Dịch: Bích Nhi

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Lúc này Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, đối với kết quả như thế này thì đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, chỉ có điều trong tình huống này, đương nhiên là muốn giữ vững uy phong.

Khí chất là quan trọng nhất, khí chất tuyệt thế cao nhân, nhất định phải bùng ra một cách hoàn mỹ nhất, hơn nữa làm sao có thể tùy tiện liền khiến chủng tộc các giới ôm lấy chân của mình.

Lúc này, Lâm Phàm hờ hững dồn nén lực đạo ở bàn tay, một luồng khí tức không tên khiến người khác phải thần phục từ trên người tỏa ra, trong chớp mắt, hiện trường lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ sinh linh của chủng tộc các giới trơ mắt nhìn trên hư không, nhìn bóng dáng khiến người ta phải sùng bái kia.

Cổ Thánh Giới, chủng tộc các giới, có bao nhiêu người dám như vị Nhân tộc Đại Đế này, vẫy tay một cái, giết chết trăm vạn Cổ Tộc.

Cổ Khiếu nhìn Nhân tộc trên hư không, nội tâm tràn đầy lửa giận, đáng hận, thật sự là quá đáng ghét.

Cổ Khiếu hắn là nhi tử của Uy Quân Vương, chính là Cổ Tộc đẳng cấp cao cấp nhất, năm đó lúc mới sinh ra, Thiên Ý hạ kim quang xuống, hắn đắm chìm trong kim quang, được sự chúc phúc của Thiên Ý.

Hắn muốn về sau trở thành một bá chủ trong Cổ Tộc chỉ dưới trướng bát đại chí tôn, bây giờ một tên Nhân tộc thấp hèn, vậy mà can đảm dám ở trước mặt nhiều sinh linh của chủng tộc các giới như thế nhục nhã hắn, vậy làm sao hắn có thể chịu đựng được.

Hận, hận ý ngập trời.

- Nhân tộc, Lâm Phàm...

Cổ Khiếu vẻ mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi rống lên,

- Ngươi, một tên chủng tộc thấp hèn, lại dám nhục nhã Cổ Tộc chí cao vô thượng, tội của ngươi đáng muôn chết.

Lâm Phàm nhìn Cổ Khiếu, miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, làm thế nào để giết chết tên này.

Lâm Phàm nói bán bộ Thần Thiên Vị giống như sâu bọ, kỳ thực chẳng qua chỉ là thổi phồng lên, muốn đánh bại Cổ Khiếu, hiển nhiên chỉ dùng một chưởng là điều không thể, nếu thật sự muốn giết thì e rằng còn phải cần đánh đổi một số thứ.

Hiện tại chủng tộc các giới đang sùng bái nhìn mình, tất nhiên không thể để khí thế yếu đi, đợi lát nữa đánh nhau nhất định phải dẫn hắn tới một nơi xa xa, chậm rãi giày vò đến chết.

Đối với âm mưu xấu xa này, Lâm Phàm rất thoả mãn, đợi lát nữa liền làm như vậy.

- A!

Mà ngay lúc này, một âm thanh sắc bén, thê lương, tuyệt vọng bỗng nhiên từ xa truyền đến.

- Long Huyền, ngươi gạt ta.

- Ngươi đã nói vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta.

- Ngươi tại sao lại muốn gạt ta.

Thân hình Tuyệt Vọng Hầu thấp bé là thế, lúc này lại ôm Long Huyền vào trong ngực, gương mặt không có cảm xúc lại phảng phất nét đáng yêu lúc này lại biến thành gương mặt dữ tợn.

Áo lông đen khoác trên người, lúc này đã bị máu nhiễm đỏ, hai tay trắng sáng, cũng dính đầy máu tươi.

Tuyệt Vọng Hầu vốn rất vô cảm, trong tròng mắt tràn đầy âm lãnh, nhưng giờ đây là ánh mắt mông lung ngấn lệ, giống như một hài tử, nhìn qua trông có vẻ rất bất lực.

- A...

Một tiếng gầm thét, trên mình Tuyệt Vọng Hầu chợt phát ra một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, nguồn sức mạnh này so với tận thế còn kinh khủng hơn.

Lâm Phàm nhìn Tuyệt Vọng Hầu bên kia, sắc mặt biến đổi, cảnh giới Thần Thiên Vị nhất tinh, nhưng vào đúng lúc này, một đoàn sức mạnh tuyệt vọng màu đen cuộn trào mãnh liệt tuôn ra.

Mà thực lực Tuyệt Vọng Hầu, vào đúng lúc này tăng lên mạnh mẽ, trong nháy mắt, đã đạt tới cảnh giới Thần Thiên Vị nhị tinh.

- Chuyện này làm sao có khả năng.

Lâm Phàm hơi nhướng mày, trên mặt lộ rõ vẻ không dám tin.

Thanh âm sắc bén, vang vọng khắp bầu trời, luồng sức mạnh tuyệt vọng màu đen biến hóa thành một lớp sương mù dày đặc, che kín cả bầu trời, đem toàn bộ Tuyệt Vọng Thành bao phủ lại.

Cỗ sức mạnh tuyệt vọng này, vượt qua tất cả mọi sức mạnh, vượt qua cả không gian, thời gian, tất cả mọi thứ dưới cỗ sức mạnh tuyệt vọng này, đều triệt để bị cấm chế.

Cổ Khiếu lúc này trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới Tuyệt Vọng Hầu vậy mà có thể mạnh như thế.

Trước kia hắn biết thực lực Tuyệt Vọng Hầu đã đạt đến cảnh giới Thần Thiên Vị, nhưng cũng chỉ là cảnh giới Thần Thiên Vị nhất tinh, nhưng bây giờ hắn đã đột phá lên nhị tinh.

Lúc trước hắn nghĩ coi như Tuyệt Vọng Hầu liều lĩnh muốn giết mình thì chính mình vẫn có thể chạy thoát, thế nhưng bây giờ hắn lại có cảm giác chắc chắn sẽ chết.

Lui lại!

Cổ Khiếu không chút do dự, thân hình hóa thành một vệt sáng, hướng về bên ngoài bay đi, thế nhưng trong chớp mắt lại bị một đoàn sương mù tuyệt vọng ngăn chặn lại rồi.

- Long Huyền, ngươi tại sao lại lừa dối ta...

Ầm!

Một đạo ánh sáng đen nhánh soi sáng khắp trời đất, ánh sáng đen nhánh kia triệt để đem Tuyệt Vọng Thành bao phủ lại.

- Keng, Tuyệt Vọng Hầu sụp đổ, tiến vào Tuyện Vọng lĩnh vực của Hầu Tuyệt Vọng.

Lúc này, Lâm Phàm nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở, thì trợn tròn mắt, rốt cuộc là tình huống thế gì thế này.

Xung quanh toàn là một màu đen kịt, đưa tay lên cũng không thể thấy được năm ngón, lúc này Lâm Phàm hơi nhướng mày, hắn cảm giác được một luồng lực lượng vô danh quấn quanh thân mình.

- Keng, phát hiện sức mạnh tuyệt vọng của Tuyệt Vọng Hầu có luyện hóa hay không.

- Luyện hóa.

Lâm Phàm không có chút gì do dự, Tuyệt Vọng Hầu vậy mà sụp đổ, chế tạo ra Tuyện Vọng lĩnh vực, tuyệt đối là muốn chôn sống tất cả mọi người.

Bây giờ hệ thống này có thể luyện hóa, dĩ nhiên là phải luyện hóa rồi.

Lúc này, Lâm Phàm nghe được những tiếng kêu thảm thiết, những tiếng kêu thảm thiết này tựa như có người đang lên cơn điên.

Lâm Phàm tỉ mỉ nghe qua, hẳn là tiếng kêu thảm thiết của những sinh linh của chủng tộc các giới.

- Đây là Tuyện Vọng lĩnh vực của Tuyệt Vọng Hầu, mọi người giữ vững chủ tâm, tuyệt đối không thể để cỗ sức mạnh tuyệt vọng này thâm nhập vào.

...

Lâm Phàm không biết là ai đang nói chuyện, nhưng thanh âm này hẳn là âm thanh của lục đại Tông Môn.

- Mẹ kiếp, lại là cái quái gì nữa vậy.

Nội tâm Lâm Phàm có chút tan vỡ, mỗi một lần đều gặp phải chuyện phiền toái.

Chỉ là Lâm Phàm có chút không nói nên lời, tên Tuyệt Vọng Hầu này rốt cuộc là tu luyện như thế nào.

Mấy tháng trước nhìn thấy mới là cảnh giới Hoang Thiên Vị đại viên mãn, lần này nhìn lại, đã là cảnh giới Thần Thiên Vị nhất tinh, hơn nữa ở thời điểm sụp đổ, lại đột phá đến cảnh giới Thần Thiên Vị nhị tinh.

Coi như là mình cắn thuốc cũng không mạnh lên nhanh như vậy.

Lúc này có hệ thống luyện hóa, những sức mạnh tuyệt vọng này hiển nhiên không cần để ở trong lòng.

Hiện tại chủ yếu nhất chính là đi ra ngoài, thuận tiện chém Cổ Khiếu, nhưng còn tên Tuyệt Vọng Hầu này.

Đúng lúc này, Lâm Phàm thấy được phía trước có một tia sáng nhúc nhích, cũng không biết là cái gì, nhưng đối với Lâm Phàm, xảy ra bất kỳ cái quái dị gì đi nữa, đều có biện pháp rời khỏi nơi này.

Lâm Phàm không có chút do dự gì, lập tức chạy về hướng phát ra ánh sáng.

Thời điểm chạy đến tia sáng kia, hình ảnh bỗng nhiên biến hóa.

Xung quanh không còn tối om nữa, mà là sáng ngời lên, dường như là ở trong một sơn thôn nào đó.

- Tịch Quang, mau tới đuổi theo ta.

- Long Huyền ca ca, chờ ta một chút, ta chạy không nổi rồi.

Hai cái đứa nhỏ chơi đùa chạy lại bên người Lâm Phàm.

- Đó là Long Huyền cùng Tuyệt Vọng Hầu khi còn bé hay sao?

Lâm Phàm kinh ngạc nhìn tình huống chung quanh, nội tâm bắt đầu nhảy lên, thật kỳ quái.

Lúc này, hình ảnh xoay một cái.

- Hắn là nghiệt chủng, giết hắn.

Trong sơn thôn, một đám người Long tộc, đem một đứa nhỏ quấn vào trên một chiếc cột, từng vẻ mặt phẫn nộ, chán ghét nhìn đứa nhỏ kia quấn vào trên cây cột.

Hình ảnh lại lần nữa biến hóa.

- Ta gọi Long Huyền, ngươi tên là gì?

Một đứa nhỏ, trong miệng ngậm một cọng cỏ, đứng trước mặt một đứa nhỏ đang cúi thấp đầu, đưa tay ra, lộ ra nụ cười xán lạn nói.

- Tịch Quang.

Sắc mặt sáng trắng kia, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng bất lực, yếu ớt nói ra.

Lâm Phàm nhìn hết thảy trước mặt, hình ảnh lần nữa biến hóa.

- Long Huyền ca ca, sau này đừng rời bỏ ta có được hay không...

Trong ánh mắt Tịch Quang tràn đầy hy vọng nói.

- Được, sau này tuyệt đối sẽ không rời bỏ tiểu Quang.

...

- Long Huyền ca ca, ngươi đi đâu...

Ở trong sơn thôn, Tịch Quang tìm kiếm lung tung không có mục đích, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

...

- Thiêu chết hắn, hắn là tên nghiệt chủng, hắn là nghiệt chủng Cổ Tộc.

- Long Huyền ca ca, ngươi đã nói sẽ không rời bỏ ta, ngươi lừa dối ta…

Bị trói ở trên cây cột Tịch Quang, thương tâm tuyệt vọng gào thét.

...

- Tuyệt vọng sao? Cần sức mạnh sao? Muốn hủy diệt tất cả sức mạnh sao?

Trong bóng tối, một đôi mắt tà ác, nhìn chăm chú lên tất cả những thứ này.

- Tất cả mọi người phản bội ta, ta cần sức mạnh.

Sơn thôn lâm vào trong biển lửa, tất cả mọi người đều chết hết...

Một vài bức hình ảnh, cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng đem đứa nhỏ đã toàn bộ giết chết thôn nhân rời đi.

Mấy chục năm sau, một tên thanh niên anh tuấn từ tông môn trở về, nhìn lên sơn thôn tàn tạ trước mặt, âm thầm đau khổ.

- Tiểu Quang, ngươi đi đâu, ta đã có sức mạnh to lớn, có thể bảo vệ ngươi, nhưng ngươi lại đi nơi nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play