Nhưng đây không phải là lúc để khâm phục kỹ năng diễn xuất của mình, giờ đây không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình mà người mình lại đang bị vuốt sắc của Cự Vương ba đầu đâm thủng nữa.

Phải giữ hình tượng mới đúng.

Tí tách! Tí tách!

Bị vuốt sắc đâm thủng, Lâm Phàm bị treo mình lơ lửng giữa không trung, nhìn máu của mình tí tách tuôn rơi liền thở dài một cách bất đắc dĩ.

- này quả là phi phàm, nhất là khi phối hợp với Ngô Đồng Thần Thụ càng là một sự tồn tại phi lý, người bị như vậy mà vẫn không chết, thế gian hiếm có lắm.

Lâm Phàm nắm lấy vuốt sắc của Cự Vương ba đầu rồi dùng sức kéo thân mình ra khỏi đó.

-Ái chà, đau quá.

Lâm Phàm loay hoay một hồi mà không rút được người được, không biết vuốt sắc của Cự Vương ba đầu làm như thế nào mà có lực hút mạnh đến vậy.

Ta dùng hết sức bình sinh rồi mà không rút ra được.

Nhìn Cự Vương ba đầu bị Hồng Chuyên của mình đập ngất, lỡ như nó tỉnh lại coi như chết chắc.

-Này này, các người lại đây giúp ta đi, kéo ta ra.

Lâm Phàm nhìn về phía đám người đang mắt chữ A mồm chữ O cách đó không xa rồi gọi lớn.

Một mình hì hục, loay hoay mãi mà không rút được người ra, chút nữa Cự Vương ba đầu mà tỉnh lại, sẽ là bi kịch đấy.

Đám người trong “tiểu đội chính nghĩa” đã sớm đờ đẫn.

Cảm giác trong lòng họ lúc này giống như đi cáp treo qua núi vậy, lúc lên cao lúc xuống thấp rất bàng hoàng và cũng rất phấn khích.

Họ vốn cho rằng Lâm Phàm đã chết, bị thương nặng như vậy rồi làm sao mà sống sót được nhưng cảnh tượng xảy ra ngay sau đó lại khiến họ mắt thì trợn ngược, mồm thì há hốc, cuộc sống quả là muôn màu muôn vẻ.

-Đờ đẫn gì chứ, còn không mau lại đây trợ giúp.....

Lâm Phàm điềm nhiên nhìn đám người họ rồi hét lớn.

-Đệ đến đây Lâm Huynh.....

Mộ Lương là người đầu tiên có phản ứng, nhấc chân chạy nhanh về phía Lâm Phàm, tốc độ nhanh khủng khiếp khiến người khác cũng phải mắt ngơ mày ngác.

-Bọn đệ đến rồi đây, Lâm Huynh.

Hạ Trạch Hoa vèo một cái hoá thành một dải cầu vồng rồi bay vù tới.

……

-Nào, tất cả nghe khẩu lệnh của ta.

1.

2.

3.

-Rút.....

Tứ chi của Lâm Phàm bị mọi người lôi kéo, rồi cùng nhau dùng lực kéo ra.

Phù phù!

Máu chảy ra xối xả, nhìn qua thôi cũng khiến người ta chết khiếp, thực sự rất kinh khủng.

-Ôi trời ơi....

Lâm Phàm ôm ngực, cắn răng chịu đựng sự đau đớn.

Mặc dù nói là không chết nhưng cảm giác đau đớn này quả là hàng thật đúng giá.

-Lâm huynh, huynh làm sao vậy.....

Mộ Lương lòng đầy nghi hoặc, bị vuốt sắc của Cự Vương ba đầu đâm thủng cả người mà vẫn tinh thần thép như vậy thật khiến người khác khiếp sợ.

Lâm Phàm nhìn Mộ Lương, nhếch mép cười.

Đây có là gì đâu, nếu như nói cho đệ biết chỉ cần vẫn còn một giọt máu thôi, ta đây vẫn có thể hồi sinh, như thế có mà doạ chết đệ à.

-Tạm thời không nói những điều này nữa, bọn đệ đứng dẹp hết sang một bên đi, Cự Vương ba đầu vẫn chưa chết, ta phải kết thúc nó đã.

Lâm Phàm xua xua tay nói.

Đám “tiểu đội chính nghĩa” nghe thấy Cự Vương ba đầu vẫn chưa chết, trong lòng đột nhiên run sợ, bởi trước đó họ đều nghĩ Cự Vương ba đầu đã chết rồi mà không ngờ rằng nó vẫn còn sống.

Lâm Phàm sử dụng kết hợp với Ngô Đồng Thần Thụ trong trời đất toả ra một sức sống mãnh liệt để chữa trị những vết thương trên người.

Cú vuốt đâm vừa rồi của Cự Vương ba đầu khiến điểm kinh nghiệm của tăng lên rất nhiều, đây gọi là trong cái rủi lại có cái may.

Tất cả đều xứng đáng.

Lâm Phàm đạp đạp mấy phát vào Cự Vương ba đầu.

-Quái vật ba đầu kia, ta đã nói rồi phải khiêm tốn mà ngươi lại không tin, giờ đã biết thế nào là sự lợi hại của ta rồi chứ?

-Ngươi nghĩ là ta không đánh được ngươi sao? Tất cả đều chỉ là giỡn với ngươi mà thôi.

Lâm Phàm sau khi khôi phục, không quên khoe mẽ ra oai một chút. Nay Cự Vương ba đầu sớm đã mất đi tri giác, mặc sức cho Lâm Phàm đấm đá mà tuyệt đối không kêu lên một tiếng nào.

Lâm Phàm tuy khiêm tốn ra oai một chút nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới tiểu đội chính nghĩa.

-Lâm huynh không hổ danh là Lâm huynh, khí chất ung dung điềm đạm thế gian hiếm có.

Mộ Lương nói.

-Đệ tự thấy hổ thẹn vì không sánh được với sức mạnh của Lâm Huynh, Cự Vương ba đầu vốn là Quý Tộc trong Cổ thú, sức mạnh cường tráng nhưng nay trong tay Lâm huynh lại không chống đỡ nổi một đòn.

Hạ Trạch Hoa nói.

……

Lâm Phàm nghe những lời khen từ mọi người xung quanh trong lòng vui mừng hớn hở, đây chính là hiệu quả mà Lâm Phàm mong muốn.

Người sống trên đời, nếu không vì ra oai mà sống thì còn vì cái gì nữa?

Nhưng đây là lúc phải kết thúc Cự Vương ba đầu rồi.

Lâm Phàm nhìn ba cái cầu của nó rồi sau đó nhấc Vĩnh Hằng Chi Phủ lên.

Đối với Thần Khí, cái gì cần vứt sẽ vứt, duy chỉ có một mình Lâm Phàm là không nỡ thôi.

Do vẻ ngoài xấu xí của Vĩnh Hằng Chi Phủ nên mọi người không nhận ra thứ mà Lâm Phàm đang cầm trong tay kia là Thần Khí.

Nếu không, khi thấy Lâm Phàm coi Thần Khí không ra gì như vậy ắt sẽ tức hộc máu mồm.

-Quái vật ba đầu, ta giết ngươi cũng là bất đắc dĩ thôi, ngươi phải hiểu rằng, một Nhân Tộc như ta đây sống trong Cổ Thánh Giới vô cùng gian khổ, nếu không tăng cường sức mạnh không chừng một ngày nào đó bị kẻ khác chém chết, đợi ta sau khi trở thành đấng chí tôn nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho chủng tộc của ngươi.

Trước khi ra tay, Lâm Phàm đứng trước mặt của Cự Vương ba đầu cầu khấn một hồi.

-Ta chém….

Phù phù!

Ba cái đầu to lớn bay lượn trên không trung, xoay tròn như một nhành hoa đẹp rồi từ từ rơi xuống đất.

Quý Tộc Cổ thú Cự Vương ba đầu cao quý vĩ đại lại bị một tên Nhân Tộc bẫy chết một cách không rõ ràng như vậy.

-Keng, chúc mừng đã giết được Quý tộc Cổ thú Cự Vương ba đầu.

-Keng, chúc mừng tăng thêm 20,000 điểm kinh nghiệm.

-Keng, chúc mừng giành được huyết mạch của Cự Vương ba đầu.

-Huyết mạch Cự Vương ba đầu: Cự Vương ba đầu là Quý tộc trong giới Cổ thú, huyết mạch thuần khiết, có thể dùng để luyện linh đan, có thể uống, có thể tan trong Yêu thành.

Lâm Phàm kinh ngạc, không ngờ giết chết một con Quý tộc Cổ thú lại bùng được thêm một dòng huyết mạch điều này khiến Lâm Phàm có chút kinh ngạc.

-Dung hòa.

Lâm Phàm đổ huyết mạch của Cự Vương ba đầu vào trong “Yêu Thành”.

Ngay lúc đó, Thượng Cổ Đại Yêu trong Yêu Thành, cặp mặt vốn thất thần từ lâu đột nhiên lóe lên một tia tinh quang rồi há miệng nuốt thẳng huyết mạch vào trong bụng.

“Yêu Thành” bỗng nhiên có chút thay đổi, luồng khí lớn mạnh của Thượng Cổ Đại Yêu dần dần thẩm thấu ra bên ngoài, bao bọc lấy “Yêu Thành”.

Hiện tượng này khiến Lâm Phàm hơi ngạc nhiên, lẽ nào “Yêu Thành” muốn nhanh chóng lột xác biến thành Thần Khí cách nhanh nhất là hấp thụ huyết mạch của Quý Tộc Cổ thú sao?

Hiểu ra điều này, Lâm Phàm càng thêm tự tin về nó.

“Yêu Thành” lấy thân xác của Thượng Cổ Đại Yêu làm nền tảng muốn khiến “Yêu Thành” hoàn toàn lột xác biến thành Thần Khí thì buộc phải kích phát toàn bộ huyết mạch của Thượng Cổ Đại Yêu.

Mà nay huyết mạch của bọn Quý Tộc Cổ thú lại có thể kích hoạt được huyết mạch của Thượng Cổ Đại Yêu, xem ra về sau phải cần tìm thêm nhiều loại huyết mạch này mới được.

Vì sức mạnh, Lâm Phàm cam tâm tình nguyện chịu khổ.

-Không ổn…..

Hạ Trạch Hoa đột nhiên hốt hoảng kêu lên.

-Sao thế?

Lâm Phàm giật mình, không hiểu tại sao.

-Lâm huynh, chúng ta mau đi thôi, Cự Vương ba đầu là Quý Tộc Cổ thú, huyết mạch đồng tộc tương thông, nay nó bị chết đồng loại của nó chắc chắn sẽ cảm nhận được, nếu chúng ta vẫn còn ở lại đây e rằng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Hạ Trạch Hoa nói.

-Vậy thì còn đợi gì nữa mà không chạy đi.

Lâm Phàm chưa kịp nghĩ gì liền nhấc chân lên chạy đi.

Đùa à, sức mạnh của Cự Vương ba đầu cường mạnh như vậy, ai mà biết được đồng loại của nó mạnh đến cỡ nào.

Nếu như họ hàng của nó, bố nó, mẹ nó mà xông tới, thì biết làm thế nào.

------------------------------

Dịch giả: ThanhThuy.

Biên tập: Cẩu Ca.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play