Người đã đi rồi, ngươi còn giả bộ cái rắm gì, tất cả mọi chuyện nãy giờ chỉ là một màn kịch do Lâm Phàm đạo diễn mà thôi. Thậm chí, ngay cả cái tư thế hộc máu, cũng do hắn trải qua rất nhiều lần thí nghiệm, mới có thể diễn đạt như vậy, nếu thế giới này mà có giải oscar thì Lâm Phàm đoạt giải chắc rồi.
- Cường độ thân thể đạt đến cảnh giới Thần Thiên Vị tầng mười, quả thật vô địch a.
Khi Lâm Phàm vừa bắt đầu diễn, hắn vẫn không thể ngờ được thân thể mình lại mạnh như vậy, sau khi thí nghiệm, quả thật là không tệ.
Những người tinh tường đều có thể nhìn ra một chưởng kia của Vạn Tôn Tổ Long ẩn chứa sức mạnh cực kỳ cường hãn, không phải bình thường. Nhưng đối với Lâm Phàm, chỉ như gãi ngứa cho hắn, đã gãi ngứa cho hắn mà còn không đến nơi đến chốn, khiến hắn càng ngứa thêm.
-Sao có thể có chuyện này.
Vạn Tôn Tổ Long nhìn một màn trước mắt, hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn không thể tin được, một chưởng toàn lực của mình, chả xi nhê gì với tên kia, quả thật không thể tưởng tượng được. Hắn chính là Vạn Tôn Tổ Long của Cự Long tộc nha, có thực lực Thần Thiên Vị tầng mười đỉnh cao. Vừa nảy cái tên Nhân tộc đê tiện kia còn chảy máu nhiều như thủy điện xả lũ, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này Lâm Phàm đang cuối đầu nhìn bản thân một chút, lau đi máu trên người, sau đó lại nhìn Vạn Tôn Tổ Long, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
-Lão Long mắc dịch nhà ngươi quả thật là đồ ngốc, ngươi thật sự coi mình là vô địch à, tất cả những chuyện xảy ra lúc nảy đều do tiểu gia đùa giơn tý thôi, vậy mà ngươi còn thật tin nó là thật.
-Chỉ bằng thực lực yếu ớt của ngươi, cho dù bản Đế đứng yên ở nơi này một trăm năm, ngươi cũng chả làm rách nổi ống tay áo của ta nữa là.
Lâm Phàm phủi y phục một chút, khinh thường nói. Hắn căn bản không để Vạn Tôn Tổ Long vào mắt. Đối với Lâm Phàm, tuy thực lực Vạn Tôn Tổ Long rất khá, nhưng muốn đối đầu với hắn, vẫn không đủ phân lượng. Vạn Tôn Tổ Long đối với hắn chỉ như một con giun đất, muốn xéo thế nào thì thế nấy.
-Không thể, bản tôn không tin, một tên Nhân tộc giun dế như ngươi, thì làm sao có khả năng mạnh như vậy.
Vạn Tôn Tổ Long rít gào một tiếng, mái tóc dài bay loạn khắp trời.
-Vạn Long Chi Thuật.
Hai tay hắn trong nháy mắt đánh ra ngàn vạn chưởng, mỗi một chưởng đều bao hàm uy thế vô địch, khiến thiên địa bị một lượng long khí khổng lồ bao phủ. Từng con từng con Cự Long từ đám long khí khi xông ra, như nuốt chửng thiên hạ.
-Ai!
Lâm Phàm thở dài một tiếng, không bận tâm tý nào.
-Con rồng ngu ngốc kia, bản Đế đã nói rồi, cho ngươi đánh trăm năm, ngay cả một sợi lông trên người bản đế, ngươi cũng đánh không rớt nổi nữa mà.
Lâm Phàm không chút sợ hãi nói, lấy thực lực của hắn bây giờ, tuy rất khó trấn áp đối phương, nhưng đối phương muốn trấn áp hắn, thì đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày.
Ầm!
Uy lực của một chiêu vô cùng cường hãn có thể phá vỡ thời không của Vạn Tôn Tổ Long đối với Lâm Phàm mà nói, như một chiếc lá rụng va vào người.
-A!
-Làm sao có thể như vậy, ta không tin.
Vạn Tôn Tổ Long trợn tròn mắt, hắn triệt để ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ tới, cái tên Nhân tộc đê tiện, vô sĩ kia lại biến thái như vậy. Còn các thành viên Cự Long tộc chung quanh, cũng ngây ngốc, vẫn chưa tin đó là sự thật.
-Được rồi, tiểu Long Long, vừa rồi ta chỉ trêu chọc ngươi một chút thôi, không nghĩ đến ngươi còn tưởng thật, nếu tiểu gia dễ dàng bị ngươi đã thương, ta còn có thể cằn nhằn với ngươi nhiều như vậy không?
Lâm Phàm khinh thường nói.
Theo Lâm Phàm thấy, tên này quả thực không tồi, tu vi Thần Thiên Vị tầng mười, nếu như có thể độ hóa hắn. Mỗi ngày, Lâm Phàm có thể có thêm mấy trăm ngàn Thánh Dương Đan. Tuy vẫn còn cách biệt với Ngô Đồng Thần Thụ, nhưng tích thiểu thành đại mà. Chỉ cần có đủ thời gian, thì số Thánh Dương Đan mà hắn tạo ra là vô tận.
-Có vẻ như hồi nảy ngươi đánh ta thoải mái lắm, lúc nảy, bản Đế này ói ra không ít, bây giờ nên thu về một chút lợi tức chứ. Bất quá, bản Đế không phải loại người khinh người quá đáng, ta sẽ không tự mình động thủ với ngươi, để thủ hạ của ta chơi với ngươi được không?
- Ra đi.
Lâm Phàm triệu hồi Kiệt, khi Kiệt xuất hiện mắt, khí tức Chí Cao đột nhiên bạo phát. Toàn bộ thiên địa bổng nhiên rung chuyển kịch liệt, tuy thấy hắn chỉ đứng yên một chỗ, nhưng vẫn có sự chấn nhiếp đối với Vạn Tôn Tổ Long.
-Chuyện này... Chuyện này.
Tổ Long không dám tin những gì trước mắt, hắn run rẩy giơ ngón tay, sắc mặt nhợt nhạt.
-Chí Cao... Chí Cao Kiệt.
Sau khi nói ra câu này, cả người hắn sợ đến thót tim, thân thể run rẩy kịch liệt, phảng phất như rất sợ Kiệt.
-Ha ha, nguyên lai ngươi biết Kiệt nha. Bất quá, ngươi cứ yên tâm, bản Đế đối với bất cứ đối thủ nào đều đối xử bình đẳng. Các ngươi tuy nhỏ yếu, nhưng bản Đế tuyệt đối sẽ lấy ra thực lực ngang bằng, cùng đánh một trận công bình với các ngươi.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó búng ngón tay một cái, hư không bắt đầu rung động, lại có bóng người chậm rãi xuất hiện.
-Rống!
Một tiếng gầm thật lớn, vang vọng toàn bộ thiên địa. Khi Tuyên Cổ ở Cổ Thánh Giới, cảm giác quen thuộc trở về với hắn, sức mạnh tràn ngập trong hư không, lại lần nữa ngưng tụ.
-Ta, Tuyên Cổ đã trở về.
Thân thể khổng lồ của Tuyên Cổ tựa như chiến thần, sừng sửng đứng giữa thiên địa, dù chỉ hơi cử động một ngón tay, đều phát ra uy năng to lớn.
Khi Vạn Tôn Tổ Long cảm thụ khí tức kinh khủng của Tuyên Cổ, thân hình hắn đột nhiên lui về phía sau. Thậm chí, đôi chân cũng bắt đầu bắt đầu run rẩy.
-Tuyên Cổ...
Thời điểm Tổ Long nghe được cái tên này, nghĩ tới một chuyện cách đây cực kỳ lâu. Thời điểm đó, Vạn Tôn Tổ Long còn là một đầu Cự Long nhỏ bé.
-Cổ Tộc Chí Cao vạn năm trước, Tuyên Cổ?
Hắn hoảng sợ gầm thét, bị dọa cho choáng váng, khí tức hoàng giả, tràn ngập uy nghiêm, không còn sót lại chút gì. Bây giờ nội tâm của hắn, chỉ đầy vẻ hoảng sợ.
-Không thể, Tuyên Cổ đã biến mất cả vạn năm rồi, hắn không phải đã bị các đại năng của Nhân tộc giết rồi hay sao, sao còn sống được.
Vạn Tôn kinh hãi biến sắc, điên cuồng hét lên, gương mặt lộ vẻ không tin.
-Tuyên Cổ, ngươi biến mất rồi vạn năm rồi, vậy mà vẫn còn có một đầu tiểu Long Long nhớ tới ngươi nà.
Lâm Phàm cười yếu ớt, sau đó đếm lại nhân số.
-Còn chưa đủ, ngươi vẫn còn nhiều hơn ta một người, xem ra, ta cần phải gọi ra thêm một thủ hạ mới được.
-Thượng Cổ Đại Yêu, ra thôi.
Trong chớp mắt, một toà Yêu Thành bỗng dưng xuất hiện, trên đó, có vô số hào quang, chiếu rọi thiên địa, lại có vô số yêu khí từ mãnh liệt tản ra.
-Rống!
Thân thể khổng lồ của Thượng Cổ Đại Yêu từ từ hiện ra, đập vào mắt người là tròng mắt màu tím giống như vực sâu vô tận.
-Yêu Hoàng... Yêu Hoàng...
Khi Vạn Tôn Tổ Long nhìn thấy thân ảnh kia, sắc mặt đã trắng nay lại càng trắn hơn.
Kiệt, Tuyên Cổ, Yêu Hoàng...
Chuyện này rốt cục là thế nào? Ba cường giả nổi tiếng tự cổ chí kim, sao lại cùng lúc xuất hiện ở đây? Đặc biệt là
Tuyên Cổ và Yêu Hoàng, họ đều đã từng là những nhân vật cường hãn nhất Cổ Thánh Giới. Dù mạnh như Chí Cao mà gặp phải Yêu Hoàng, cũng cực kỳ đau đầu a. Nhưng hôm nay, cái tên Nhân tộc kia, lại thuần phục được bọn họ, ta có phải đang nằm mơ không?
-Được rồi, bốn đấu bốn, lúc này mới công bằng nè.
Lâm Phàm cười nói, hắn lúc này đang cảm thấy rất vui.
-Chúng ta lên. Nhớ kỹ, chỉ đánh gần chết là được, nghe chưa?
Lâm Phàm ra lệnh.
-Ầm!
Lúc này, hư không rung động, tựa như có một đàn dã thú đang hướng về vài con cừu non đang lạc đàn.
-Dừng tay... Dừng tay a a.
-Ta thần phục, ta thần phục hu hu.
Uy nghiêm Vạn Tôn Tổ Long đã biến mất, hắn bây giờ sợ té đái rồi, một chút can đảm đã mất, lập tức đổi giọng, cầu xin tha thứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT