Người dịch: Tiểu Tà Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm không nghĩ tới lão đầu này lại đê tiện như vậy, kế thâm quá thâm, sơ ý một chút đã bị đối phương tóm lại.
- Tiểu tử, những gì lão phu đã trải qua không phải ngươi có thể tưởng tượng được, lúc còn trẻ, lão phu là bậc thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, nhưng ngươi có thể trêu đùa lão phu đến mức độ này cũng đủ để ngươi tự hào rồi, ngươi là lão phu nhất định thu rồi, dưới sự bồi dưỡng của lão phu chắc chắn trò giỏi hơn thầy.
Phong Khinh Tử rất hài lòng, đối với tiểu tử trước mắt này càng xem càng thoả mãn.
Tu luyện không chỉ dựa vào thiên tư mà còn phải dựa vào đầu óc, một đám thiên tư miệng còn hôi sữa, tạm tạm cũng chỉ biết tu luyện một chút mà thôi, đầu óc không chắc chắn, sẽ không có kết quả tốt.
Đại Thiên thế giới quá nhiều chủng tộc, số thiên tư tuyệt diễm đếm không xuể, nhưng cường giả vi vương có thể sống đến sau cùng mới chính là người thắng.
Lâm Phàm trợn tròn mắt, sao câu nói này lại quen thuộc vậy?
Đây không phải là lời bổn thiếu gia đã từng nói với người khác sao, chỉ là bây giờ tình huống có chút ngược lại, Lâm Phàm thở dài bất đắc dĩ.
Giờ khắc này Lâm Phàm đưa con lừa trọc ra, nhốt hắn lâu như vậy không biết hắn có sao không.
- Ai nha rốt cục đã được ra ngoài, thí chủ có phải đã chạy thoát rồi không? Chúng ta chia chiếc nhẫn này thế nào đây?
Thích Già Tôn giả đang bị giam bên trong Thiên Địa Dung Lô, lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu. Đây chính là nhẫn trữ vật của Phong Khinh Tử tiền bối, bảo tàng bên trong khổng lồ đến cỡ nào, nếu như có thể lấy được một hai phần, không phải phát tài sao.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt quái dị của Lâm Phàm, Thích Già Tôn giả đột nhiên biến đổi, nội tâm nhảy lên một cái, không khỏi nhìn quanh, thân ảnh Phong Khinh Tử xuất hiện trong mắt Thích Già Tôn giả.
Thích Già Tôn giả cảm giác thấy lời nói vừa rồi của mình hơi không ổn.
- Hi hi! Lâm thí chủ, sao ngươi có thể cầm nhẫn trữ vật của Phong Khinh Tử tiền bối, chuyện như vậy không có đạo đức chút nào, chúng ta phải trả lại cho người!
- A! Nguyên lai là Phong Khinh Tử tiền bối, quả nhiên là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Thích Già Tôn giả nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, nội tâm vô cùng hối hận, không ngừng cố gắng cứu vãn.
- Con lừa trọc chớ giả bộ, ngươi tuy là người Phật Tộc, nhưng là một tên vô lại.
Lâm Phàm quá quen thuộc với hắn rồi, gặp người thì nói tiếng người gặp quỷ thì nói chuyện theo cách của quỷ.
Lần này xem như vấp ngã, nhưng đối với Lâm Phàm, muốn hắn phục thì không có khả năng.
- Lão đầu, ta không phục, có giỏi thì chúng ta khảo nghiệm thêm một lần.
Tâm tư Lâm Phàm chuyển động, hôm nay bất kể thế nào cũng phải rời đi, muốn nhận bổn thiếu gia làm đồ đệ, thiên địa này không ai có bản lãnh đó.
- Há, vậy thử thách cái gì?
Phong Khinh Tử cười nhạt một tiếng, đã ăn qua một lần thiệt thòi, hắn sẽ không bị lần thứ hai, theo Phong Khinh Tử đánh giá, tiểu tử này rất giảo hoạt.
- Rất đơn giản, người có nhìn thấy viên gạch trong tay ta hay không? Ngươi để ta đập một cái, nếu ngươi không thổ huyết thì coi như ta thua.
Lúc này, Lâm Phàm lấy ra Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, đây là thủ đoạn cuối cùng của hắn rồi.
Lâm Phàm cảm giác Hắc Hổ Đào Tâm, Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước gì gì đó vẫn không cần dùng, bởi vì nếu tạo thương tổn với thân thể lão đầu, thì rất khó nói, lão đầu này có tìm mình liều mạng hay không.
Nếu lại có thêm một cái gia hoả giống như con lừa trọc bên cạnh mình vậy thì coi như là một loại bi kịch.
- Tại sao lão phu lại phải để cho ngươi đập?
Phong Khinh Tử không cảm thấy dao động pháp lực từ cục gạch này, nhưng không có khinh Lâm Phàm, tiểu tử này rất âm hiểm, có khi liều mạng với mình cũng không chừng.
- Ngươi không dám?
Lâm Phàm dám cam đoan, chỉ cần lão đầu để mình đập một phát, tuyệt đối sẽ nằm im như chết, nhưng vấn đề then chốt chính là nếu lão không cho đập, thì mình cũng không có cách nào.
- Tiểu tử, ngươi đã thua.
Phong Khinh Tử nói.
- Ta không phục! Lâm Phàm hô lớn.
- Ngươi không phục cũng phải phục.
Phong Khinh Tử nói.
- Ta chính là không phục.
Lâm Phàm lắc đầu một cái chính, thái độ không tiếp thu.
- Tiền bối, ta phục rồi ngài thu ta làm đồ đệ đi.
Lúc này, Thích Già Tôn giả gấp muốn khóc, một tên thì không muốn bái sư còn một người thì phi thường muốn bái sư, đối phương không nhùn trúng mình nỗi đau này ai có thể hiểu thấu.
- Tư chất ngươi quá kém không lọt vào mắt lão phu.
Hiện tại, Phong Khinh Tử bị Lâm Phàm đùa, cả người cuống cả lên, nên không cho Thích Già Tôn giả một chút mặt mũi nào, làm hắn khổ sở trực tiếp ngồi chồm hỗm tủi thân trên mặt đất, vẽ vòng tròn.
- Lão đầu, ngươi xỉ nhục con lừa trọc này làm gì? Dù tư chất hắn không được nhưng cũng không cần nói trực tiếp vậy chứ.
Thích Già Tôn giả nghe Lâm thí chủ dĩ nhiên lại giúp hắn nói chuyện, trong lòng nhất thời cảm kích không thôi, thế nhưng nghe thêm nửa câu sau, nội tâm càng thêm tổn thương.
Tư chất của mình không được ư, sao có chuyện đó.
Bần tăng tu hành trăm năm đạt đến cảnh giới này, thử hỏi thiên địa này có mấy người có thể so sánh với mình.
- Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi câu cuối cùng ngươi có phục hay không?
- Hừ, không phục, chết cũng không phục.
Lâm Phàm mạnh miệng nói.
- Tốt, rất tốt đã như vậy lão phu cũng sẽ không quan tâm các ngươi.
Phong Khinh Tử nói xong câu đó, trực tiếp rời đi.
- Này, lão đầu ngươi có thể đi nhưng cũng phải mở cái đồ chơi này ra đã chứ.
Lâm Phàm có chút choáng váng, hắn không biết bên trong hồ lô lão đầu này đựng cái gì, nếu hắn đi mà không tháo cái đồ chơi đang nhốt minh ra, mình sao thoát ra được.
- Ngứa dái a, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận, bổn thiếu gia hành tẩu giang hồ lâu như vậy chưa gặp thiệt thòi lớn thế này.
Trong lòng Lâm Phàm thầm hận, nhưng trong chớp mắt lại vui vẻ
- Đúng rồi, hai cái nhẫn trữ vật vẫn còn trong tay bổn thiếu gia, ha ha, quả nhiên là lão già si ngốc, vật trọng yếu như vậy cũng quên lấy lại.
- Con lừa trọc, chớ giả bộ nữa, lão đầu đi rồi chúng ta phải nghĩ biện pháp thoát ra, đợi lát nữa rời đi ta chia cho ngươi một ít bảo bối. Lâm Phàm nói.
- Thí chủ nói thật chứ?
Thích Già Tôn giả nghe đến hai chữ bảo bối, nhất thời vui vẻ hẳn lên, lần nữa tràn đầy sức sống.
- Đương nhiên.
Lâm Phàm cảm giác mình rất hào phóng, đợi lát nữa chọn một ít đồ không tốt nhất trong đám bảo bối đưa cho con lừa trọc này, cũng coi như hoàn thành hứa hẹn.
Mà ngay tại lúc này, hư không chấn động, thiên địa phương xa có một luồng sức mạnh áp chế lòng người, xé rách hư không, xuyên thấu tất cả lao tới.
- Nhân tộc, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi.
Lôi đình lấp loé, mây đen xoay vần, trong mây đen có hai con mắt tà ác như Thiên Nhãn, phát ra vô số tinh quang trấn áp thiên địa.
Lâm Phàm hơi nhướng mày, sau đó vung tay.
- Mẹ kiếp, lão đầu ngươi làm cái quái gì vậy? Lại tới dọa người, bổn thiếu gia sợ ai cũng sẽ không sợ ngươi.
- Phong Khinh Tử, nước giếng không phạm nước sông, ngươi dám đến địa bàn của bản Chí Cao, chẳng lẽ muốn vi phạm ước định hay sao?
Từng tiếng nổ ầm đinh tai nhức óc truyền đến, những đám mây trong thiên địa như những làn sóng, bắt đầu cuồn cuộn.
- Không lẽ là thật?
Lâm Phàm nghe nói như thế, trong lòng hơi ngưng lại, có loại cảm giác không ổn.
Thế nhưng sau đó, liền loại cảm giác này ra sau đầu, Lâm Phàm nghĩ đây khẳng định là trò quỷ của lão đầu.
Ầm ầm!
Một đạo lôi đình đánh mở thiên địa, một đạo thân ảnh khổng lồ xuất hiện trong đất trời.
Thời khắc này thiên địa an tĩnh, vạn vật thần phục như vương giả giáng lâm.
Lâm Phàm nhìn thấy bóng người phương xa, sắc mặt đột nhiên đại biến.
- Mịa nó, đến thật à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT