“Tỷ tỷ, vào quân đội chỉ cần nghị lực cùng thực lực!” Âu Dương Tước mở to hai mắt, đồng tử đen láy chiếu ra dung nhan như ánh nắng của Âu Dương Noãn.

“Thực lực? Nếu Minh quận vương hắn xuất thân từ hàn tộc thì dựa vào cái gì mà được chấp chưởng suất ấn, dựa vào hiệu lệnh gì để có tư cách làm tướng lãnh cao nhất? Chỉ sợ cơ hội để hắn tự phát huy tài năng cũng không có? Đệ cùng Minh quận vương có thể so sánh được sao? Đệ không có Yến vương cường lực phía sau làm hậu thuẫn, cũng không phải là hoàng trưởng tôn có thể đàn áp khí thể đối thủ. Cho dù đệ thiện chiến trên chiến trường cũng chỉ có thể là một binh lính nhỏ nhoi, đánh giặc cũng phải tiên phong phía trước. Còn chưa có công lao đã có thể phơi thân nơi chiến trường. Đây là cái mà đệ gọi là kiến công lập nghiệp sao?” Âu Dương Noãn thản nhiên nói, ánh mắt đen láy không hề chớp nhìn Âu Dương Tước.

“Đệ…” Âu Dương Tước nghẹn lời, hắn đột nhiên ý thức được những lời này tỷ tỷ đã muốn nói từ lâu nhưng lại chưa từng nói ra.

“Tiền triều từng có một vị quân thần, chiến vô bất thắng. Cuối cùng cũng chết trong tay người của mình, đệ có biết ngài ấy chết như thế nào không?”

“Tỷ đang nói đến Trần Vân Chi?” Âu Dương Tước nhíu mày, nói: “Ông ấy nghênh địch xuất chiến, bách chiến bách thắng nhưng lại khiến cho thủ hạ đố kỵ. Trong một lần bị quân địch truy kích, tướng thủ thành lại không chịu mở cửa thành cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể lực chiến mà chết…”

“Cho nên dù đệ có bản lĩnh chạm trời cũng cần phải hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế. Nếu như ông ấy sớm chuẩn bị tốt hết thảy, mưu tính người tốt tâm thì có bị rơi vào kết cục như vậy không? Để làm được việc lớn, không phải chỉ có năng lực lãnh binh đánh giặc, mặt khác cũng cần phải có năng lực lĩnh ngộ phi phàm cùng khả năng khống chế. Nếu không chẳng những không thể vì vẻ vang đất nước mà còn hại bản thân chết thảm, hại người thân thương tâm khổ sở. Tỷ tỷ muốn đệ thông hiểu nhân tình là vì tương lai không muốn bị đệ làm cho thương tâm. Đệ hiểu chưa?”

Âu Dương Tước nhìn tỷ tỷ mình, rồi lâm vào trầm mặc thật lâu. Hắn đang tự hỏi rốt cuộc trong lời nói của tỷ tỷ có ý gì, giống như là nếu hắn thật sự đầu quân ra chiến trường thì sẽ làm được cái gì? Kiến công lập nghiệp. Nếu như năng lực cùng bối cảnh không đủ lớn thì bản thân ngay cả cơ hội thể hiện tài năng cũng không có. Hắn vẫn luôn khinh thường những kẻ mưu cầu leo lên nhà quyền quý, nhưng tỷ tỷ lại nói với hắn chỉ cần có thể đạt được mục đích thì leo lên quyền quý chính là một thủ đoạn. Chỉ cần có cơ hội thể hiện sở trường, cúi đầu trước người khác thì có là gì! Cái này không phải hắn nhẫn nại suy nghĩ mà là tấc đất tấc tranh, phải thận trọng. Tỷ tỷ tuy rằng nghiêm khắc nhưng lại không có một câu nào là không vì suy nghĩ cho hắn. Âu Dương Tước nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, xong ngẩng mạnh đầu nhìn Âu Dương Noãn nói: “Tỷ tỷ, đến một ngày nào đó đệ nhất định sẽ làm được như những gì tỷ nói!”

Âu Dương Noãn thản nhiên mỉm cười: “Tỷ chờ đến ngày đó!”

Sau khi Âu Dương Tước rời đi, Âu Dương Noãn đứng lên, đi đến trước cửa sổ được tinh tế điêu khắc hình đám mây tiên hạc. Tấm mành màu xanh uốn lượn che đi bóng dáng Âu Dương Tước đang chạy ra khỏi viện. Nhìn đệ đệ dần dần bước đi càng nhẹ nhàng, Âu Dương Noãn lộ ra mỉm cười, đáy mắt không biết vì sao lại hiện lên chút bi thương.

“Đại tiểu thư!” Phương mama lo lắng nhìn nàng.

Âu Dương Noãn quay đầu, trong ánh mắt đen láy hiện một chút lưu niệm, nhẹ giọng nói: “Mama, ngươi nói xem, Tước Nhi có phải rất giống mẫu thân ta hay không? Ngoại tổ mẫu đã từng nói với ta, tính tình mẫu thân cũng là đánh chết không chịu cúi đầu này!”

Cho nên phu nhân mới đi sớm như vậy, mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, trên đời này cho tới bây giờ những người như vậy sẽ rất khó để tồn tại. Đại tiểu thư để đại thiếu gia đi đón ý nói hùa là hy vọng hắn có thể hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, để sau này có lợi cho việc lập thân.

(Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi: Cây cao vượt rừng gió sẽ dập. Câu này đại ý là trong rừng những cây nào mọc tươi tốt nhất cao nhất thường sẽ bị chặt trước)

“Đại tiểu thư! Người nói không sai. Người nói những lời này tất cả là vì muốn tốt cho đại thiếu gia!” Phương mama thở dài nói.

Âu Dương Noãn nhìn hai tay mình, nhẹ giọng nói: “Tay dính máu tươi, từng bước cẩn trọng. Cuộc sống như vậy thích hợp với Tước nhi sao?”

….

Mười ngày sau.

Làn váy màu thiên bích trong suốt, thân đối, tay áo rũ xuống. Thắt lưng được dùng dải lụa thêu hoa hải đường đỏ rực. Trước ngực đính một viên bạch ngọc, thập phần tươi đẹp nhưng cũng rất trong trắng thuần khiết. Âu Dương Noãn nhìn bản thân trong gương, khẽ mỉm cười. Mỹ nhân trong gương cũng liền nhoẻn miệng làm lòng người như say, thoáng chốc bị đoạt đi hồn phách.

Hồng Ngọc tán thưởng nói: “Tiểu thư, mọi người nói Dung quận chúa mỹ mạo vô song. Nhưng theo nô tỳ thấy đó là vì tiểu thư suốt ngày chỉ ở trong phủ, rất ít khi tham gia các yến hội mà thôi. Bọn họ đúng là kiến thức quá nông cạn!”

Âu Dương Noãn lắc đầu cười nói: “Dung quận chúa có thể khiến Thái Hậu ưu ái như vậy chắc chắn không phải nữ tử tầm thường. Ngươi không được nghị luận như vậy!”

“Dạ!” Nói xong Hồng Ngọc liền đẩy Xương Bồ vẫn còn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, “Còn nhìn cái gì nữa, mau chuẩn bị khởi hành đến phủ công chúa. Đến đó ngươi chú ý một chút, đừng gây rắc rối!”

Xương Bồ nhìn Âu Dương Noãn rồi lại nhìn Hồng Ngọc, thè lưỡi nói: “Nô tỳ mới không như vậy! Nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ tốt Đại tiểu thư!”

Phương mama nhìn Hồng Ngọc hiền lành đang múa vuốt cùng Xương Bồ trung thành khờ khạo, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Mama lo lắng điều gì sao?”

Phương mama thở dài nói: “Tiểu thư, hay là để nô tỳ theo hầu người đi! Nếu không nô tỳ sẽ rất lo lắng!”

“Chân mama hàn chứng còn chưa khỏi hoàn toàn. Lúc này nếu theo hầu bên ngoài không phải là không công chịu tội sao? Mama nghe ta nói, không cần theo ra ngoài. Yên tâm đi, ta không sao đâu!”

Phương mama không tự chủ được mà đưa tay lên che đi khóe mắt, thật cẩn thận lau nước mắt nói: “Nháy mắt, tiểu thư có thể được đến yến hội hằng năm của Đại công chúa. Phu nhân trên trời nếu biết được nhất định sẽ rất cao hứng!”

Hồng Ngọc nghe được, trên mặt lộ ra biểu tình trào phúng nói: “Chỉ sợ còn một vị phu nhân nữa bị chọc tức đến…”

Âu Dương Noãn lắc đầu nói: “Được rồi! Không cần nhắc đến những người không có mặt. Chúng ta đi thôi!”

Âu Dương Tước sớm đã đứng chờ ngoài sân, hắn kế thừa sự thanh lệ của Lâm Uyển Thanh, thêm phong độ của Âu Dương Trì. Dung mạo tuấn tú, trên người lại không hề có nửa điểm giống hài tử ngược lại ôn hòa bình tĩnh. So với ngày thường đã thêm ổn trọng, loại khí chất này không ngờ có thể thấy được trên người một đứa nhỏ, làm người ta không khỏi nhìn một lần liền không thể dời mắt.

Hắn bước lên giữ chặt lấy tay Âu Dương Noãn, trong mắt ẩn ẩn có tia sáng lưu động: “Tỷ tỷ!”

Âu Dương Noãn gật đầu rồi cầm lấy tay hắn cùng đến Thọ an đường bái biệt tổ mẫu, rồi lên xe ngựa ra khỏi Âu Dương Phủ.

Phúc Thụy viện.

Âu Dương Khả ném lọ hoa mai xuống sàn, vẻ mặt đỏ bừng nói: “Mẫu thân, bọn họ đúng là quá đáng. Bái thiếp của đại công chúa ngay cả cái liếc mắt con cũng không được thấy!”

Lâm thị cười lạnh một tiếng, nói: “Khả nhi, tổ mẫu ngươi hiện tại xem mẹ con chúng ta như là kẻ thù, một cơ hội tốt như vậy sao để chúng ta xuất đầu lộ diện được chứ? Đừng nói là ngươi, ngay cả ta bà ấy cũng không báo một tiếng, tự ý quyết định để tỷ đệ Âu Dương Noãn đi!”

“Nhưng mà…Trước kia chưa từng có chuyện như vậy? Tổ mẫu chưa bao giờ xen vào chuyện này!” Âu Dương Khả ngã ngồi trên ghế, sắc mặt uể oải, suy sụp tinh thần.

Lâm thị liền đi qua, vuốt vuốt tóc mai Âu Dương Khả, mỉm cười nói: “Không nghĩ đến chuyện này nữa! Mau, mau nhìn xem mẫu thân làm cái gì cho con này!”

Trên tay Vương mama là một đôi giày thêu, Âu Dương Khả liếc mắt một cái. Lâm thị tự mình ngồi xuống thay nàng ta ướm thử, nói: “Khả nhi đi qua đi lại thử xem!”

Âu Dương Khả vừa nghe trên mặt lập tức lộ ra biểu tình chán ghét cùng oán hận. Chính là nàng ta không thể không đứng lên đi thử vài bước. Vừa đi được hai bước nàng ta đã kinh ngạc quay đầu nhìn Lâm thị. Trên mặt Lâm thị lộ ra tươi cười, ôn nhu nói: “Đôi giày này thoạt nhìn không khác những đôi bình thường nhưng bên trong nó lại có Càn Khôn. Nếu Khả Nhi đi đôi giày này thì việc đi lại không có vấn đề gì hết!”

Đôi giày này được làm một chiếc cao một chiếc thấp, góc độ cùng độ cao đều vừa khéo, rất phù hợp với chân của Âu Dương Khả. Khi bước đi lại rất vững vàng, người ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện điều gì khác thường. Để làm được đôi giày này, Lâm thị đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư.

Âu Dương Khả từ sau khi đi đứng khập khiễng liền không ra khỏi cửa. Nàng ta rất căm hận mọi người dùng ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp họa để nhìn mình. Nay có được đôi giày này, nàng ta vui sướng đi tới đi lui, rồi lại rất hưng phấn cuối cùng lại biến thành tức giận. Âu Dương Khả quăng đôi giày nói: “Chẳng lẽ cả đời con đều phải dựa vào nó sao? Mẫu thân, người đã nói sẽ báo thù cho con! Âu Dương Noãn đã hại con thành cái dạng này, người còn muốn nó yên ổn đến yến hội ngắm hoa tỏa sáng sao?”

Lâm thị mỉm cười, không chút hoang mang nhặt đôi giày lên đến đưa cho Âu Dương Khả nói: “Nha đầu ngốc! Mau đi vào đi, mẫu thân đã sớm tính toán tốt, không cần con phải lo lắng!”

“Mẫu thân, người…” Âu Dương Khả lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Vương mama tươi cười nói: “Tiểu thư tốt của ta, phu nhân đã sớm an bài mọi thứ rồi. Tiểu thư chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thương, cứ để Đại tiểu thư đắc ý một thời gian, chúng ta cùng chờ xem kết cục cuối cùng đi!”

Thiết yến lần này của Đại công chúa không phải diễn ra trong phủ ở kinh đô mà là một biệt viện cách đó rất xa. Mã Phong của Âu Dương phủ một đường đi tới, Âu Dương Noãn cùng nói chuyện với Âu Dương Tước suốt đường đi nên không cảm thấy lộ trình quá xa xôi.

Đến cửa biệt viện, Âu Dương Tước xuống xe trước rồi quay đầu đỡ lấy Âu Dương Noãn. Nàng vừa bước một chân xuống liền nghe thấy tiếng cười nhạo: “Oh? Nhà Âu Dương Thị Lang cũng nhận được bái thiếp sao?”

Âu Dương Noãn ngẩng đầu nhìn thì thấy một thân hình cao lớn đang đi tới. Đôi mắt giống như nước nơi giếng sâu, oánh nhuận trong suốt đang mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn. Hôm nay hắn mặc hoa phục, sáng chói lọi so với khi hắn một thân nhung trang kỵ xạ lại càng làm cho người đối diện không dám nhìn thẳng.

“Thỉnh an Thế Tử!” Âu Dương Noãn xuống xe, bình thản hành lễ. Âu Dương Tước cũng cúi đầu, cung kính hành lễ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ nghiêm túc, không nhìn ra nửa điểm tâm tư.

“Thế tử điện hạ!” Âu Dương Noãn tươi cười, “Thật sự là rất khéo a?”

“Oh! Ta nghe nói Âu Dương tiểu thư cũng đến nên đặc biệt hướng tiểu thư tỏ ý tạ lỗi!” Tiếu Thiên Diệp ôn nhu cười.

Âu Dương Noãn không khỏi nhướng mày: “Tần vương Thế tử chưa bao giờ làm sai, làm sao lại nói đến tạ lỗi?”

“Mặc dù ta không nhận sai nhưng cũng bị ngươi làm cho không thể không cúi đầu. Bản lĩnh như vậy cũng đủ khiến Tiếu Thiên Diệp ta bội phục!” Câu này của hắn là có thâm ý giống như thật sự muốn giao hảo với Âu Dương Noãn nhưng tựa hồ như có ám chỉ trào phúng. Muốn phản bác hắn nhưng lại không tìm được chỗ để phản bác.

“Tỷ tỷ, chúng ta vào thôi!” Âu Dương Tước đứng bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đanh lại.

“Vị này là…” Tiếu Thiên Diệp ngưng mắt nhìn, làm bộ như không biết. Đến khi thị vệ nhỏ giọng nói hai ba câu mới làm vẻ giật mình nói: “Oh! Hóa ra là Âu Dương công tử. Xin thứ lỗi mắt ta vụng về, lần trước tuy rằng đã có duyên gặp mặt nhưng công tử đúng là không lưu lại ấn tượng sâu sắc. Người bên ngoài chỉ biết Âu Dương gia có vị Đại tiểu thư xuất chúng nhưng lại không biết còn có một vị đại thiếu gia, lúc gặp nguy hiểm lại lấy tỷ tỷ ra làm bia. Âu Dương công tử đúng là có phúc, bình thường ngươi hay làm cái gì? Đánh đàn thêu hoa sao?”

Cho dù là người thành thục cũng sẽ khó mà chịu nổi khi bị hắn dùng lời lẽ kích bác. Nhưng ánh mắt đen láy của Âu Dương Tước lại chỉ chợt lóe rồi liền cúi đầu, giữ chặt lấy tay Âu Dương Noãn kéo nàng đi vào trong, giống như là không có nghe thấy lời Tiếu Thiên Diệp.

Tiếu Thiên Diệp lại nhanh hơn một bước đứng chắn trước mặt hai người không cho bọn họ đi qua.

“Thế tử gia thật sự là rất rảnh rỗi a!” Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Thiên Diệp, nụ cười trên mặt lại càng sáng lạn hơn, nàng nói: “Minh quận vương rong ruổi sa trường vì nước lập công. Đáng tiếc ở trên sa trường lại chưa từng thấy bóng dáng thế tử, có thể thấy được là người cũng không thích vang danh. Không biết ngày thường Thế tử lấy gì tiêu khiển? Có phải cũng giống Tước Nhi nhà chúng ta đánh đàn thêu hoa?”

Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng: “Ta vốn là người chơi bời lêu lổng. Không đi đánh giặc cũng không làm gì. Huống hồ ta cũng không có một tỷ tỷ tài năng, khắp nơi che chở ta như thế….”

Âu Dương Noãn bỗng cảm thấy bàn tay Âu Dương Tước dần dần lạnh đi, liền siết chặt lấy. Tươi cười trên mặt lại càng ôn nhu thân thiết: “Thế tử sao lại nói vậy? Ngài là quý tộc hậu duệ thiên hoàng, xưa nay vốn cao cao tại thượng, sao lại so sánh với đám người thường chúng ta, như vậy chẳng phải là đang tự hạ thấp bản thân sao?”

“Người thường?” Đối mắt Tiếu Thiên Diệp sâu không thấy đáy, cười nói: “Ngươi mà cũng là người thường sao? Mồm miệng lợi hại thiên hạ không địch thủ. Chắc người bên ngoài cũng không biết Âu Dương gia đại tiểu thư xinh đẹp đoan trang kỳ thật là một nữ tử mạnh mẽ không cái gì là không dám làm. Vậy mà trên mặt lại là cái dạng biểu tình gì!”

Âu Dương Tước ngẩng mạnh đầu, đôi mắt hừng hực lửa giận. Hắn cắn môi muốn nói gì đó nhưng chung quy lại không nói gì. Hắn biết không thể gây thêm phiền phức cho tỷ tỷ. Nhịn xuống! Nhịn không được cũng phải nhịn!

Âu Dương Noãn nhíu nhíu mày, mục đích của Tiếu Thiên Diệp là muốn làm cho Âu Dương Tước tức giận, thậm chí muốn Tước nhi luống cuống trước mặt mọi người để bị bọn họ cười nhạo. Nếu bây giờ nàng ngăn đón sẽ làm tăng thêm uy phong của hắn, làm nhụt nhuệ khí của Tước nhi. Nhưng nếu nàng đứng ra che chở, chỉ sợ hắn sẽ lại nói Tước Nhi chỉ biết núp dưới cánh của tỷ tỷ, là thứ không có tiền đồ. Nếu như cứ im lặng nhìn tình hình chỉ sợ đệ đệ không phải là đối thủ của Tiếu Thiên Diệp. Nhưng mà nếu nàng thật sự nhúng tay vào….một vị thiên kim nhà quan phủ lại ở trước biệt viện của Đại công chúa tranh cãi với Tần Vương Thế tử, như vậy lại càng không sáng suốt.

Đang lúc nàng do dự, thì thấy Âu Dương Tước bước lên trước một bước, thấp giọng nói: “Thế tử điện hạ, ta từng đắc tội với ngài. Vạn phần xin ngài thứ lỗi! Từ nay về sau Âu Dương Tước sẽ không vô lễ như lần trước, phàm là nơi của ngài ta đây sẽ nhượng bộ lui binh, tuyệt đối không dám mạo phạm. Tỷ tỷ của ta chỉ là một nữ tử, chân không ra khỏi phòng, cùng thế sự vô tranh. Mong ngài giơ cao đánh khẽ, đừng khó xử tỷ tỷ ta!”

Thấy hắn nhanh như vậy có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, không hề bị Tiếu Thiên Diệp chọc cho tức giận, khoé môi Âu Dương Noãn khẽ giương lên. Ngay cả Tiếu Thiên Diệp cũng giật mình nhìn Âu Dương Tước.

Chu tiên sinh đứng phía sau Tiếu Thiên Diệp cũng lẳng lặng đánh giá vị thiếu niên này, chỉ cảm thấy trên người hắn thế nhưng lại không hề có chút lỗ mãng. Bị Thế tử gia khích tướng như vậy cũng không hề mắc mưu, tuổi còn nhỏ đã bình tĩnh nói ra được những lời đó, những lời mà ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc làm được. Đúng là không gặp ba ngày mà làm người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Ánh mắt hắn không tự chủ được rơi xuống người Âu Dương Noãn, thấy trên mặt nàng vẫn là gương mặt trầm tĩnh đó thì không khỏi âm thầm cảm thán. Phong thuỷ Âu Dương gia rốt cuộc tốt như thế nào mà lại sinh ra được đôi tỷ đệ xuất sắc như vậy.

Tiếu Thiên Diệp không nhìn Âu Dương Tước nữa, hắn nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Thấy sắc mặt nàng vẫn thong dong bình tĩnh, nửa điểm tức giận cũng không có. Bỗng dưng hắn cảm thấy mất hứng, cũng cảm thấy bực bội, tươi cười trên mặt cũng nhạt dần. Hắn nói: “Xem ra Âu Dương tiểu thư từ nay về sau muốn nhìn ta như là người lạ?”

Hắn vẫn còn đứng chắn ngang phía trước, nửa điểm ý tứ nhường đường cũng không có. Âu Dương Noãn thở dài một hơi, đang muốn lên tiếng lại nghe người thông báo Minh quận vương đến!

Một hàng xe ngựa nối dài không dứt, đám người rộn ràng nhốn nháo trước cửa biệt viện bỗng nhiên tĩnh lại không một tiếng động.

Bọn thị vệ có khuôn mặt tuấn lãng giục ngựa tướng tuỳ, sắc mặt ai cũng không chút thay đổi. Bên hông giắt kiếm dài, ánh sáng chói mắt nhưng cũng tràn ngập hàn khí.

Một nam tử trẻ tuổi xuống ngựa, hắn khoắc áo choàng màu vàng, trên cổ thêu phượng tước, một đôi mắt phượng sắc bén. Cao quý mà hoa lệ, đồng tử đen láy sâu không thấy đáy, cao quý giống như không nên có mặt ở nơi trần tục này. Gió khẽ thổi sợi tóc hắn rồi lại đáp xuống vầng trán rộng lớn ấy, hắn cũng không thèm gạt đi ánh mắt thoáng hướng đến chỗ mấy người Âu Dương Noãn.

Âu Dương Tước ngẩn người, đột nhiên ý thức được nam nhân trước mắt này chính là người mà mình khát khao muốn trở thành. Hắn từ nhỏ đi đến đâu cũng được người ta khen dung mạo xuất chúng, nhưng lúc này mới biết, cùng nam tử này so sánh thì hắn chẳng là cái gì hết.

Âu Dương Noãn nghe thấy âm thanh có người xuống ngựa, có người nói: Minh quận vương…

Bọn thị vệ phía sau cũng đều theo xuống ngựa, Minh quận vương hướng bọn người Tiếu Thiên Diệp bước đến.

Tiếu Thiên Diệp không tự chủ được mà nắm chặt hai tay, trong lòng chỉ hận không thể đánh một quyền vào mặt Minh quận vương.

Sắc mặt hắn thật không tốt nhìn chằm chằm Minh quận vương đang bước đến gần, gần ngay trước mặt Tiếu Thiên Diệp. Nhưng….lại lướt qua vị Thế tử điện hạ tôn quý này, áo choàng bị cơn gió nhẹ tung lên, đối với vị Tần vương Thế tử đang vận sức chờ phát động này lại hoàn toàn không thèm để ý…

Nhìn thấy cảnh tượng này, không biết vì sao Âu Dương Noãn lại đột nhiên rất muốn cười. Bởi vì đột ngột nên nàng thật sự bật cười. Nụ cười này của Âu Dương Noãn như là mặt trăng đẩy đám mây mù, mãn không sinh huy. Xinh đẹp đến làm lòng người say mê. Mặc dù Âu Dương Tước cùng Hồng Ngọc ngày thường đã nhìn quen má lúm đồng tiền này của Âu Dương Noãn, đã không còn kinh diễm như khi mới nhìn, nhưng vẫn có người nháy mắt cảm thấy ánh sáng xung quanh bị nàng làm cho lu mờ. Đó là Tiếu Thiên Diệp! Hắn hoàn toàn quên đi sự không thoải mái vừa rồi, đắm chìm vào nụ cười bất chợt này.

Minh quận vương đã muốn bước qua này tựa hồ như nhớ ra điều gì, đột nhiên dừng bước, xoay người lại. Hắn nhìn Âu Dương Noãn, tựa hồ như đăm chiêu, thị vệ bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Quận vương, ngài làm sao vậy?”

Minh quận vương lắc lắc đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.

Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu Dương Noãn, ý thức được nàng đang xem kịch vui thì biểu tình trên mặt lập tức trở nên khó coi. Âu Dương Noãn nhẹ giọng cười nói: “Yến hội rất nhanh thôi sẽ bắt đầu. Thế tử gia, chúng ta xin thất lễ trước!”

Vừa bước vào cửa liền có người dẫn bọn họ đến nơi tổ chức yến hội.

Dọc đường đi này, trong hoa viên cây gỗ lâu năm cao che trời, quái thạch lập lâm, hoàn sơn hàm thủy, đình thai lâu tạ. Vừa chuyển qua hành lang, cảnh trí lại thiên biến vạn hóa. Lúc này vẫn còn sớm, đám sương mù vẫn chưa tan hết. Hoa đào đỏ tươi, hạnh hoa trắng ngần, các loại hoa hồng đủ màu sắc vẫn còn đang chìm trong sương mù. Lúc mặt trời lên, sương mù bị ánh hào quang xua đi, các loại hoa lại càng thêm kiều diễm rực rỡ. Một cơn gió thổi qua, những giọt sương lay động, phiêu đãng dừng trên đầu vai Âu Dương Noãn. Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng phủi đi. Nhưng lại không biết rằng bản thân cũng như hòa vào cảnh sắc nơi đây, làm người nhìn kinh diễm than lên không thôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play