"Một roi quất ra, tung hoành tứ hải."

Tám chữ nhẹ nhàng từ trong miệng Lâm Phàm nói ra, không khỏi làm cho Lâm Phàn nghĩ đến một câu tuy hơi thô tục một chút, thế nhưng biểu đạt ý tứ cũng tương tự như vậy.

Lúc này Lâm Phàm ngừng động tác trong tay.

Thiên đạo một mực ở đằng kia giãy dụa gào thảm bỗng có chút sững sờ. Hình như có chút không quen, chất phác nhìn Lâm Phàm, không hiểu đối phương tại sao đột nhiên ngừng lại.

Chẳng lẽ là sợ hãi bản Thiên Đạo không phát hiện được mình? Cho nên bây giờ đang làm tất cả những việc thiên địa không dung.

Nghĩ tới đây, nội tâm Thiên đạo dường như đã mất đi cái gì đó quý giá.

Đó là một cảm giác không thể nói rõ...

- Ngươi...

Thiên Đạo giờ khắc này muốn mở miệng. Nhưng trong chớp mắt, hắn biến sắc. Bởi vì hắn phát hiện, khí tức của Lâm Phàm đột nhiên thay đổi.

Tất cả khí tức từ người Lâm Phàm đột nhiên chợt bộc phát ra.

Những nơi mà hơi thở của hắn đi qua, toàn bộ hư không dường như u ám lại không có một tia sáng nào.

- Ngươi đang làm gì?

Thiên Đạo mắt không chớp nhìn Lâm Phàm. Trong nội tâm đột nhiên run lên, luồng hơi thở làm Thiên Đạo cảm thấy sợ hãi.

Dường như đứng ở trước mặt hắn không phải người, mà là một trụ chống trời khổng lồ.

Hai con mắt đột nhiên nhắm lại, một đạo tinh quang lóe lên trong thiên địa, dường như xuyên qua tất cả rồi biến mất.

- Đạo, đây là đạo...

Lúc này Thiên Đạo đột nhiên ngây ngẩn cả người, một mặt không dám tin tưởng, tất nhiên là không tin tất cả những thứ này.

Mà khi công pháp tu luyện tới cực hạn, phá vỡ tầng tầng bình phong, thì sẽ thoát biến thành "Đạo".

Tất cả những thứ này, tất cả, rất lâu sau đó, đều chưa từng có người làm được.

Nhưng bây giờ ở trước mắt, lại có người lĩnh ngộ.

Cái cảm giác này thật sự là quá kỳ diệu. Phải là người có kĩ năng siêu phàm mới có thể làm được.

Thiên Đạo kinh ngạc nhìn cái roi dài. ở trên thân roi dài kia, hắn cảm nhận được một luồng khí tức thần bí.

Kĩ năng cuối cùng:

- Một roi quất ra, tung hoành tứ hải.

- Oanh...

Lâm Phàm mở miệng, trong chớp mắt thiên địa rung động, dường như đều không chịu được một roi uy chấn như vậy.

- Không...

Thiên Đạo nhìn thấy một roi từ trên trời giáng xuống, hắn bắt đầu run rẩy, sau đó tê tâm phế liệt gầm rú.

- Ầm...

- A...

Một roi kia xuyên qua tầng tầng hư không, cuối cùng rơi trên người Thiên đạo. Một roi nàu không làm bất kỳ gì vật gì bị vỡ vụn, thế nhưng lại có một loại sức mạnh kỳ diệu, đột nhiên đánh vào trong lòng Thiên đạo.

- A...

lão Thiên Đạo đột nhiên rên rỉ một tiếng, mặt mũi tái nhợt, rồi sau đó biến ửng hồng.

Lúc này tâm trí Thiên Đạo bị cảm giác xấu hổ xâm chiếm.

...

- Hô...

Lúc này Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã nắm được thứ kì lạ kia, một cảm giác thật kỳ diệu.

Kỹ năng cuối cùng, hắn đã nắm được trong tay.

Quá mạnh mẽ, thật sự là quá mạnh mẽ. Đó là một roi đánh vào nội tâm không có bất kỳ cái gì chống lại được.

Lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía thiên Đạo đang bị trói ở cột chống trời kia, nhất thời có chút sững sờ, có chút không dám tin tất cả những gì mình chứng kiến.

Lúc trước Thiên Đạo còn đang rất phẫn nộ vậy mà lúc này lại cảm thấy vui vẻ, dường như rất thỏa mãn.

- Con mẹ nó.

Lâm Phàm cúi đầu, có chút không đành lòng nhìn thẳng.

- Thiên Đạo, ngươi có thần phục hay không?

Lâm Phàm hỏi.

- Ta thần phục.

Thiên Đạo vẻ mặt bình tĩnh nói, không có một tia sức chống cự, đã hoàn toàn quy thuận Lâm Phàm.

Hắn đã đem đại địa của Nam Vô Thánh Đế phá tan tành cho nên khi nghe đến Thiên Đạo nói câu này, Lâm Phàm rất bối rối.

- Này làm sao có thể...

Thiên Đạo dĩ nhiên thần phục. Không thể, tuyệt đối không thể, tiểu tử này đến cùng là dùng kế gì.

..

Lúc này đem Thiên Đạo thu nạp Lâm Phàm cũng lộ vẻ cười cợt, Thiên Đạo sau này còn có tác dụng lớn hơn, hơn nữa hắn không thể để Thiên Đạo chết đi. Phần lớn Thiên Linh Châu đều là vô tội, cũng không thể bởi vì hắn mà dẫn đến nhiều người chết được.

Bây giờ đem Thiên Đạo thu phục,đó chính là mục đích lớn nhất.

Lâm Phàm thả Thiên Đạo, vừa rơi xuống Thiên Đạo đã co quắp ngồi dưới đất, dựa vào cột chống trời, hai con mắt có chút khép lại, hắn vẫn nhớ lúc trước từng có cảm giác xấu hổ.

Lúc này Lâm Phàm đi tới trước mặt Thiên Hậu khiến Thiên Hậu hoảng sợ, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng:

- Thiên Hậu, ngươi có nghĩ tới kết cục của ngươi không?

- Ngươi không thể làm nhục ta như thế.

Thiên Hậu nghiến răng nghiến lợi nói ra. Bất luận như thế nào, nàng sẽ không nhận sự nhục nhã này.

Vốn cho là một tia thần thức là đủ rồi, nhưng hôm nay lại phát hiện, còn rất xa không đủ.

- Yên tâm, ta sẽ không làm nhục ngươi, bởi vì ngươi căn bản không có tư cách để cho ta làm nhục ngươi.

Lâm Phàm một cước đạp ngã thiên Hậu, bá khí thô bạo nói.

Đường đường là Thiên Hậu, chưa từng bị ai đạp dưới chân.

Dung mạo của nàng, nếu như những kẻ địch kia thấy được, cũng sẽ bị mê hoặc, thậm chí sẽ bị khinh bạc. Nhưng hôm nay người trước mắt này lại đối xử với mình như thế, còn gì là khí chất của đàn ông nữa.

Thiên Hậu trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên:

- Thả ta, ta có thể làm nô tỳ.

- Thiên Hậu, ta biết ngươi là chỉ là một tia thần thức của một đại năng giả trên thượng giới đến cùng là gặp chuyện gì, để ngươi thả xuống tư thái như vậy, với dung mạo của ngươi mà làm một nô tỳ thì mang ra ngoài cũng có chút mặt mũi.

Lâm Phàm cười nói.

Thiên Hậu nghe thấy Lâm Phàm nói như vậy, trong lòng nhất thời vui vẻ chẳng lẽ có hi vọng, sau đó cũng nói tiếp:

- Ta có thể kính dâng tất cả, tất cả mọi thứ.

- Tất cả mọi thứ?

Lâm Phàm cười hỏi.

- Đúng vậy.

Thiên Hậu điềm đạm đáng yêu nói, rồi để lộ bộ ngực đẫy đà.

- Vậy rốt cuộc là thế nào?

Lâm Phàm hỏi lần nữa.

- Thị tẩm..., làm chuyện ngươi muốn làm.

Thiên Hậu nói ra.

...

- Phi...

Thời khắc đó Lâm Phàm xem thường nhìn Thiên Hậu:

- Ngươi đúng là loại đàn bà lẳng lơ. Tiểu gia là người đã có vợ, ngươi ban ngày ban mặt, công nhiên đùa giỡn thiếu niên đàng hoàng, còn muốn phá hoại hạnh phúc gia đình, quả thực tội đáng muôn chết. Bây giờ cũng không cần người vợ chém chết ngươi, tiểu gia ngày hôm nay cũng đem ngươi ra chém.

Thiên Hậu còn tưởng rằng nắm giữ một chút hi vọng sống. Nhưng ngay sau khi nghe Lâm Phàm nói xong đột nhiên biến sắc, một mặt không dám nhìn Lâm Phàm. Tuy nói bây giờ chỉ là một tia thần thức, thế nhưng mê hoặc thuật, cũng không phải bình thường, hắn làm

sao có khả năng có thể chống đỡ được.

- Ngươi không phải là nam nhân...?

Trong ánh mắt của Thiên Hậu đầy rẫy ngọn lửa hừng hực. Đây không phải oán hận Lâm Phàm muốn giết chết nàng, mà là người này dĩ nhiên không nhìn thấy sự tồn tại của chính mình.

- Thôi đi, tiểu gia coi như không phải là nam nhân, trong vòng một chiêu, cũng có thể biến thành nam nhân. Ngẫm lại Mạnh sư huynh là bị ngươi dùng một đám lửa cho đốt thành tro tàn, tiểu gia ngày hôm nay cũng làm cho ngươi nếm thử cảm giác bị đốt thành tro tàn.

Trong chớp mắt, một đám lửa xuất hiện ở trong lòng bàn tay Lâm Phàm, sau đó nhẹ nhàng bắn ra, nhất thời rơi xuống Thiên Hậu.

- Oanh...

- Khốn nạn, chúng ta sẽ gặp lại...

Trong chớp mắt, Thiên Hậu xoay người, trong nháy mắt biến mất ở bên trong đất trời.

- Hừ, ta biết sẽ gặp lại, bất quá ngươu yên tâm đi. Ta thấy ngươi một lần, liền hành hung ngươi một lần.

Lâm Phàm bĩu môi khinh thường.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play