Lâm Phàm mỉm cười nhìn tên nhóc không ngừng chạy vào trong rừng
Nhìn dáng vẻ tên nhóc hình như rất là quen thuộc với nơi này, chỉ là không biết điểm cuối cùng là nơi nào.
Cũng không lâu lắm lúc Lâm Phàm nhìn thấy một màn nên bỏ phía trước liền dừng lại.
Không nghĩ tới ở vùng núi non này vậy mà cũng có một ngôi làng. Mà ngôi làng này rõ ràng giống như là bị sức mạnh nào đó bao trùm vậy, để cho khí tức nội liễm không cách nào phát tán ra bên ngoài. Có lẽ đây chính là phương pháp bảo đảm an toàn đi.
Ở đằng kia một ông già đang đứng đợi ở đầu làng quan sát bốn phía, bên trên bộ mặt già nua lộ ra vẻ lo âu giống như là đang đợi cái gì?
-Gia gia…
Lúc này đứa nhỏ mà Lâm Phàm đi theo từ đằng xa, ở trong bụi cây chạy ra về phía ông lão kia.
“Đây là như thế nào?”
Lâm Phàm nhìn ông lão này phía sau mọc ra hai cánh, rõ ràng chính là người Dực Tộc, thế nào mà lại là gia gia của tên nhóc Hồ tộc này.
-Huyên Nhi, cháu đã đi đâu vậy? Tại sao có thể đi ra ngoài chạy loạn như vậy.
Ông lão Dực Tộc lúc này sắc mặt nghiêm túc hỏi, nhưng nhìn thấy nó bình an vô sự thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
-Gia gia, đừng tức giận. Huyên Nhi biết sai rồi.
Đứa nhỏ biết sai cúi đầu đi đến bên người ông lão.
Ông lão Dực Tộc nói.
- Cháu xem mặt cháu đi, ra ngoài một chuyến liền biến thành thế này, bên ngoài rất nguy hiểm sau này đừng đi ra ngoài biết chưa.
- Dạ, gia gia cháu biết rồi.
Huyên Nhi gật gật đầu, sau đó nghĩ tới chuyện lúc nãy bèn nói:
- Gia gia, cháu ở bên ngoài đụng phải một người.
- Hả?
Ông lão vừa nghe xong nhất thời biến sắc:
- là người Cổ Tộc?
-Không phải vậy, hắn rất giống cháu cũng nhưng không có đuôi, hắn còn hỏi cháu người lớn đâu, cháu không nói cho hắn biết.
Huyên Nhi cười hì hì nói ra.
-Hắn không theo cháu về sao?
Ông lão có một loại dự cảm xấu, sắc mặt có chút nghiêm nghị, nơi này cực kỳ xa xôi tại sao có thể có người xuất hiện ở khu vực này.
-Không có, tên kia rất là ngốc…
Huyên Nhi cười nói, cảm giác mình rất thông minh.
Mà hiện tại Lâm Phàm một mực ở trạng thái ẩn thân lộ vẻ sững sờ, con vật nhỏ này dám nói mình ngu ngốc, cái này không thể nhẫn nhịn.
Lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên.
-Người bạn nhỏ, cháu nói xấu sau lưng người khác là không đúng đâu.
-Người nào?
Ông lão nhất thời biến sắc lập tức đem Huyên Linh kéo về phía sau.
-Các vị không cần lo lắng, ta không ác ý.
Vào lúc này bóng người Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt hai người.
-Ta rõ ràng đã trốn tránh ngươi, ngươi làm sao có khả năng...
Huyên Nhi vừa nhìn thấy người này có chút không dám tin tưởng, rõ ràng đã bỏ rơi đối phương, làm sao hắn tới đây được
-Người bạn nhỏ, cháu còn non lắm.
Lâm Phàm cười nói, sau đó nhìn về phía lão giả ôm quyền:
-Tại hạ Lâm Phàm là người Nhân Tộc ở Huyền Hoàng Giới vừa phi thăng lên Cổ Thánh Giới.
Lâm Phàm nhìn thấy ông lão Dực Tộc này cực kỳ cảnh giác đối với mình nên tự nói ra thân phận tránh làm cho người ta một mực hoài nghi chính mình.
Lâm Phàm cũng không biết Cổ Thánh Giới đến tột cùng nguy hiểm tới mức nào khiến những người này giống như đi trên tầng băng mỏng thế này.
Quả nhiên khi Lâm Phàm tự giới thiệu, ông lão Dực Tộc bớt cảnh giác, dần dần thả lỏng ra, thế nhưng vẫn đề phòng Lâm Phàm.
-Là người Nhân tộc?
Ông lão Dực Tộc chậm rãi nhớ lại, sau đó giống như nhớ ra cái gì nhất thời biến sắc:
-Mời vào …
-Hả...
Lâm Phàm sững sờ, có chút không hiểu cho lắm tất cả những thứ này là xảy ra chuyện gì.
Huyên Nhi thấy gia gia đối với cái tên vừa gặp này như người quen có chút oán giận kêu lên:
- Gia gia, hắn vừa bắt nạt cháu.
Ông lão nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Huyên Nhi nói:
-Huyên Nhi, không được vô lễ…
Lâm Phàm nhìn đứa nhỏ này cười cười:
-Người bạn nhỏ, thúc không có bắt nạt cháu nha.
Huyên Nhi trừng mắt nhìn Lâm Phàm, sau đó hét lên một tiếng, chạy vào trong thôn. Ông lão bất đắc dĩ lắc đầu.
...
Sau đó Lâm Phàm đi theo lão giả này tiến vào thôn trang.
Thôn trang này cũng không lớn lắm mọi người ở chỗ này đối với Lâm Phàm đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mà Lâm Phàm đối với người bên trong thôn trang này cũng hơi khó hiểu một chút.
Người các giới đều có ở đây, đây rốt cuộc là địa phương nào?
Sau khi Lâm Phàm đi theo lão giả tới một căn phòng đơn giản, thì Lâm Phàm cũng biết Ông lão này chính là Trưởng thôn ở đây, thôn này đã tồn tại một thời gian dài, thế những chưa bao giờ bị người lạ biết đến.
Trong phòng, Lâm Phàm cầm chén nước trà Trưởng thôn đưa tới, khẽ gật đầu, “Trưởng thôn, nơi đây là nơi nào?”
Trưởng thôn nhìn Lâm Phàm, sau đó bất đắc dĩ thở dài nói:
-Nơi này tồn tại vì để tránh né ngoại giới phân tranh.
-Trưởng thôn, ngài vừa nghe ta nói ta là nhân loại liền đối với ta buông lỏng cảnh giác, chẳng lẽ ngài cùng Nhân tộc có quan hệ?
Hiện tại Lâm Phàm muốn tìm đến địa bàn của Nhân tộc, lúc này thấy nơi đây đối tốt với Nhân Tộc nên cho rằng thôn này cùng Nhân tộc có liên hệ.
Trưởng thôn lắc đầu:
-Không phải, ngươi là Nhân tộc đầu tiên mà ta gặp.
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
-Vậy tại sao…?
Trưởng thôn chậm rãi nói:
-Vạn năm trước, Cổ Tộc xưng bá, chủng tộc các giới đều sinh sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, khi đó các tộc không người nào dám đứng ra nói chuyện, cũng không có người dám ra đứng ra phản kháng, về sau năm đại cao thủ Nhân tộc bước ra cùng một trong tám đại cao thủ Cổ Tộc quyết chiến một trận sinh tử...
Lúc này trong lòng Lâm Phàm vui lên rất nhiều, không nghĩ tới đại danh của đám người Viên Thiên Đế lớn như thế. Đồng thời nâng cao địa vị của Nhân Tộc trong lòng một ít người.
Đồng thời Lâm Phàm cũng hiểu được thôn trang này có nhiều tộc người chung sống như vậy là vì muốn tránh né sự đuổi giết của Cổ Tộc.
Lâm Phàm muốn biết nhiều chuyện hơn nữa, thế nhưng Trưởng thôn chưa bao giờ rời nơi này, cho nên cũng không có nhiều tin tức.
Bây giờ, Lâm Phàm muốn sinh sống ở trong quần sơn này, bởi vì nó có tính bí mật rất cao, hơn nữa xung quanh cũng có cổ thú tồn tại.
Ở đây nâng cao thực lực, đó là việc chắc chắn.
Chỉ cần chờ thực lực tăng lên, tất cả những thứ này đều không là vấn đề.
Tôn nghiêm, tự do, tất cả những thứ này đều cần có thực lực mạnh mới tạo nên được
Không có thực lực, tất cả những thứ này cũng đều là nói suông.
Lâm Phàm suy tính một lát sau nói:
-Trưởng thôn, ta muốn ở chỗ này cư trú một thời gian ngắn, đợi thời gian tới, ta sẽ tự mình rời nơi này.
-Cái gì? Ngươi còn muốn đi ra ngoài? Nơi này rất an toàn, bên ngoài vô cùng kinh khủng, ta hi vọng ngươi có thể sinh hoạt ở nơi này cả đời, đừng đi bên ngoài gặp phải những chuyện kinh khủng kia.
-Khủng bố cũng không đáng sợ, ta mang hi vọng của Nhân tộc đi tới nơi này, chính là mở ra hy vọng mới cho Nhân tộc.
Trưởng thôn nhìn Lâm Phàm, cuối cùng gật gật đầu.
-Đa tạ.
-------------------------------------------
Nhóm dịch: Vạn yên chi sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên:
Nguồn:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT