùng, vũ đạo của Dung
quận chúa đã trở về ôn nhu. Dù sao bản tính vốn hiền dịu, trời sinh
quyến rũ, uyển chuyển nên miễn cưỡng vì những điệu múa mạnh mẽ mà đã đến cực hạn. Huống hồ ba điệu vũ đã qua, Kha Dung cũng đã hơi thấm mệt liền múa điệu lăng ba đang thịnh hành trong cung.
Kỹ thuật mềm mại,
vũ thái nhẹ nhàng giống như mây bay trong không trung lại giống như
chuồn chuồn lướt nước. Mọi người nhìn thì cảm thấy kỹ thuật múa của quận chúa khi thì là một khúc vũ loan ca phượng, khi thì là trăng tàn hoa
rơi yên trọng, khi thì lại như bóng mờ dưới ánh trăng, khi thì lại uyển
chuyển như nước chảy. Giống như tiên nữ ở Long cung bay đi vậy, thật như câu ‘lăng ba vi bộ miệt sinh trần, ai gặp lúc ấy yểu điệu thân’. Đúng
là xinh đẹp tuyệt luân, làm cho người xem cảm thấy như vậy là đã đủ mãn
nguyện rồi nhưng vẫn còn tán thưởng không thôi. Vũ đạo kết thúc, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Âu Dương Noãn, không biết nàng
còn có thể làm điều gì khác khiến mọi người ngạc nhiên.
Lúc này
không phải là thư pháp mà là tranh họa. Âu Dương Noãn nhẹ nhàng niêm bút nơi tay, nha hoàn đứng gần đó cảm thấy khó hiểu. Dung quận chúa thể
hiện vũ đạo uyển chuyển còn Âu Dương Noãn lại cúi đầu vẽ tranh.
Đợi khi xong nâng lên cho mọi người nhìn, có người còn không nén nổi sự
thất vọng. Trên tờ giấy Tuyên Thành đúng là vẽ rất nhiều hoa tươi, tuy
nói đậm nhạt có hứng thú, hoa sắc tiên nghiên. Đem toàn bộ cảnh đẹp hoa
viên bên ngoài vào trong bức họa, nhưng so với vũ đạo phi phàm của Dung
quận chúa thì không khỏi cảm thấy bức họa này lại trở nên bình thường.
Lâm Nguyên Nhu tươi cười châm chọc, xòe quạt tròn che đi tia trào phúng bên môi, ha ha cười nói: “Chỉ là một bức bách hoa đồ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên!”
Nha hoàn liền đem giấy Tuyên Thành lật ngược lại,
tất cả mọi người đều kinh hô một tiếng. Hóa ra mặt trái cũng là một bức
họa, mọi người đều mở to mắt nhìn. Xưa nay chỉ có thêu song mặt, làm sao có thể có họa song mặt? Cẩn thận nhìn, thì ra là một vị tuyệt đại mỹ
nhân.
Tiếu Thanh Bần không để ý đến dáng vẻ liền chạy lại gần,
nhìn nửa ngày, đột nhiên chỉ vào Dung quận chúa nói: “Quận chúa, chính
là nàng a!”
Dung quận chúa ngưng thần nhìn kỹ, mỹ nhân trong
tranh đang nhanh nhẹn khởi vũ, thân hình uyển chuyển, trông xinh đẹp vô
cùng. Đó không phải là mình sao? Âu Dương Noãn vẽ khi mình đang múa,
nhưng lại có thể vẽ ra được tuyệt đẹp như vậy….Kha Dung không khỏi lộ ra nụ cười.
Mọi người ai cũng đều kinh ngạc than lên.
Âu Dương Noãn nói: “Xin mượn ly rượu của ngài một chút!”
Tiếu Thanh Bần thấy Âu Dương Noãn đang hỏi hắn thì mặt không khỏi đỏ lên,
theo bản năng đưa ly rượu bị hắn siết chặt trong tay cho nàng.
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, không biết Âu Dương Noãn muốn làm cái
gì. Đang thắc mắc thì thấy nàng mỉm cười hất ly rượu lên bức tranh. Qua
một lát thì thấy bức tranh kia thế nhưng lại hiện ra cảnh tượng kỳ dị
đến cực điểm.
Sau khi bị rượu hắt lên, vị mỹ nhân kia cùng hoa
tươi trong hoa viên ở mặt phải bức tranh thế nhưng liền hòa vào làm một. Giống như đó vốn là một bức tranh bình thường, nhìn kỹ lại thì thấy mỹ
nhân đang múa trong vườn hoa, như ẩn như hiện.
Tất cả mọi người
đều bị chấn động không nói nên lời, qua nửa ngày mới không hẹn mà lên
những tiếng vỗ tay, tán thưởng. Mọi người đều vì tài hoa của tiểu cô
nương này làm cho khuynh đảo. Hơn nữa ngoài tài hoa hơn người, nàng dung mạo lại xinh đẹp, cử chỉ đoan trang. Đứng ở trong một rừng hoa tươi này vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ngay cả Dung quận chúa mọi
người cũng đã lãng quên, chỉ luôn miệng tán thưởng bức tranh kỳ diệu
này, mọi người ai cũng thưởng thức thật gần, yêu quý không thôi.
Qua hồi lâu, những tiếng tán thưởng vẫn không ngớt.
Âu Dương Tước thế nhưng lại hơi hơi thở dài, từ hơn mười ngày trước, tỷ tỷ đã phái người đi tìm kiếm một loại mực màu kỳ lạ. Hóa ra là muốn dùng
trong dịp này, quả nhiên là tâm cơ xảo diệu. Nhưng tỷ tỷ đến tột cùng là sớm đã có chuẩn bị muốn trong yến hội này thể hiện hay vẫn là sớm đoán
được là có người sẽ cố ý gây khó dễ. Điều này hắn lại không thể nào đoán được.
Đại công chúa nhìn Dung quận chúa rồi lại nhìn Âu Dương
Noãn, vi dục nói: “Vốn là ông trời tạo nên nhân loại. Thế nhưng ông trời lại ưu ái đem phúc trạch hết cho hai người, ta đây cũng không có cách
gì phân ai cao ai thấp. Nếu đã như vậy, xin mời chư vị đang ngồi đây
cùng bình điểm đi!”
Âu Dương Noãn khẽ lắc đầu, Đại công chúa tựa
hồ như muốn Dung quận chúa cùng nàng phân cao thấp. Kỳ thật làm vậy để
làm gì chứ? Dung quận chúa khuynh quốc khuynh thành, bản thân nàng còn
chưa trưởng thành, cho dù thua cũng có gì đặc biệt chứ?
Đại công chúa mỉm cười, vỗ nhẹ tay nói: “Người đâu, mau mang hoa đến cho các vị tân khách!”
Cung nữ liền cầm hoa bước xuống. Lát sau trước mắt Dung quận chúa cùng Âu
Dương Noãn hoa càng ngày càng nhiều, cơ hồ như xếp thành một núi nhỏ.
Xương Bồ lặng lẽ nói nhỏ bên tai Hồng Ngọc: “Cái này không công bằng! Các vị
phu nhân ở đây ai cũng muốn lấy lòng Dung quận chúa nên tất nhiên sẽ đem hoa cho nàng. Còn tiểu thư nhà chúng ta bình thường không thích xuất
môn, đúng là ăn gian nha!”
Hồng Ngọc trừng mắt với Xương Bồ, ý
bảo nàng ta không cần lắm lời, có thể cùng Dung quận chúa so tài đã là
điều khó có được rồi. Thế nhưng Hồng Ngọc vẫn thấy, tiểu thư cũng không
phải bị đối phương hoàn toàn trấn áp.
Quả nhiên, sau khi đếm hoa,
Dung quận chúa vẫn nhiều hơn Âu Dương Noãn hai đóa. Âu Dương Noãn cười
nói: “Không, phải là ba đóa mới đúng. Hinh biểu tỷ sợ ta thua sẽ khóc
nhè nên mới cố ý mang hoa của tỷ ấy cho ta!”
Mọi người lập tức
cười ồ lên. Lâm Nguyên Hinh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thầm nghĩ các
vị thiên kim tiểu thư đang ngồi đây có ai là không tinh thông cầm kỳ thi họa. Vũ đạo của Dung quận chúa tuy rằng diễm áp quần phương nhưng cũng
chưa chắc không có người làm được như vậy. Còn Âu Dương Noãn hiểu biết
đủ rộng, tâm tư đủ sâu, so với Dung quận chúa lại có vẻ cao hơn một
chút. Nhưng rốt cuộc Lâm Nguyên Hinh vẫn nói: “Đúng vậy! Dù sao ta cũng
muốn Noãn Nhi biểu muội đừng buồn quá thôi!”
Môi đại công chúa cong lên, nói: “Không cần kết luận sớm như vậy! Mau qua mời nam khách bên kia lại đây!”
Náo nhiệt phía bên này, Tiếu Thanh Bần đã muốn đi đến trước mặt Âu Dương
Noãn. Trong tay hắn cầm hoa mẫu đơn, thanh âm trong sáng nói: “Mau đưa
cho Âu Dương tiểu thư!”
Mọi người ồn ào vỗ tay hoan nghênh, cao
giọng cười to. Xương Bồ lại tiếp tục nói nhỏ bên tai Hồng Ngọc: “Người
khác đều là đưa hoa đào, sao hắn lại cầm mẫu đơn?”
“Nếu ta không
nhìn lầm, đây chẳng phải là cực phẩm mẫu đơn ba ngày trước Thái tử mới
tặng cho ta sao?” Đại công chúa thản nhiên nói.
Mọi người …..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT