Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thủ Hộ Chi Linh, hình thành cùng thời gian với Thủ Hộ Chi Địa, nắm giữ linh trí, lại có chức trách.

Câu nói này của Lâm Phàm làm mọi người xung quanh nở nụ cười, cho rằng cái tên này bị ngáo đá.

Nhưng chỉ trong chớp mắt đó.

Mọi người hoảng sợ phát hiện, Thủ Hộ Chi Linh cư nhiên thật sự buông lỏng ra, sau đó như du long bồng bềnh trước mặt Lâm Phàm.

- Tại sao lại như vậy, Thủ Hộ Chi Linh sao lại buông ra.

Nhiếp Cuồng Long khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, mặt lộ vẻ không dám tin.

Phong Vô Song thấy cảnh này thì suýt chút nữa phun một ngụm máu lớn, sau khi nhìn thấy tên ghê tởm này bị Thủ Hộ Chi Linh hàng phục, nội tâm hắn tuy rằng rất phẫn nộ nhưng lại hưng phấn dị thường, lại không thể ngờ, Thủ Hộ Chi Linh thả hắn ra.

- Không thể, không thể a...

Phong Vô Song hai mắt đỏ bừng, gào thét.

- Ha ha!

Lâm Phàm cười lớn không ngừng, quả nhiên là như vậy, xem ra lão già đó vẫn còn có chút nhân tính.

Người giám sát không tự chủ được lui về phía sau một bước, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói:

- Hắn đảo loạn trật tự ở Thủ Hộ Chi Địa, Thủ Hộ Chi Linh trói hắn lại mau.

Người giám sát được trao cho quyền lợi, nếu có người vi phạm trật tự của Thủ Hộ Chi Địa cộng thêm thực lực mạnh mẽ, có thể sử dụng Thủ Hộ Chi Linh.

Nhưng mặc kệ người giám sát chỉ huy thế nào, Thủ Hộ Chi Linh vẫn đứng nghiêm trước mặt Lâm Phàm, không nhúc nhích chút nào, ngược lại đúng là kỳ quái.

- Thật ngu ngốc, ngươi chớ kêu loại, bản Đế là ai chứ? Bản Đế chính là đội trưởng của Quân Khởi Nghĩa, bản Đế còn là Nhân tộc Đại Đế, chỉ bằng ngươi cũng muốn trấn áp bản Đế, đúng là si nhân nằm mộng, từ nay về sau, còn ai dám làm càn với Quân Khởi Nghĩa nữa không?

- Thủ Hộ Chi Linh, mau thả tất cả mọi người của Quân Khởi Nghĩa ra.

Lâm Phàm hờ hững giơ tay, nhẹ giọng nói.

Ào ào ào!

- Sao lại thế này, vì sao đội trưởng có thể làm được thế.

- Thủ Hộ Chi Linh lại nghe theo lời của đội trưởng, đúng là bất khả tư nghị.

- Đội trưởng vạn tuế, Quân Khởi Nghĩa vạn tuế.

Thành viên Quân Khởi Nghĩa cực kỳ hưng phấn, sắc mặt từng người đều lộ vẻ phấn khởi, bọn họ vốn cho rằng sẽ bị trục xuất ra khỏi đây, lại không nghĩ tới đội trưởng lợi hại như vậy, ngay cả Thủ Hộ Chi Linh cũng nghe theo chỉ huy của hắn.

Dưới cái nhìn của bọn họ, đội trưởng không hổ là đội trưởng, thần tượng trong lòng.

Đôi mắt đẹp của Liễu Sắc Vi lưu chuyển, người đàn ông trước mắt này, toàn thân tràn đầy thần bí, nàng đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu nổi, vì sao Thủ Hộ Chi Linh có thể nghe lời nhân loại này.

- Thủ Hộ Chi Linh, hàng phục hắn.

Người giám sát tức giận gào thét, nhưng dù có hô đến nát giọng thì Thủ Hộ Chi Linh vẫn không nhúc nhích.

- Thật ngoan!

Lâm Phàm đưa tay ra, dường như đang vuốt đầu của đứa trẻ ba tuổi.

- Thủ Hộ Chi Linh: Thủ Hộ Chi Địa Tiên Thiên chi linh, thông minh như đứa trẻ sáu tuổi, có một tâm địa cực kỳ thuần khiết, hi vọng có người dẫn hắn đi ra ngoài xông xáo giang hồ.

“Đinh, có muốn thâm nhập giao lưu với Thủ Hộ Chi Linh hay không.

“Được "

Thủ Hộ Chi Linh tựa như vô cùng thoải mái khi được Lâm Phàm vuốt ve, không khỏi run lên một cái.

Mọi người thấy cảnh này, từng người từng người trợn to hai mắt, gặp quỷ rồi.

Lúc này Lâm Phàm đã đi tới một khu vực sáng rực vô biên, trong đó có một đứa bé mập mạp đứng ở vị trí trung tâm, nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt đáng yêu đó lộ ra khát vọng vô hạn.

...

Ở bên ngoài!

- Thủ Hộ Chi Linh, hàng phục người này.

- Thủ Hộ Chi Linh...

Người giám sát thật muốn đập đầu vào đậu hủ chết đi cho xong, Thủ Hộ Chi Linh đã từng có thể chỉ huy vậy mà hiện giờ lại không nghe theo lời của hắn, mình là người được giao quyền lợi mà..

- Đừng Thủ Hộ Chi Linh...

Lâm Phàm lúc này đã quay trở lại, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, hơi nhấc ngón tay.

- Thủ Hộ Chi Linh, bắt cái tên tiểu nhân kiểu cách này lại cho ta.

Xoạt!

Hào quang lấp loé, Thủ Hộ Chi Linh lao nhanh như Cự long trói giám sát giả lại trong nháy mắt, thậm chí ngay cả một cái ngón tay cũng không thể động đậy.

- A! Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy.

Tên này sắc mặt trắng bệch, hắn không nghĩ tới mình sẽ bị Thủ Hộ Chi Linh trói lại, đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.

Đông đảo tiểu đội xung quanh lộ ra vẻ mặt không thể tin được, người này rốt cuộc là ai, Thủ Hộ Chi Linh vì sao nghe theo mệnh lệnh của hắn.

- Làm sao, không biết ngươi còn có biện pháp gì.

Lâm Phàm hai tay ôm vai, cười cười nhìn giám sát giả.

- Ngươi đã sử dụng yêu pháp gì.

Giám sát giả điên cuồng nhìn Lâm Phàm, hắn không biết vì sao Thủ Hộ Chi Linh lại không nghe theo sự chỉ huy của mình.

- Ha ha, yêu pháp, bản Đế chính là sứ giả chánh nghĩa, cho nên, loại yêu ma quỷ quái như ngươi hiển nhiên không thể chỉ huy được Thủ Hộ Chi Linh.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó đi về phía Thanh Hoàng.

Đi tới trước mặt Thanh Hoàng, Lâm Phàm ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên khuôn mặt trắng bệch của Thanh Hoàng.

- Thanh Hoàng của ta, ngươi làm sao vậy, có muốn ta gọi người đến cho ngươi hay không?

Thanh Hoàng lộ vẻ khiếp sợ, nội tâm đồng thời thiêu đốt lửa giận hừng hực, hắn không nghĩ tới mình đánh lại tên này.

- Vô liêm sỉ, ngươi muốn thế nào.

Thanh Hoàng tức giận gào thét, hắn dù sao cũng là Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan cảnh, trong một ý nghĩ là có thể khôi phục thương thế, nhưng trong cơ thể đang có một cổ pháp lực cuồng bạo đang không ngừng lôi xé thân thể của hắn.

Mà hắn biết, tất cả những thứ này đều do tên khốn kiếp trước mắt này làm ra.

- Bản Đế đương nhiên...

Lâm Phàm luôn là người giữ lời, nói giết cả nhà ngươi, chắc chắn sẽ giết cả nhà, bây giờ đã nói phải giáo huấn Thanh Hoàng thành nô bộc, tất nhiên phải biến hắn thành nô bộc rồi, nhưng có một đạo thần niệm truyền vào đầu Lâm Phàm, người ngoài căn bản không biết được.

- Đồ nhi ngoan của ta, như vậy là được rồi.

Lâm Phàm trợn tròn mắt, cuối cùng gật đầu.

Hắn biết mình có thể chỉ huy Thủ Hộ Chi Linh là dựa vào lão đầu Phong Khinh Tử, bây giờ lão đã lên tiếng, còn có thể có biện pháp gì.

Ai bảo mình bây giờ là đồ đệ của người ta, phải ăn nhờ ở đậu, ai có thể hiểu đây, haizz.

Phong Khinh Tử giờ khắc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ, mình rốt cuộc là tìm đồ nhi hay tìm một tên chuyên gây rắc rối đây, tên này vừa đến Thủ Hộ Chi Địa đã gây ra chuyện lớn như vậy.

Hoàn toàn chính là không cho người ta một con đường sống a.

Bất quá Phong Khinh Tử cũng nhìn thấy ưu điểm của đồ nhi nhà mình, chính là loại không có giáo dục, luôn có một quy tắc, đó là không chịu thiệt.

Quy tắc của tiểu đội là do hắn quyết định.

Chỉ hy vọng cường giả cùng mang cộng đồng có thực lực nhỏ yếu phát triển, thành quả ngược lại không tồi, nhưng khi phát triển đến bây giờ, lại phát sinh một vài biến hóa.

Người nhỏ yếu không được tiểu đội thu nhận giúp đỡ, mà một vài tiểu đội cường đại thì thành viên trong đó đều là cường giả.

Tình huống này, Phong Khinh Tử cũng không thể làm gì, bây giờ Lâm Phàm xuất hiện, cho hắn thấy một tia hi vọng.

Chỉ là ngay mới vừa rồi, hắn cảm giác được đồ nhi của mình có thể câu thông với Thủ Hộ Chi Linh, Phong Khinh Tử muốn tra xét một phen nhưng Thủ Hộ Chi Linh mở ra cấm chế, ngăn cách thần thức bên ngoài, nên hắn không biết chuyện gì xảy ra.

Bất quá, theo Phong Khinh Tử, sẽ không có chuyện gì lớn.

Thủ Hộ Chi Linh chính là Tiên Thiên chi linh, nội tâm thuần khiết, bất kỳ việc gian trá gì đều trốn không khỏi con mắt của nó, đồ nhi này của mình muốn hàng phục nó, càng là chuyện không thể nào.

- Mấy đứa, bản đội trưởng muốn giáo huấn tên này thành nô bộc của mình, các ngươi có đề nghị gì hay không.

Lâm Phàm đứng lên, sau đó nhìn mọi người.

Thành viên Quân Khởi Nghĩa tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Phàm, thời điểm nghe đến việc giáo huấn Thanh Hoàng thành nô bộc, mỗi một người đều vô cùng kích động.

- Không có đề nghị gì, nếu giáo huấn hắn thành nô bộc, không còn gì tốt hơn.

- Đúng đấy, đúng đấy, Quân Khởi Nghĩa chúng ta thật sự quá cường đại rồi.

- Thanh Hoàng làm nô bộc, đây là một chuyện cả đời cũng không dám tưởng tượng a.

Thích Già Tôn Giả cũng muốn gật đầu đồng ý, dù sao đây chính là một chuyện cực kỳ bá đạo, nhưng trong chớp mắt, Thích Già Tôn Giả lại phát hiện trong ánh mắt Lâm thí chủ có một tin tức lộ ra ngoài, nội tâm đột nhiên ngưng lại.

- Ánh mắt có gì đó không đúng, nhất định có chuyện khác thương.

Thích Già Tôn Giả quan sát tám hướng, tâm như linh lung, đối với việc Lâm thí chủ muốn thả bom, chỉ cần vừa nghe đã có thể biết hôm nay ăn cái gì.

- A Di đà phật, bần tăng cho rằng không thể.

Ngay lúc này, Thích Già Tôn Giả đứng dậy nói.

Trong chớp mắt, vạn ngàn ánh mắt đồng loạt nhìn hắn.

- Con lừa trọc, vì sao lại không thể?

Lâm Phàm mừng thầm trong lòng, trên trọc này thật hiểu ý ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play