Người dịch: Minh Thư Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Cự Long tộc địa.
Một con Cự Long nằm rạp trên mặt đất, trên thân từng lớp vảy màu vàng óng, tản ra ánh sáng chói mắt, đôi mắt dữ tợn, bễ nghễ thiên hạ.
Vù!
Hư không rung động.
Một thân ảnh vô cùng chật vật xuất hiện, nếu Lâm Phàm có nơi đây sẽ rõ, ngoài Long Hậu bị nổ ngực ra thì con ai vào đây.
- Đáng ghét, ta nhất định phải giết hắn, thủ lĩnh quân Quân Khởi Nghĩa, Thủ Hộ Chi Địa, ta nhất định phải giết hắn.
Bản thân Long Hậu không bị thương gì, nhưng nỗi đau bị nổ ngực, không cách nào nhịn được.
Dù sao Long Hậu cũng là nữ tử, đối với dung mạo của mình, tương đối vừa ý, ngoại trừ đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, thì thời gian còn lại, Long Hậu vẫn luôn lấy hình dáng nhân loại giáng lâm, rất ít khi biến ảo thành chân thân.
- Việc này cần bàn bạc kỹ càng, chúng ta không nên quấy rầy Thủ Hộ Chi Địa.
Trên người nam tử Cự Long đang nằm, toả ra uy nghiêm chấn nhiếp tứ phương, mở miệng nói.
Hắn là Cự Long tộc Tổ Long, thực lực ngập trời, cho dù Long Hậu là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng, hắn cũng không chứng được Vĩnh Hằng Chi Vị trở thành cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị chân chính, cho nên chung quy, không cách nào cùng người thủ hộ Thủ Hộ Chi Địa so sánh.
- Tổ Long, ta nhất định phải khiến hắn trả giá thật lớn.
Khuôn mặt đằng sau khăn che của Long Hậu lạnh như băng, càng nghĩ càng không thể nhịn được, bộ ngực vĩ đại đã từng là niềm kiêu hãnh của nàng, bây giờ cực kỳ bằng phẳng, trong lòng nàng dâng lên một ngọn lửa giận kinh khủng.
- Ngực của ta cứ như vậy bị mất sao.
Trong lòng Long Hậu như nhỏ máu, chảy nước mắt, dáng dấp thê thảm, người khác nhìn vào cũng thấy thương hại.
Hàng ngàn hàng vạn kế hoạch báo thù được nhen nhóm trong lòng Long Hậu, nàng muốn để tên ghê tởm kia chết không có chỗ chôn, cho dù chém hắn thành muôn mảnh cũng không giảm đi lửa giận trong lòng.
Tổ Long mặt không hề có cảm xúc, chỉ cần một ý niệm đã có thể bỏ qua giới hạn về không gian trực tiếp đưaLong Hậu trở về, thế nhưng cũng không thể ra tay với tên kia, trừ phi bản thể giáng lâm, bằng không, không có khả năng giết hắn.
Thập Thái Tử, tứ đại Long Đế tuy trọng yếu, nhưng ngày vạn giới thông suốt với nhau đã sắp đến, nhất định phải cố gắng mưu tính, đây là việc quan trọng nhất.
...
Hôm sau.
Trên quảng trường Thủ Hộ Chi Địa, vô số sinh linh tụ hội, bọn họ đang đợi một chuyện cười, một chuyện cười cực lớn.
Quân Khởi Nghĩa nhận ba trăm nhiệm vụ Địa cấp, các đại tiểu đội trong Thủ Hộ Chi Địa không có nhiệm vụ nào để tiếp nhận, còn một chút nhiệm vụ Thiên cấp kia thì chỉ có vài tiểu đội có thể hoàn thành.
- Hừ, ta chắc chắn Quân Khởi Nghĩa nhất định không hoàn thành được hết tất cả nhiệm vụ.
- Nhận nhiều nhiệm vụ như vậy có tác dụng gì, thật lãng phí thời gian.
- Còn muốn cùng Hồng Hoang tiểu đội đại chiến, không biết sống chết, tuy bọn họ người người nấy đều có linh khí bảo vệ, nhưng thành viên của Hồng Hoang, không phải ngồi không, coi như dựa vào sức mạnh thân thể, cũng có thể đánh nát linh khí của bọn hắn.
Cuồng Long tiểu đội, Kiếm Thần tiểu đội cũng có mặt ở quảng trường, đặc biệt là sắc mặt của Nhiếp Cuồng Long, càng âm trầm đáng sợ, từ khi bị Quân Khởi Nghĩa chơi một vố, thì hắn đã trở thành chuyện cười của Thủ Hộ Chi Địa.
Tuy không ai dám can đảm nói chuyện này trước mặt hắn, nhưng sau lưng, lại bị mọi người cười nhạo, Nhiếp Cuồng Long không cách nào nhịn được.
Vù!
Trong chớp mắt hư không bắt đầu rung động.
- Đến rồi, Quân Khởi Nghĩa đã trở về.
Mọi người ngừng thở nhìn không chớp mắt về phương xa, Quân Khởi Nghĩa rốt cục đã trở về.
Nhưng lúc này, nhiều người nhìn về Nhiếp Cuồng Long và Phong Vô Song.
Tiểu đội hai người bọn họ bị Quân Khởi Nghĩa giáo huấn rất thảm, những ngươi không muốn Quân Khởi Nghĩa hoàn thành nhiệm vụ nhất, sợ chỉ có hai người này.
- Nhìn cái gì?
Nhiếp Cuồng Long cảm giác có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, nổi giận nói.
Mọi người cũng không dám nhìn thẳng, tuy Quân Khởi Nghĩa có thể bắt nạt Cuồng Long tiểu đội, nhưng cũng không đại biểu rằng ai cũng có thể khi dễ bọn họ.
- Hừ, hống hách cái gì, còn không phải bị Quân Khởi Nghĩa trấn áp hay sao.
- Đúng đấy, ta ngược lại rất hi vọng Quân Khởi Nghĩa có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về, hung hăng tát vào mặt Cuồng Long tiểu đội một cái.
- Lần này Quân Khởi Nghĩa trở về, dù vừa đi vừa khóc, quỳ lạy van xin, ta cũng muốn gia nhập vào.
- Không phải ngươi đang ở một tiểu đội khác hay sao? Sao lại phản bội tiểu đội cũ rồi?
- Phản bội cái rắm ấy, đây là ta lạc lối biết quay đầu, người đội trưởng kia của ta quá độc ác, thường xuyên bóc lột chúng ta, mỗi ngày chỉ cho chúng ta mười điểm cống hiến, tiền vui chơi cũng không cho.
- Huynh đệ, ngươi cũng quá thảm đi, nói gì thì nói, một ngày ta cũng có hai mươi điểm cống hiến.
...
Giờ khắc này, toàn bộ thành viên Quân Khởi Nghĩa xuất hiện trên quảng trường, Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả cất bước đi đầu.
Bầu không khí có chút quái dị.
- Các ngươi nhìn sắc mặt Quân Khởi Nghĩa kìa, rất trầm ổn nghiêm túc, chẳng lẽ nhiệm vụ chưa hoàn thành?
- Ta thấy nhất định là không, đây chính là ba trăm nhiệm vụ Địa cấp đấy, ngươi cho bọn họ là thần hay sao, coi như không ăn không ngủ, tận lực đi làm, cũng rất khó hoàn thành.
- Mặc dù không hoàn thành, nhưng Quân Khởi Nghĩa vẫn là thần tượng của ta. Cái gì là bá đạo? Là đây chứ đâu, lát nữa ta phải mời một người trong đó uống rượu, để hắn dẫn dắt giới thiệu một phen xin ta qua mới được.
- Biện pháp này tốt, thêm gấm thêm hoa không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đặc biệt là ở thời điểm Quân Khởi Nghĩa mờ mịt, chúng ta có thể chân thành thương cảm cho bọn họ, nhất định sẽ cảm động được bọn hắn.
- Ba ba ba!
Lúc này, trong đám người có vài người giơ tay vẫy vẫy.
- Quân Khởi Nghĩa cố lên.
- Đúng đấy, tuy rằng chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chỉ bằng phần dũng khí này, bên trong Thủ Hộ Chi Địa cũng không có mấy tiểu đội dám làm như vậy.
Mấy người này vỗ tay tiếp sức.
Còn lại một số người không việc làm, bắt đầu chế giễu cười nhạo.
- Ai ô ô đây không phải là Quân Khởi Nghĩa à? Như thế nào? Nhiệm vụ có phải được hoàn thành rồi không, cho chúng ta nhìn một chút nha.
Nhiếp Cuồng Long nhìn vẻ mặt mọi người trong Quân Khởi Nghĩa, không khỏi cười lên, hắn đi tới trước mặt Lâm Phàm hả hê nói.
Bây giờ, Nhiếp Cuồng Long cũng không muốn nói nhiều, hắn muốn trào phúng, châm chọc một câu, chỉ cần trâm chọc Quân Khởi Nghĩa một câu, nội tâm bị thương của hắn cũng có thể được an ủi phần nào.
Lâm Phàm giơ tay gãi đầu, quái dị nhìn Nhiếp Cuồng Long, không biết thằng ngu này tới đây làm gì.
- Làm sao, ngươi còn muốn đánh ta à, chẳng lẽ tự do ngôn luận cũng không có hay sao?
Nhiếp Cuồng Long giễu cợt nói.
- Có, tự do ngôn luận đương nhiên là có.
Lâm Phàm trả lời.
Còn đối với những người khác, bọn họ chỉ dám thấp giọng thảo luận mà thôi.
- Nhiếp Cuồng Long này hơi quá đáng rồi.
- Đúng đấy, Quân Khởi Nghĩa không có sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì cả, đó đều là thương thật kiếm thật quần ẩu, Nhiếp Cuồng Long này thua không nổi.
...
- Vậy được rồi, Nhiếp Cuồng Long ta tự do ngôn luận, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Nhiếp Cuồng Long được nước làm tới, cơ hội này hắn đã đợi mấy ngày rồi, hiện tại bắt được, không ngừng crâm chọc Quân Khởi Nghĩa, quả thật rất vui vẻ.
Ầm!
Vừa lúc đó, một màn chấn kinh toàn trường.
- Ngươi...
Sắc mặt Nhiếp Cuồng Long như lợn bị cắt tiết, mặt đơ ra không biết gì hơn, chỉ biết nhìn Lâm Phàm, sau đó thống khổ ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy tiểu đệ đệ.
Thốn không còn gì thốn hơn là đau dái aaaaa.
Lâm Phàm chân phải nhanh như chớp giật một cước, đá vào ví trí ai cũng biết kia, cười nói.
- Làm sao, ngươi còn muốn crâm chọc ta nữa không? Chẳng lẽ tự do đánh người cũng không được à?
- Có ai nói ngươi biết Quân Khởi Nghĩa chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ không, các huynh đệ, hãy nói cho hắn biết, vì sao chúng ta làm khó dễ hắn như vậy.
Lâm Phàm vung tay, thở dài một tiếng cảm thán.
Nội tâm mọi người trong Quân Khởi Nghĩa đều bất đắc dĩ.
- Ai, quá khó khăn, dọc đường đi đến tận bây giờ, cũng không biết nên điểm cống hiến kia như thế nào nữa.
- Đúng đấy, quá khó khăn, đội trưởng bắt chúng ta hôm nay phải dùng hết số điểm này, không biết phải dùng thế nào mới hết được.
- Ồ, huynh đệ vừa rồi mới vỗ tay đó, làm phiền ngươi đến đây một chút, hy vọng ngươi có thể gia nhập vào Quân Khởi Nghĩa chúng ta, giúp chúng ta một phần xài hết đống cống hiến này đi.
...
Thời khắc này, mọi người như bị sét đánh.
Này… Trời ạ, hoá người ta nãy giờ giả trư ăn thịt hổ.
Mà giờ khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười nhạt, kinh nghiệm Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước lại tăng lên một chút, loại kinh nghiệm này đến bao nhiêu thu bấy nhiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT