Nam Vô Thánh Đế nhìn thấy Lâm Phàm nhìn về phía mình, trong lòng khẽ run lên, đồng thời cũng hối hận, năm đó tại sao không đem tiểu tử này triệt để tiêu diệt.

Đáng tiếc tất cả đều đã muộn.

- Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi rất mạnh mẽ, thế nhưng đây chỉ là một tia thần thức của bản Đế. Ngươi yên tâm, bản Đế sau này nhất định sẽ giáng lâm Huyền Hoàng Giới

Nam Vô Thánh Đế nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn đã có được đế vị, tâm trí đã sớm không có chút rung động nào, nhưng hôm nay hắn lại sử dụng chiêu thức thấp hèn này.

Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục

Mối thù này sẽ chấm dứt.

- Ta chẳng lẽ lại sợ ngươi? Chỉ cần ngươi có gan đến đấu với tiểu gia, tiểu gia sẽ đem ngươi ném đi, ngươi tin không?

Lâm Phàm gửi lời đến Nam Vô Thánh Đế.

Tuy rằng ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng tiểu gia đây không sợ.

Nam Vô Thánh Đế nhìn Lâm Phàm, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại. Trong chớp mắt, một cỗ khí tức phóng lên trời, muốn khuấy tung thiên địa.

- Thôi được, hôm nay không nghĩ tới gặp phải loại người như ngươi vậy thì liều mạng đấu một trận

Nam Vô Thánh Đế đã không có nghĩ tới đường sống. Tuy nói tổn thất một phần thần thức rất là đáng tiếc, thế nhưng bây giờ cũng đã không quan trọng.

Vào đúng lúc này, cũng là tuyên cáo thất bại.

Ngọc Tịnh Bình chính là thứ để hắn gửi một tia thần thức của mình truyền hạ xuống chính là vì tìm một chủ nhân thích hợp

Nhưng bao năm qua đều không tìm được.

Bây giờ vừa vặn gặp được, nhưng giữa đường chết trẻ, cũng là Thiên Đạo Vô Thường, không cách nào khống chế.

Lâm Phàm híp mắt, nhìn Nam Vô Thánh Đế này muốn liều mạng cùng mình, sau đó bị mình cho một chưởng đập chết, như vậy giải thoát?

Khà khà... Nào có chuyện tốt như vậy.

Nếu đến hắn rồi, không hung hăng một phen, chẳng lẽ e dè.

Oanh...

Trong chớp mắt, một thứ nối liền sức mạnh đất trời, khiến hư không bị chia ra làm hai, giống như đao bổ xuống sông lớn vậy. Đột nhiên hư không cuồng bạo khí, hất tung dòng nước.

Lúc này Nam Vô Thánh Đế như là muốn liều mạng.

Trong một tia thần thức kia, phát ra ánh sánh xán lạn.

Lâm Phàm nhíu mày. Bên trong đạo khí tức này, có sức mạnh rất quái dị, đây không phải quy tắc dây chuyền. Hơn nữa dựa vào cảm giác của hắn, nguồn sức mạnh này cao hơn quy tắc dây chuyền.

Đáng tiếc, thế này còn chưa đủ.

- Tiểu tử, bản Đế sẽ không quên ngươi...

Trong chớp mắt, một vệt hào quang lóe lên. Nam Vô Thánh Đế trong nháy mắt xông về Lâm Phàm, dùng một chiêu mạnh nhất muốn giết Lâm Phàm ở chỗ này.

- Ha ha, vậy thì ta còn phải cảm ơn ngươi nhưng đáng tiếc, ngươi muốn chết, ta cũng không thể để ngươi chết dễ dàng như vậy được

Lâm Phàm nở nụ cười.

Nam Vô Thánh Đế biến sắc. Hắn có một dự cảm không ổn.

Trong chớp mắt, Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt Nam Vô Thánh Đế, tung một quyền vào bụng của Nam Vô Thánh Đế

Ầm...

Một quyền này ẩn chứa một sức mạnh to lớn, trong nháy mắt đánh vào bụng Nam Vô Thánh Đế.

Phốc...

Trong mắt Nam Vô Thánh Đế lộ ra vẻ hoảng sợ, phun cả máu tươi ra miệng.

- Cho ngươi chút thuốc này, để ngươi vui sướng một chút. Nhân lúc Nam Vô Thánh Đế há mồm, Lâm Phàm vỗ một cái vào tay nải, viên thuốc bay vào miệng của Nam Vô Thánh Đế.

- Ngươi cho ta ăn cái gì?

Đan dược bay vào miệng trong nháy mắt liền hóa thành một dòng nước ấm, chảy vào bụng.

- Là thứ tốt,có tiền cũng không đổi được.

Lâm Phàm lùi về phía sau mấy bước, sau đó nở nụ cười nhìn Nam Vô Thánh Đế.

Một người như Đại Phàm Ca cũng không biết sẽ như thế nào, chuyện như vậy đúng là chưa bao giờ thử qua.

Trong chớp mắt, để Lâm Phàm kinh ngạc, đó chính là khuôn mặt Nam Vô Thánh Đế nhất thời thay đổi.

Đỏ giống như liệt diễm.

Từng lớp từng lớp sương mù từ đỉnh đầu Nam Vô Thánh Đế phun trào ra.

- Ngươi cho bản Đế ăn cái gì?

Nam Vô Thánh Đế hoảng sợ. Hắn phát hiện bản thân có gì đó thay đổi.

- Chỗ đó

Nguyên bản bị một cước kia cho đạp hư hao khá nhiều, gần như bị tàn phế. Nhưng bât giờ lại phát sinh chuyện để Thánh Đế mơ màng.

Cái thứ ở đũng quần kia, đột nhiên cương lên phảng phất như muốn đâm phá thiên địa.

- Hắn rất muốn đâm đất a.

Trong đầu Nam Vô Thánh Đế đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này khiến hắn xấu hổ vô cùng, làm hắn không muốn nghĩ đến nữa.

Nam Vô Thánh Đế thất kinh, ý nghĩ càng ngày càng mãnh liệt. Thân thể giống như bị khống chế, làm ra mấy chuyện khiến người ta nhục nhã.

Ầm...

- Không...

Trong chớp mắt, Nam Vô Thánh Đế bò trên mặt đất.

- Vô liêm sỉ, ngươi lại dám làm nhục bản Đế như vậy, bản Đế Nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi

Nam Vô Thánh Đế gào thét. Hắn muốn đưa thần thức ra khỏi cơ thể, thế nhưng cũng không biết đây rốt cuộc là đan dược gì mà mạnh đến nỗi giữ thần thức ở lại.

Lâm Phàm hướng về Nam Vô Thánh Đế khoát tay áo một cái, sau đó liếc mắt nhìn Thiên Hậu.

Ba người này muốn trấn áp ta. Quả thực là nằm mơ.

...

Lúc này Lâm Phàm đi tới Thiên Đạo, bây giờ Thiên Đạo có giá trị lợi dụng nhất.

- Ngươi muốn làm gì? Ta là Thiên Đạo, nếu như ta chết đi, toàn bộ Thương Linh châu đều sẽ biến mất theo ta, thậm chí chính ngươi cũng sẽ chết.

Thiên Đạo sợ hãi nói.

Hắn không nghĩ sinh linh dưới quyền cai quản của mình lại mạnh như vậy. Mạnh đến nỗi ba người bọn họ liên thủ cũng không trấn áp được hắn.

Tên này mạnh như thế nào.

Luận tu vi, Lâm Phàm không cao như vậy, thế nhưng theo quy tắc dây chuyền, đó cũng là nhân vật khủng.

Đặc biệt là các loại công pháp thần kỳ kia thật đáng kinh ngạc.

Mặc kệ ngươi mạnh bao nhiêu, chỉ cần trúng tuyệt chiêu, thì cũng phải quỳ.

- Thiên Đạo, ngươi đừng la lên, yên tâm, tiểu gia sẽ không giết ngươi, giết ngươi ta cũng chẳng được gì.

Lâm Phàm một tay nắm lấy chân Thiên Đạo, sau đó kéo lê đi về phía trước.

- Thả ta ra, ta là Thiên Đạo, ngươi không thể giết ta...

Thiên đạo bị kéo đi liên tục gào thét.

- Ai... Thiên Đạo thay đổi, ngươi cũng sẽ sợ, sống dưới chướng của ngươi, thật sự là đáng buồn.

Lâm Phàm lắc đầu nói.

- Tuy rằng không biết các ngươi tại sao lại làm ra những chuyện này, thế nhưng đối với ta mà nói, cũng không quan trọng. Nếu như ngươi không xuất hiện ngăn cản tiểu gia, ngươi cũng sẽ không sao. Ngươi muốn trách thì trách chính ngươi không không có thực lực, còn dám quản việc không đâu.

Lâm Phàm nói.

Ba người trò chuyện, hắn cũng đều nghe được, cái gì thượng giới chứ, đối với Lâm Phàm ta cũng chẳng là gì cả

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngày hôm nay tiểu gia đến để báo thù.

Thả bọn họ càng không thể nào, hắn nhiều năm nỗ lực như vậy là vì cái gì?

- Thả ta ra...

Thiên Đạo gào thét, giẫy giụa. Thế nhưng ở trong tay Lâm Phàm, hắn nhưng không có bất ky sức phản kháng nào cả.

- Cột chống trời, mau ra đây

Lâm Phàm từ trong tay nải, lấy ra cột chống trời, sau đó sừng sững trên đất, đồng thời đem Thiên Đạo đến trói vào cột chống trời.

- Ngươi là Thiên Đạo, nếu ngươi chết, phía thế giới này sẽ biến mất, lời này coi như ta tin, nhưng lời không thể uy hiếp được tiểu gia

Lâm Phàm nhìn Thiên Đạo, từ trong túi đeo lưng lấy ra một cây roi da, đột nhiên đánh trên đất, nhất thời truyền đến một trận phá thanh âm.

Dạy dỗ Thiên Đạo, xem ra phải sử dụng bản lĩnh chân chính.

...

Nam Vô Thánh Đế, nhìn thấy Lâm Phàm ở bên kia, cũng là một mặt phẫn nộ, đồng thời cũng không biết cái tên này muốn làm gì.

Thiên Hậu giờ khắc này co quắp ngồi dưới đất, bộ ngực căng tràn kia đã sắp nổ tung.

Đối mặy với người đàn ông này, nàng cũng không biết nên nói những gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play