Dịch: ThanhThuy

Biên: CẩuCa

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn:

- Anh bạn, xin đừng hấp thu nốt số Túc Sát Chi Khí còn lại này nữa, nếu không Vạn Sát Cổ Vực sẽ không thể tồn tại được.

Trong lúc Lâm Phàm vừa chuẩn bị ra tay hấp thu nốt lượng Túc Sát Chi Khí còn lại thì đột nhiên không biết từ đâu cất lên một giọng nói.

- Là ai?

Tinh thần Lâm Phàm đột nhiên chững lại, không ngờ trong Vạn Sát Cổ Vực này lại có người khác nữa mà lại không bị mình phát hiện ra, quả là có chút bản lĩnh.

- Ta là ai không quan trọng, chỉ xin anh bạn nương tay bỏ qua số Túc Sát Chi Khí còn lại này.

Giọng nói đó lại vang lên một lần nữa, hết sức bình thường không trầm không bổng.

Lâm Phàm nhìn xung quanh đầy cảnh giác nhưng ngoài không gian u ám ra thì không hề có bất cứ thứ gì khác.

Vậy thì giọng nói kia phát ra từ đâu, quả thực có chút kỳ lạ.

- Dù sao còn lại có ít, cũng không có tác dụng gì đâu, chi bằng để ta hấp thu nốt đi.

Lâm Phàm cũng không biết gã kia là ai, ta mà dễ dàng nghe lời người khác như thế thì e rằng đã không sống được đến tận bây giờ.

- Nếu hắn thực sự muốn giữ Túc Sát Chi Khí thì sẽ không giấu đầu hở đuôi đến bây giờ.

Đáng lẽ phải xuất hiện và trấn áp mình ngay từ lúc mình đang hấp thu Túc Sát Chi Khí rồi.

Mà tình hình hiện tại, thể hiện rõ ràng tên này vốn không thể giết chết được mình, sợ đếch gì.

Hơn nữa vào trong Vạn Sát Cổ Vực này tuy cũng có chút thu hoạch nhưng lại chưa bắt được Boss, trong lòng quả thực có chút không sảng khoái.

- Không được…..Túc Sát Chi Khí có thể tự hình thành, tuy rằng có thể khôi phục hiện trạng và mất mấy trăm năm nhưng nếu như hút cạn hết nó thì Vạn Sát Cổ Vực sẽ lập tức bị hủy diệt và từ đó sẽ

biến mất khỏi Cổ Thánh Giới.

Giọng nói lại vang lên và lần này ngữ khí có chút gấp gấp.

- Hủy diệt thì hủy diệt, ta lượn lờ cả vòng ở đây rồi cũng không nhặt được bảo bối gì, nếu khư không mang được thứ gì về làm sao mà dừng tay được. Túc Sát Chi Khí tuy không phải là thứ gì tốt những cũng có thể có chút gọi là an ủi bản thân.

Lâm Phàm muốn xem cái tên thần bí này sẽ trả lời như thế nào.

Nhưng lúc này, giọng nói thần bí đó đột nhiên im lặng trong phút chốc rồi lại vang lên.

- Nếu như ta cho ngươi một bảo bối, ngươi sẽ rời khỏi đây được chứ.

Nhân vật bí ẩn cất lời.

- Được, nhưng nếu là bảo vật tầm thường sẽ không lọt được vào mắt xanh của ta đâu.

Lâm Phàm không ngờ rằng gã lại tặng bảo bối cho mình.

Nhưng làm sao có thể như vậy được, trên đời này làm gì có ai cho không ai cái gì bao giờ đâu, tên này tặng bảo bối cho mình không là trộm thì cũng là cướp, Lâm Phàm chỉ là muốn biết gã này rốt cuộc là ai.

Ẩn nấp trong Vạn Sát Cổ Vực mà lại không bị mình phát hiện ra.

Không thể không nói đây cũng là một nhân tài.

Trong phút chốc, hư không đột nhiên rung động nhẹ, một lối đi xuất hiện trước mặt của Lâm Phàm.

- Tiến vào đi, ta sẽ đưa ngươi đến bên cạnh ta.

Lâm Phàm xem xét lối đi đó rồi sải chân bước vào.

Lúc xuất hiện trở lại thì đã đứng trước một cái sơn động rồi. Lâm Phàm đang định tiến vào thì giọng nói đó lại vang lên.

- Ngươi không vào được đâu, lão phu bị bọn Cổ Tộc nhốt ở đây vạn năm rồi, nếu như ngươi vào được thì lão phu sớm cũng ra được rồi. Bọn Cổ Tộc nhốt ta ở đây lấy Vạn Sát Cổ Vực làm nền tảng, nếu như Vạn Sát Cổ Vực bị hủy diệt vậy thì ta đây sẽ mãi mãi không thoát ra được do vậy mới nhờ ngươi giơ tay đánh khẽ, ta dĩ nhiên cũng sẽ không đối xử tệ với ngươi đâu.

Những lời nói này giống như kiểu đang ví mình thành một cao nhân vậy.

Nhưng Lâm Phàm không tin tưởng những lời nói này lắm.

- Còn chưa thỉnh giáo Tôn Tình Đại Danh của Tiền Bối.

Lâm Phàm đứng trước cửa động và chắp tay hỏi.

Cửa sơn động này bị một luồng sáng bao phủ trông giống như một loại phong ấn nào đó.

Lâm Phàm không hiểu rõ về phong ấn cho lắm nên cũng không biết đây là thứ gì.

- Lão Phu vốn là Thanh Thánh Lão Tổ.

……

Lâm Phàm chưa từng nghe qua cái tên này, không biết Thanh Thánh Lão Tổ rốt cuộc là ai, tuy nhiên trong lòng Lâm Phàm vẫn luôn cảnh giác không thể dễ dàng tin tưởng cái tên Thanh Thánh Lão Tổ này được.

- Đây là một bảo bối mà ta cất giữ được coi như là chút bồi thường cho ngươi.

Khi này, hư không đột nhiên chấn động, một món đồ vật xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

Khi Lâm Phàm nhìn thấy món đồ này, trong lòng hơi có chút nghi ngờ, đây là một tấm bùa chú.

Bùa chú có màu vàng, bên trên có đủ các loại phù văn thần bí phát ra một màu óng ánh, Lâm Phàm không biết đây là cái gì.

- Đây là Thiên Thánh Ngự Bảo Phù, có vô số diệu dụng, có tấm bùa này có thể nâng cao phẩm giá của bảo bối.

Lâm Phàm nghe thấy những lời này, tinh thần liền có chút xao động, nó có thể nâng cao phẩm giá của bảo bối, đây không phải là trò đùa chứ.

Nếu thực sự như vậy thì mang cái Thiên Thánh Ngự Bảo Phù này cho “Yêu Thành” sử dụng sẽ có thể tiến cấp từ Tuyệt Phẩm Linh Khí thành Đạo Khí, đây đúng là lên như diều gặp gió.

- Anh bạn nhỏ, ngươi chỉ cần sử dụng chân khí để luyện hóa nó là được, chỉ hy vọng sau khi đi ra khỏi đây ngươi sẽ không nói cho ai biết về nơi này.

Thanh Thiên Lão Tổ dặn dò.

Lâm Phàm không nói gì chỉ bắt lấy “Thiên Thánh Ngự Bảo Phù” lóng lánh cầm trong tay.

- Keng, phát hiện Ma Chủng chuyển hoán Phù.

- “Ma Chủng chuyển hoán Phù: sau khi đối phương truyền chân khí vào có thể chuyển đổi thân xác với đối phương.”

- Bố tổ……

Sắc mặt Lâm Phàm không hề thay đổi nhưng trong lòng lại hừng hực giống như hàng vạn con lạc đà đang xông phi qua.

Cái gì mà Thiên Thánh Ngự Bảo Phù, ngự ngự cái con khỉ.

- Quả nhiên giống như ta nghĩ, trên thế gian này làm gì có chuyện nào tốt như vậy.

Lâm Phàm lặng thầm thở dài một tiếng và cảm thấy có chút thú vị đối với cái tay Thanh Thánh Lão Tổ này.

Tất cả bọn phản đồ thủ đoạn hèn mọn này đều chỉ là đồ hàng mã mà thôi, ta không tin không bịp chết được ngươi.

Lúc này, sắc mặt Lâm Phàm chợt thay đổi trở nên cảm kích vô cùng, chắp tay cung kính

- Tiền Bối quả là hào phóng.

- Không có gì, không có gì, đời này có thể gặp được người văn võ song toàn như Tiểu Bối đây quả là niềm hy vọng lớn của Đại Thiên chủng tộc. Chi bằng luyện hóa luôn ở đây đi, chút nữa ta sẽ đưa Tiểu Bối rời khỏi nơi đây.

Thanh Thiên Lão Tổ vừa cười vừa nói.

- Nhưng có điều Tiền Bối không biết Vãn Bối đây là người của Đại Thiên chủng tộc trong tay không có bất cứ bảo bối gì, cho dù có luyện hóa tấm bùa chú này chắc cũng sẽ không dùng đến, chi bằng ta sẽ đem nó đi rồi ra bên ngoài trao đổi bảo bối với người khác.

Lâm Phàm giả vở tiếc nuối, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Thanh Thánh Lão Tổ ở trong huyệt động không ngờ rằng đối phương lại như vậy, tạm thời không lên tiếng.

- Tiền Bối, sao thế?

Lâm Phàm hỏi.

- Anh bạn nhỏ không biết ấy chứ, Thiên Thánh Ngự Bảo Phù này là do lão phu tâm huyết luyện chế, nếu như rời khỏi Vạn Sát Cổ Vực nói sẽ bị mất đi diệu dụng nên chỉ có thể luyện hóa tại đây mới có thể trở thành vật sở hữu riêng của ngươi được, đến khi ấy có mang đi ra ngoài trao đổi với người khác cũng không phải là không được.

Thanh Thánh Lão Tổ giải thích.

- Bố tổ, vì muốn lừa gạt ta mà nghĩ ra cả cái lý do củ chuối như thế này, không biết hắn đã dùng cái lý do này để đi lừa bao nhiêu người rồi nữa.

Lâm Phàm bức xúc tự mắng chửi trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

- Vậy vãn bối sẽ luyện hóa tại đây.

Lâm Phàm nói.

- Được….

Lúc này trong huyệt động một màu đen kịt, một bộ hài cốt đen sì bị một mảnh kiếm vỡ gim dưới đất, không biết đã chết từ bao giờ, toàn thân không còn một chút máu thịt nào.

Một đám khỏi đen đang bay lơ lửng ở phía trên bộ hài cốt đó.

Đó chính là Thanh Thánh Lão Tổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play