Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thế giới này loạn cmnr.

Lúc Hồng Kinh Thiên nhận phục, trời đã thay đổi.

- Ha ha!

Lâm Phàm cười lớn, xưng bá một chỗ, nhanh chóng như vậy, có điều với tên Thủ Hộ Chi Địa này, Lâm Phàm không đợi quá lâu, bởi vì hắn còn phải tiếp tục nâng cao thực lực để đi giết bọn Cổ Tộc nữa.

- Hồng Kinh Thiên, ngươi cũng không tệ, trong tay bản Đế mà có thể chống đỡ nhiều như vậy, đủ để ngươi tự hào rồi.

Lâm Phàm an ủi nói.

Nhưng mà những lời này lọt vào tai Hồng Kinh Thiên, lại chói tai vô cùng.

Cái gì gọi đủ để tự hào? Chẳng lẽ Hồng Kinh Thiên ta là người dễ dàng đối phó như vậy?

Bất quá, lấy tình huống trước mắt, Hồng Kinh Thiên không dám nói thêm cái gì.

Đôi bao tay kia của Lâm Phàm đã khiến hắn sợ hãi, từng quyền bạo huyết không chừa đường sống cho người khác.

Mấy ngày sau.

- Thí chủ, gần đây ngươi sao lại rầu rĩ không vui vậy?

Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm, không khỏi tò mò hỏi.

Lâm Phàm nhìn hắn nói:

- Con lừa trọc, gần đây tâm thần ta không yên, cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cho nên ta không yên tâm, muốn đi xem một chút.

- Vậy bần tăng...

- Ngươi ở lại chỗ này đi, Quân Khởi Nghĩa ít nhất phải có người chống đỡ.

Lâm Phàm nói.

- Thí chủ, không phải ngươi muốn bỏ rơi ta chứ?

Thích Già Tôn giả hoài nghi hỏi. Từ khi ngực bị Lâm Phàm đánh thành bánh bao, nội tâm Thích Già Tôn giả vô cùng thống khổ.

Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn cũng dần dần không nhớ tới chuyện này, giống như đã quen rồi.

- Làm sao có thể? Lâm Phàm ta là người có trách nhiệm, nếu ta làm, ta nhất định sẽ giúp ngươi phục hồi như cũ.

Lâm Phàm đính chính.

- Đúng rồi, gần đây võ học của ta tiến bộ không ít, chắc có thể giúp ngươi khôi phục hình dáng ban đầu.

Thích Già Tôn giả vừa nghe xong, nhất thời vui vẻ:

- Thí chủ, có thật không?

Thích Già Tôn giả nghe nói như thế, vô cùng mừng rỡ, nhưng trong chớp mắt, liền phản ứng lại:

- Thí chủ, ngươi vẫn nên nói cho ta biết, phải làm thế nào đi, bằng không nội tâm của bần tăng rất bất an.

- Rất đơn giản, để ta đánh thêm mấy quyền nữa, đánh tới khi ngươi tan xác thì thôi, sau đó là có thể khôi phục hình dạng ban đầu rồi. Ê, ê ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta chứ, ta đây đã thử nghiệm qua, rất có tính khả thi đấy.

Lâm Phàm nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của con lừa trọc, có chút không phục.

Nếu không phải ông đây đồng cảm với ngươi, thì ông đã sớm mặc kệ ngươi rồi.

Hiện tại thì tốt rồi, ngươi không những không tin ông, mà còn trần trụi không tín nhiệm.

- Khụ khụ, thí chủ, bần tăng tuyệt đối tin tưởng ngươi, nhưng mà bần tăng kỹ nghĩ rồi, ta sẽ đợi thí chủ luyện thêm một chút nữa, bần tăng chờ thí chủ có tự tin trăm phần trăm, lúc đó bần tăng sẽ thử một lần.

Thích Già Tôn giả vừa nghe Lâm Phàm nói muốn trực tiếp đánh mình tan xác, cả người run lên.

Cái này có chút kinh khủng.

- Thí chủ, ngươi chuẩn bị khi nào đi?

Thích Già Tôn giả hỏi.

Lâm Phàm do dự chốc lát:

- Ngày mai sẽ đi, từ khi tới Thủ Hộ Chi Địa này, nội tâm của ta vẫn nhảy loạn lên, sâu trong tâm dâng lên cảm giác muốn rời đi nơi này.

Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm, sau đó gật đầu:

- Những thứ từ nơi sâu xa đều có nghĩa lý cả. Nếu thí chủ có cảm giác này, vậy ngươi hãy an tâm rời đi, nếu mạnh mẽ ở lại chỗ này, chỉ sợ sẽ có biến động.

- Ừ.

Lâm Phàm gật đầu, tuy hắn không có tu hành phật pháp, nhưng cũng biết đạo lý này.

Vù!

- Thí chủ, ta cho ngươi phương pháp độ hóa và thuật tu luyện.

Thích Già Tôn giả hơi nhấc ngón tay, một miếng “Vạn” màu vàng kim lóa mắt bồng bềnh bay ra.

Sau đó phật tính mênh mông phả vào mặt, xuất hiện cảnh tượng Phật đà, Bồ Tát, La Hán quay xung quanh tấm “Vạn”.

- Con lừa trọc, ngươi sao lại hào phóng như vậy?

Lâm Phàm chờ Độ Hóa Thuật đã lâu, nhưng không nghĩ tới lúc mình sắp đi lại được con lừa trọc chủ động đưa cho.

- Thí chủ, bần tăng cho rằng, ngươi đang nhục nhã bần tăng, bần tăng cho tới nay đều có danh hiệu hào phóng, nếu ngươi hoài nghi bần tăng, vậy bần tăng sẽ thu hồi lại.

- Ai, ai, làm gì mà căng vậy, ta chỉ giỡn một chút thôi.

Lâm Phàm sao có thể để Độ Hóa Thuật cứ như vậy bay đi, đương nhiên mở lời xin lỗi rồi.

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương cần Độ Hóa Thuật này, mà chính mình càng cần nó hơn.

Lâm Phàm còn muốn tiến giai Độ Hóa Thuật đến cuối cùng, lúc đó vui rồi.

- Chỉ đáng tiếc cho Đại Độ Hóa Phật Quang này, nếu như nó không bị thất truyền, vậy thiên hạ vạn vật đều có thể bị độ hóa.

Thích Già Tôn giả tiếc nuối.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, đem tấm “Vạn” vàng chói lọi thu vào cơ thể, trong chớp mắt, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương rống lên.

- Độ Hóa Thuật, đây là Độ Hóa Thuật, chỉ cần tu luyện đến đỉnh cao, bản Pháp Vương có thể trở thành Giáo Hóa Chi Phật rồi.

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương như sói đói muốn cắn nuốt “Vạn” này, nhưng bị Lâm Phàm ngăn ở bên ngoài.

- Chủ nhân, cho ta được không?

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương làm bộ đáng thương nói.

- Đợi lát nữa sẽ cho ngươi.

Lâm Phàm tự nhiên không để Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương nuốt nhanh như vậy, nếu vậy không phải không công sao?

Độ Hóa Thuật này rất trâu bò, vậy thì Đại Độ Hóa Phật Quang không phải rất nghịch thiên?

- Lấy trí tuệ của bản Đế, đủ từ bên trong Độ Hóa Thuật, cảm ngộ ra Đại Độ Hóa Phật Quang.

Lâm Phàm tự tin nói.

- Thổi, thổi phồng tiếp đi, da mặt ngươi có thể mỏng chút không?

Thích Già Tôn giả không tin nói.

- Ha ha, con lừa trọc, chờ bản Đế cảm ngộ ra Đại Độ Hóa Phật Quang, ngươi cũng đừng cầu xin ta à nha.

Lâm Phàm cười nói.

- Tuyệt đối không có chuyện đó, nếu bần tăng cầu xin ngươi, thì bần tăng chính là chó.

Thích Già Tôn giả lắc đầu, quả quyết nói.

Đêm đã khuya.

Lâm Phàm nói một câu, ta không phải Đào Bá Lộc, đuổi con lừa trọc đi.

Thích Già Tôn giả nhìn bầu trời đầy sao, không khỏi thi hứng quá độ, nhưng trong bụng lại phiền muộn, tạm thời chưa nghĩ ra cái gì.

- Ai, Lâm thí chủ phải đi rồi.

Thích Già Tôn giả cảm thán, trong mắt lộ vẻ không muốn, nhưng trong chớp mắt lại cười lên.

- Bần tăng là đội phó của Quân Khởi Nghĩa, nếu Lâm thí chủ vừa đi, chẳng phải trở thành người đứng đầu sao? Không sai, không sai, cuộc sống như vậy mới có ý nghĩa chứ.

Thích Già Tôn giả đi về phòng mình, trong đầu đều hiện lên cảnh tượng sau này mình được rất nhiều người ủng hộ, có vô số thành viên ở bên cạnh mình.

Cảnh này ở trong đầu hắn thật lâu không thể tiêu tan, càng nghĩ càng hưng phấn.

Ngày hôm sau!

Lâm Phàm lặng lẽ rời đi.

Bất quá Thích Già Tôn giả lấy lý do, đội trưởng đang đang bế quan tu luyện, không có tám mươi tới một trăm năm tuyệt đối không có khả năng đi ra.

Đối với Quân Khởi Nghĩa mà nói, Lâm Phàm chính là trụ cột của bọn họ, nếu bọn họ biết đội trưởng đã rời đi, không biết sẽ loạn đến mức nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play