Lâm Phàm đứng trên tông môn nhìn con đường dẫn xuống chân núi, thấy từng đệ tử mặc y phục Thánh Ma Tông lục tục bỏ đi, lại nhìn cảnh vật thường ngày giờ trống trải xác xơ, cũng có chút buồn bã.
Đại đa số đệ tử đều lựa chọn rời đi, nguyện ý lưu lại không có bao nhiêu.
Quả nhiên tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
- Hàn sư huynh.
- Phương sư đệ.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy hai vị huynh đệ từng bị mình ‘chỉnh’ vô cùng thảm.
Phương Hàn và Hàn Lục nhìn thấy người gọi mình, khẽ nhíu mày.
- Lâm sư đệ, không định xuống núi sao?
Hàn Lục cười lạnh trong lòng.
- Không xuống, Hàn sư huynh, Phương sư đệ, trước kia đắc tội nhiều, ta lần nữa xin lỗi hai người.
Lâm Phàm chắp tay nói.
- Không có việc gì, đều là chuyện nhỏ, sư huynh không nhỏ mọn như vậy.
Hàn Lục giờ phút này lại càng cười lạnh liên tục, không biết tên khốn khiếp này lại muốn làm gì.
- Huynh có đắc tội ta lúc nào sao?
Phương Hàn hỏi.
Lâm Phàm sửng sốt, tiếp đó cười khoát tay áo:
- Không có, là sư huynh nhớ lầm.
Lâm Phàm tự nhiên muốn bảo trì hình tượng tốt đẹp. Phòng của Phương sư đệ là hắn phá, nhưng Phương sư đệ vẫn không biết, tội gì mình phải thừa nhận.
- Lâm sư đệ, ngày sau có cơ hội sẽ gặp lại.
Hàn Lục đeo trên lưng một tay nải đồ đạc, chắp tay nói.
Ngay một khắc bước xuống bậc thang xuống núi, hắn liếc mắt nhìn lướt Lâm Phàm một cái, khóe miệng lộ một tia cười lạnh.
Xem ra thù này mình không tự báo được, có điều mượn tay tông môn khác cũng tốt.
Tông môn gặp nạn, Hàn Lục không nghĩ tới việc đồng sinh cộng tử cùng tông. Hắn cho rằng mình có bảo bối nghịch thiên, sau này trở thành tuyệt thế cường giả đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, không cần bỏ mạng vô ích.
Cùng lắm thì tu luyện đại thành quay lại báo thù giúp là được.
Mà Phương Hàn càng hơn thế, hắn đến Thánh Ma Tông là để tìm nơi tá túc.
Hiện giờ này tông môn sắp khó giữ được, vậy cũng không cần phải ở lại.
Chính mình sau này sẽ là Ma Đế muôn đời, uy hách vũ nội, bán mạng vì tông môn này rất không đáng giá, huống hồ tông môn này cũng chưa đủ tư cách để một đời Ma Đế tương lai bán mạng.
Nhìn thấy hai người rời đi, Lâm Phàm thở dài một tiếng, giống như trong tích tắc tông môn đã mất đi sự phồn vinh từng có.
- Ớ!
Lâm Phàm chợt thấy một người quen, hơn nữa còn là người quen đặc biệt.
- Vương sư huynh…
Lâm Phàm nhiệt tình hô.
Vương Thiên Phong nhìn thấy từng đám sư đệ từng bị mình khi dễ lũ lượt rời đi, cũng đang thương cảm vạn phần. Có điều vừa lúc đó, hắn nghe thấy có người gọi mình, lập tức quay đầu lại.
- Ngươi…
Giờ khắc này Vương Thiên Phong cực kỳ hoảng sợ, lộ vẻ không dám tin. Người này coi như hóa thành tro, Vương Thiên Phong cũng vẫn nhận ra được.
Kẻ trộm ‘đào’ của mình không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện?
Vương Thiên Phong còn không biết Lâm Phàm trở lại tông môn, giờ phút này nhìn thấy Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt mình, tự nhiên là cực kỳ hoảng sợ, cho là mình gặp quỷ.
- Vương sư huynh, huynh chưa đi sao?
Lâm Phàm có chút kinh ngạc. Vương Thiên Phong này chuyên khi dễ các sư đệ yếu ớt trong tông môn, đáng lý lúc này nên trốn từ lâu, không ngờ vẫn còn chưa đi.
- Ta có đi hay không liên quan cái rắm gì đến ngươi, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền ta.
Vương Thiên Phong xốc dũng khí nói, hắn sợ người này lại trộm ‘đào’ của mình lần nữa.
Ký ức một lần đó còn rất mới mẻ với Vương Thiên Phong, đau đớn không phải người có thể chịu đựng.
Lâm Phàm nghe thế chỉ cười cười, Vương sư huynh thật đúng là thô tục không chịu nổi, nhưng có lẽ đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng, bỏ qua thôi.
Mà lúc này đây, Lâm Phàm cảm nhận được có một ánh mắt thời thời khắc khắc nhìn mình, khiến hắn có chút hoảng hốt.
Khi Lâm Phàm nhìn lại, lại thấy một sư muội trông hơi quen đang cười với mình.
Lâm Phàm cũng cười đáp lễ, nhưng trong lòng nghĩ mãi không nhớ nổi sư muội này là ai.
- Aaaa… Có mãnh thú…
Vừa lúc đó, dưới chân núi truyền đến vô số tiếng kêu thét thảm thiết.
Lâm Phàm cũng giật mình, mãnh thú? Dưới chân núi Thánh Ma Tông sao có thể có mãnh thú?
Sau đó, đám đệ tử đã rời tông xuống núi đều như gặp quỷ mà chạy bán sống bán chết về lại trong tông môn, kẻ nào kẻ nấy thần sắc hoảng sợ, thậm chí có kẻ thân dính đầy máu tươi.
- Trong rừng dưới chân núi có rất nhiều mãnh thú tụ tập, không ít người đã lọt vào công kích của những mãnh thú kia… Đông lắm, đông lắm…
Một gã đệ tử thần sắc kích động, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, giống như dưới chân núi là địa ngục trần gian vậy.
Lâm Phàm biến sắc, khẽ thở dài, xem ra hiện giờ muốn chạy cũng không được.
Yến hoàng cùng các tông môn chỉ sợ là đã bắt đầu hành động, đây là muốn diệt sạch.
Đem mãnh thú giấu trong rừng rậm dưới chân núi, chỉ cần đệ tử xuống núi là sẽ bị mãnh thú công kích.
Lấy thực lực của đệ tử ngoại môn, không ai là đối thủ của đám hung thú này, bởi dù là mãnh thú yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên.
Đệ tử ngoại môn tự nhiên là không ngăn cản được.
- Làm sao bây giờ, bên dưới đã bị mãnh thú chặn đường, muốn chạy cũng không được a.
- Ta vừa mới chứng kiến một sư huynh cảnh giới Tiên Thiên bị đám mãnh thú kia hung hăng xé xác.
- Thật sự là quá kinh khủng, chúng ta đều phải chết ở chỗ này sao?
- Ta không muốn chết, ta là nam đinh duy nhất trong nhà, ta chỉ lên núi để học nghệ thôi mà…
....
Giờ khắc này triệt để rối loạn, những đệ tử bị bức phải trở lại, từng người hai tay rũ xuống, hai mắt vô thần ngồi dưới đất, giống như đã mất sạch niềm hy vọng.
Phương Hàn cùng Hàn Lục cũng đã trở lại, giờ phút này hai người vẫn còn chưa hết sợ hãi. Những mãnh thú này thật sự quá hung mãnh, căn bản không phải bọn họ có khả năng đối kháng.
Nếu không phải nhanh chân một chút, chỉ sợ đã phải trở thành đồ ăn của đám mãnh thú này.
- Đừng hoảng
Lúc này, một trưởng lão xuất hiện
Thế nhưng hắn cũng bất lực không còn cách nào, bởi vì đám đệ tử đang kinh sợ, sao có thể nghe lọt lời gì vào tai.
Lâm Phàm nhìn đám sư huynh đệ giờ đã tan rã rời rạc như hạt cát thì cũng chỉ biết lắc đầu.
Lần này e rằng khó khăn.
Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đã bắt đầu đổi sắc từ phương xa.
Có lẽ Yến hoàng cùng các tông môn đã tụ tập bên ngoài Thánh Ma Tông.
Chỉ cần đến thời cơ thích hợp, một hồi đại chiến là không thể tránh khỏi.
Lâm Phàm mở ra số liệu bản thân, cẩn thận nhìn.
Một đường tu luyện mà đến, Long Hoàng Phách Thế cùng Vô Tướng Thiên Ma đã song song đạt tới tầng 2, chân nguyên tăng lên năm nghìn.
Sức đánh một trận là có, nhưng chỉ sợ không đủ tư cách.
Chết không đáng sợ, nhưng phải chết có khí khái.
"Vù…"
Một cơn gió rét thấu xương thổi quét qua, Lâm Phàm nhìn phía phương xa, một tia chớp lóe lên làm chói lòa đôi mắt.
- Muốn tới sao?
Lâm Phàm nắm chặt nắm tay, trận ác chiến đầu tiên trong đời tới rồi.
-----oo0oo-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT