Âm thanh sướt mướt rất nhanh lan truyền trong quần sơn.

Không thể nghi ngờ đây chính là một cái mê hoặc, một cái mỹ thực tươi mới đang đợi người ta ăn.

Huyên Nhi lau mắt, liên tục gào khóc, giống như một con thỏ nhỏ lạc đường, mà theo lẽ bình thường đều sẽ có lão sói xám xuất hiện, sau đó đem mỹ thực chỉ cần chạm tay là có thể chiếm được nuốt vào trong bụng.

-A, tại sao lại không có một chút động tĩnh nào?

Huyên Nhi lau khóe mắt, len lén nhìn bốn phía, lúc này bốn phía vắng vẻ, không hề có một chút động tĩnh.

Mà Lâm Phàm đang ở trong trạng thái ẩn thân nhìn Huyên Nhi phía trước khóe miệng nở một nụ cười.

Đứa nhỏ này nói muốn hành động, xem ra là biết diễn kịch đi mà công nhận diễn cũng rất chân thật.

Cũng không biết đứa nhỏ này được làm bằng cái gì mà nói muốn khóc liền có nước mắt, quả thật khiến người ta vô cùng khâm phục.

Vào giờ phút này, Huyên Nhi không ngừng la khóc, đồng thời cũng đề cao âm lượng, từng trận tiếng khóc giống như rất bất lực vậy.

-Vèo!

Vừa lúc đó, trong bụi cỏ truyền đến một tiếng động, giống như có thứ gì đó đang ẩn núp ở bên trong lẳng lặng quan sát.

Thân thể nhỏ bé của Huyên Nhi khẽ run lên, nhưng nghĩ đến Lâm thúc thúc đang ở bên cạnh mình,cũng bình tĩnh lại, sau đó không khỏi lên giọng.

-Ô ô...

Lâm Phàm nhìn bốn phía, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, không nghĩ tới quả nhiên hữu dụng, đúng là thu hút không ít cổ thú.

Chỉ không biết tu vi của những cổ thú này như thế nào.

Bất quá không cần suy nghĩ, chắc tu vi cũng không cao, dù sao nơi này chỉ là khu vực biên giới mà thôi.

-Thúc thúc, hình như chúng nó đến rồi.

Cây cối xung quanh không ngừng phát ra tiếng động, Huyên Nhi có chút sợ hãi, thân thể run lên.

-Ừ, không cần hoang mang, có thúc ở đây.

Lâm Phàm cười nói.

-Dạ.

Huyên Nhi gật gật đầu, sau đó tiếng la khóc càng thêm bất lực.

Mà âm thanh này đối với cổ thú mà nói chính là một mồi câu, mỹ vị ngon miệng sẽ hấp dẫn lực chú ý của bọn nó.

-Oanh...

Đúng lúc này, một con cổ thú đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra.

Thân thể mạnh mẽ, mặt mũi dữ tợn, khiến Huyên Nhi sửng sốt một chút.

-Cổ thú: Thương Nguyệt Khiếu Lang có tu vi Chí Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn.

Lâm Phàm biết nơi này có rất ít cổ thú cao cấp, cho dù có cũng chỉ ở Địa Thiên Vị.

-Rống...

Tiếng rống này khiến đại địa đột nhiên chấn động, một cổ thú có thân thể cao to xuất hiện ở trước mặt Huyên Nhi.

-Cổ thú: Độc Nhãn Cự Viên có tu vi Địa Thiên Vị cấp thấp.

Lâm Phàm nhìn cổ thú trước mắt có chút kinh dị, không nghĩ tới chiêu này lại có thể hấp dẫn một con cổ thú Địa Thiên Vị, đúng là khá đó chứ.

Lục tục lại xuất hiện thêm mấy con cổ thú nữa.

Hiển nhiên đối với những cổ thú, đứa nhỏ mỹ vị trước mắt này đã hấp dẫn sự chú ý của bọn nó.

-Rống...

Độc Nhãn Cự Viên hướng về mấy con cổ thú gào thét một tiếng giống như đang nói.

- Tất cả các ngươi đều cút ngay cho ta, con mồi này là của ta.

-Ngao ngao..

Mà những con cổ thú còn lại không phục rống lên vài tiếng, nhưng đối với Độc Nhãn Cự Viên mà nói, nơi này nó cường đại nhất, chẳng lẽ còn có ai dám cùng nó cướp giật đồ ăn.

Độc Nhãn Cự Viên nhìn xung quanh, mấy con cổ thú khác rất thức thời tránh ra, hưng phấn gầm rú, sau đó nhìn thẳng vào bé gái phía trước.

Tuy nói con mồi trước mắt khá là nhỏ bé, thế nhưng một luồng hương vị xông vào mũi, giống như mỹ thực khiến bọn nó thèm nhỏ dãi.

-Lâm thúc thúc…

Huyên Nhi nhìn mấy con cổ thú trước mắt khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch, thế nhưng sau đó cảm giác được có một bàn tay ấm áp, để lên trên đầu liền ung dung không sợ.

-Đúng vậy, có Lâm thúc thúc ở bên cạnh, không cần sợ.

Huyên Nhi lắc cái đầu, rồi nhìn về những cổ thú này le lưỡi một cái.

-Đến đây... Đến đây đi, ta không sợ các ngươi đâu...

-Rống…

Độc Nhãn Cự Viên gào thét một tiếng, nó cảm giác được cái mỹ thực này thật sự quá làm càn, sau đó đột nhiên xông tới.

-Lâm thúc thúc, nó đến rồi…

Huyên Nhi nhìn thấy Độc Nhãn Cự Viên xông tới lớn tiếng hô.

-Yên tâm đi, không có việc gì...

Ngay lúc này, Lâm Phàm đột nhiên từ trong thái ẩn thân, khôi phục lại, một búa hiện ra bổ về phía Độc Nhãn Cự Viên.

-Phốc phốc...

Trong chớp mắt, máu thịt tung toé, Độc Nhãn Cự Viên bị một búa của Lâm Phàm chém chết.

Thân hình cao lớn kia đột nhiên ngã xuống đất, không nhúc nhích.

-Thắng rồi…

Huyên Nhi nhìn thấy hình ảnh trước mắt hưng phấn la lên.

-Lâm thúc thúc, thúc quá tuyệt vời.

Lâm Phàm nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Huyên Nhi, cũng là hất tóc một cái, lạnh nhạt nói:

-Đây chỉ là chút lòng thành mà thôi, nhìn cho thật kỹ, những thứ này đều là công lao của cháu đấy.

Các cổ thú khác nhìn thấy Độc Nhãn Cự Viên bị một búa chém chết liền điên cuồng hét lên không ngừng, tứ chi không ngừng lui về phía sau, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng mà Lâm Phàm làm sao có thể cho chúng cơ hội này.

-Đều lưu lại cho ta.

Một búa vung lên, một đầu lại một đầu cổ thú rơi xuống.

-Keng, chúc mừng đã giết được cổ thú Địa Thiên Vị cấp thấp.

-Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng thêm 500.

-Keng, chúc mừng đã giết được cổ thú Chí Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn.

-Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng thêm 80.

...

Một nhóm lớn kinh nghiệm giống như dòng nước ấm tràn vào trong cơ thể Lâm Phàm, cảm giác này khiến Lâm Phàm vô cùng thoải mái.

-Cháu thấy thế nào, có kích thích không?

Sau khi Lâm Phàm giết hết toàn những cổ thú này liền quay đầu nhìn về phía Huyên Nhi.

-Có ạ…

Huyên Nhi gật đầu lia lịa, trái tim nhỏ nhảy lên rầm rầm.

-Lâm thúc thúc, thúc thật sự quá lợi hại đi, tất cả những cổ thú này đều không phải là đối thủ của thúc.

Lâm Phàm cười một tiếng, nội tâm không nhận lấy tự hào đó.

Nói đùa, nếu như những cổ thú này là đối thủ của mình, vậy thì bao nhiêu năm lăn lội của mình là công cốc sao.

-Huyên Nhi, ngày hôm nay chúng ta có thể giết được những cổ thú này đều là công lao của cháu đấy, giờ chúng ta mang về để cho đám người Trưởng thôn nhìn một chút.

Lâm Phàm cười nói.

-Dạ, Huyên Nhi cháu mới không phải là đồ vô dụng.

Huyên Nhi nghe xong những lời này nhất thời hưng phấn vỗ tay, sau đó khuôn mặt nhỏ bé có chút giương lên, vẻ mặt rất hài lòng.

Lâm Phàm đem những thi thể cổ thú thu vào trong túi đeo lưng, sau đó đưa Huyên Nhi về thôn trang.

Đến khi vào trong thôn Lâm Phàm mới đem thi thể của những cổ thú lấy ra, khiến các thôn dân lần nữa khiếp sợ, đặc biệt khi nghe đến trong đó có công lao của Huyên Nhi thì vui mừng khích lệ.

Nhưng lời khen ngợi ấy khiến Huyên Nhi như mở cờ trong bụng, đi trên đường cũng thấy lâng lâng.

Trưởng thôn nhìn hình ảnh trước mắt vui mừng nở nụ cười.

Hắn từ vẻ mặt của Lâm Phàm có thể nhìn ra Lâm Phàm chỉ sợ cũng muốn nhanh chóng rời đi, thế nhưng hắn không có hỏi dò, bởi vì hắn biết đây là sự thật.

Chỉ là bây giờ không khí vui vẻ, thôn trang cũng thay đổi rất nhiều, khiến hắn vui mừng không ngớt.

-Cháu không lợi hại đâu, tuy rằng công lao của cháu không nhỏ, thế nhưng Lâm thúc thúc cũng có công lao rất lớn a.

Hiện giờ Huyên Nhi bị các thôn dân vây xung quanh, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, sau đó nói với các thôn dân.

Mà những thôn dân này kỳ thực cũng biết sự thật, thế nhưng bọn họ nguyện ý khen ngợi Huyên Nhi, bởi vì như vậy sẽ làm Huyên Nhi hài lòng.

Lúc này Huyên Nhi từ trong đám người chạy đến bên cạnh Lâm Phàm, sau đó vẫy tay với Lâm Phàm.

Lâm Phàm hiểu ý khom người xuống, để Huyên Nhi dựa vào nói nhỏ ở bên tai.

-Lâm thúc thúc, Huyên Nhi sẽ không để cho mọi người khen một mình cháu đâu, cháu cũng muốn mọi người khen thúc nữa, thúc có thấy cháu tốt với thúc không?

Lâm Phàm nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của Huyên Nhi cũng nở nụ cười.

Sau đó Lâm Phàm để Huyên Nhi ở lại trong thôn, rồi một mình đi vào trong quần sơn.

Ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng.

Sáng sớm ngày mai là có thể rời đi nơi này, tiếp tục đi về phía trước, sống một cuộc sống an nhàn, sẽ tiêu diệt một người đấu chí.

---------------------------

Dịch giả: NgaHoang.

Biên tập: CẩuCa.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play