"Đinh, chúc mừng phát hiện một phần Thất Thánh Bảo Đồ."
Lúc Lâm Phàm trốn ở đằng xa nghe lén, nghe thấy hai người này nói cái gì mà bảo đồ, sau đó lại thấy Mặc Dật Hiên cầm trong tay một phần bản đồ, Lâm Phàm tự nhiên là muốn lấy nhìn một chút.
Bảo đồ này cũng không biết là làm từ chất liệu gì, sờ trong tay rất mềm mại, Lâm Phàm dùng sức xé cũng không khiến nó hư tổn chút nào.
- Thất Thánh Bảo Đồ rốt cuộc là có bí mật gì, làm hai người này tranh tới chết đi sống lại?
Lâm Phàm mở bảo đồ ra nhìn, thế nhưng lại bó tay vì không thể nhận ra trên đó vẽ cái gì.
May mà hắn còn hiểu được hai câu viết trên đó. Lâm Phàm nghĩ bảo đồ bí ẩn nhường này nhất định cất giấu bí mật rất lớn.
"Thiên ngoại thiên, địa trung giới."
Lâm Phàm biết đó là một bảo bối nên ném vào trong túi chứa đồ, đợi sau này tri thức phong phú hơn sẽ cẩn thận nghiên cứu lại.
Tiếp đến Lâm Phàm tìm kiếm bên hông Mặc Dật Hiên, nhưng không phát hiện túi trữ vật.
- Tu vi cao như vậy mà ngay cả một cái túi đựng đồ cũng không có sao?
Lâm Phàm tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy, càu nhàu nói.
Vừa mới hành nghề đã gặp bất lợi a.
Ô… Giờ khắc này, Lâm Phàm bị ánh sáng lóe lên làm chói mắt, vừa nhìn xuống thì hóa ra là phản quang từ cái nhẫn nằm trên ngón tay Mặc Dật Hiên. Vừa thấy nhẫn, Lâm Phàm bèn nghĩ tới một việc.
Sau đó hắn cấp tốc tháo chiếc nhẫn trên tay Mặc Dật Hiên xuống.
"Đinh, chúc mừng phát hiện nhẫn không gian, có mở ra hay không?"
- Mở ra!
Còn phải hỏi, trong thứ này nhất định là bảo bối đang chờ đợi mình.
Khi Lâm Phàm thấy những thứ bên trong nhẫn không gian thì cười tít mắt lại.
Nhân vật trâu bò không hổ là nhân vật trâu bò, đồ trong nhẫn nhiều không đếm xuể. Nhưng tạm thời còn chưa thích hợp ngồi kiểm đếm, đợi đến khi tới chỗ an toàn sẽ nghiên cứu cẩn thận một phen.
Lâm Phàm ném tất cả đồ vật trong nhẫn vào túi chứa đồ, cả chiếc nhẫn hắn cũng không buông tha. Đồ chơi này mặc dù hắn không dùng đến, nhưng bán đi chắc cũng được giá tốt.
Lâm Phàm tìm kỹ từ đầu tới cuối Mặc Dật Hiên một lần nữa cũng không phát hiện thêm vật gì có tác dụng chứa đồ.
Ài…
Lâm Phàm thở dài một tiếng, ngay cả một thanh vũ khí cũng không có, cả găng tay cũng không thèm đeo, trang bị thế này đi đánh nhau mà thắng được người ta cũng là kỳ tích.
Sau đó, Lâm Phàm lại đập một gạch lên đầu hai người, mà thời điểm đập Mặc Dật Hiên, đôi mắt ‘thuần khiết’ của Lâm Phàm bị bị hào quang làm chói.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Huyền giai trung phẩm Hắc Giao Bảo Y."
"Hắc Giao Bảo Y: lấy lân giáp mãnh thú hoang dã Hắc Giao cùng Thiên Huyền tinh thạch rèn đúc thành, có thể ngăn cản một bộ phận thương tổn của cảnh giới dưới Tiểu Thiên Vị."
"Phẩm cấp: Huyền giai trung phẩm."
Lâm Phàm sửng sốt, hắn không nghĩ tiện tay sờ vào cũng mò ra bảo bối.
Phẩm cấp của binh khí và hộ giáp đều là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tiếp nữa mới đến Huyền giai.
Đây chính là một món bảo bối Huyền giai a.
Mặc Dật Hiên này cũng quá giàu có.
Đôi mắt Lâm Phàm tỏa sáng, lột sạch từ đầu đến chân Mặc Dật Hiên, thậm chí cả quần lót cũng không buông tha.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Huyền giai trung phẩm Hắc Giao Đạp Vân Ngoa."
"Hắc Giao Đạp Vân Ngoa: dùng cánh của hung thú Hắc Giao cùng Không Vân Thạch rèn đúc mà thành, có thể tăng lên tốc độ thân pháp."
Lâm Phàm cười đến không khép được miệng, không ngờ còn là một bộ sáo trang, hơn nữa công năng còn rất thực tế.
(*Sáo trang: bộ đồ gồm trên hai món cùng nguồn gốc)
Tuy không thể giết chết Mặc Dật Hiên, nhưng lần này thu hoạch thật sự quá phong phú.
Lâm Phàm không chút do dự tịch thu sạch, ném cả vào túi chứa đồ, đợi sau khi rời khỏi đây sẽ rèn đúc lại lần nữa để không ai nhận ra.
Nhìn Mặc Dật Hiên trần như nhộng, Lâm Phàm khẽ thở nhẹ một tiếng, ánh mắt lại khóa chặt nơi đũng quần của Mặc Dật Hiên.
Thật đáng thương, chỉ tại mình xuống tay quá nặng, chỗ đó của người ta sưng đến thành như vậy, liệu sau này còn làm ăn được gì không?
Không bằng mình dùng Xoay Chuyển Càn Khôn để cải thiện tình hình?
Có điều Lâm Phàm cảm thấy hôm nay đã lấy được đủ nhiều ưu đãi, nếu tiếp tục nữa sợ là có chút quá đáng.
Mà hiện giờ Mặc Dật Hiên này ‘lộ thiên’ trước công chúng, cho xem miễn phí dáng người ngạo nhân cũng có chút không ổn. Lâm Phàm đành làm người tốt thì làm đến cùng, xé một mảnh áo trong của mình, sau đó học theo kiểu đóng bỉm cho trẻ em mà quấn lên cho Mặc Dật Hiên.
Mọi người đều là nam nhân, Lâm Phàm tự nhiên không thể để cho Mặc Dật Hiên mất sạch thể diện, đỡ được phần nào hay phần ấy.
Làm xong tất cả chuyện này, Lâm Phàm lưu luyến chuyển dời ánh mắt từ Mặc Dật Hiên sang Nghê Mạn Thiên.
Mỹ nhân như thế, Lâm Phàm tự nhiên là không xuống tay được. Chuyện tà ác nhường ấy sao có thể dùng với mỹ nhân?
Thế nhưng tra xét một chút thì vẫn được.
"Đinh, chúc mừng phát hiện trường kiếm Huyền giai trung phẩm Tử Sương Kiếm."
Lâm Phàm đụng tới trường kiếm trong tay Nghê Mạn Thiên, lập tức cười toe, không ngờ là trường kiếm Huyền giai trung phẩm, không tồi, không tồi, tịch thu.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Huyền giai hạ phẩm Lưu Vân Ngoa."
Lại một món Huyền giai hạ phẩm, không tồi, không tồi, tịch thu.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Huyền giai trung phẩm Minh Phượng Y."
Lâm Phàm cả kinh, lại bảo bối nữa, thế nhưng thôi, ca là chính nhân quân tử, lột quần áo của một muội tử xinh đẹp trước công chúng không phải là chuyện một nam nhân chân chính nên làm.
Sau đó Lâm Phàm để lại quần áo cho Nghê Mạn Thiên, nhưng cái nhẫn trong suốt như nước trên tay Nghê Man Thiên thì chạy không thoát độc thủ của hắn.
Tịch thu… Tịch thu, toàn bộ tịch thu.
Đợi tịch thu hết toàn bộ bảo bối rồi ném cả vào túi chứa đồ, Lâm Phàm vô cùng cảm động nhìn lên hai đồng chí vô tư dâng hiến cho cách mạng, đứng thẳng tắp cái eo trước mặt hai người, thần sắc nghiêm túc và cảm kích cúi xuống thân mình.
- Cảm tạ hai vị khoản đãi, ngày sau tất có thâm tạ.
Lâm Phàm cảm thấy chỉ mình nói mình nghe thế này còn chưa đủ cảm kích, bèn viết một hàng chữ lên mặt đất dưới chân Nghê Mạn Thiên.
"Ta hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi, một nữ nhân kiêu ngạo và xinh đẹp sao có thể bằng lòng khi thân thể của mình không đủ hoàn mỹ chứ! Nhưng giờ ngươi có thể yên tâm rồi, chỗ thiếu hụt của ngươi ta đã giúp ngươi bù lại, không cần cảm tạ ta, xin nhớ kỹ tên của ta, Lôi Phong."
(Lôi Phong: một vị chiến sĩ cách mạng cả đời chỉ làm chuyện tốt mà không cần báo đáp của Trung Quốc)
Lâm Phàm cẩn thận nhìn một lần, xác định không có bất cứ vấn đề gì mới đi tới trước mặt Mặc Dật Hiên, cũng để lại một hàng chữ.
"Tôn nghiêm của nam nhân không phải tu vi cũng không phải gia thế, mà là tiền vốn tự thân, hôm nay giúp ngươi trọng chấn hùng phong, tăng lên mấy lần, ngươi hẳn là thỏa mãn! Nếu muốn cảm tạ ta, xin nhớ kỹ tên của ta, Lôi Phong."
....
Làm xong tất cả chuyện này, Lâm Phàm thỏa mãn gật gật đầu, sau đó nhìn hai người, cười cười rồi nâng Thần khí vô thượng Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên lên, lại đập một gạch lên đầu hai người.
Đập xong, Lâm Phàm không chần chờ gì nữa, co giò mà chạy nhanh như một cơn gió.
Thế nhưng gió vừa tan, Lâm Phàm lại trở lại, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Bộ ngực của Nghê Mạn Thiên đang bên to bên nhỏ! Với người kỹ tính như Lâm Phàm thì đây là sai sót không cách nào tha thứ.
Lâm Phàm lại đập thêm hai gạch nữa, sau đó bắt đầu sửa sai.
Chẳng qua Lâm Phàm vẫn canh cánh một việc, đó là không biết Hắc Hổ Đào Tâm có công năng làm lớn chỗ đó lên, hay là do Nghê Mạn Thiên bị mình ‘đào’ sưng? Vấn đề này, Lâm Phàm cảm giác sau này cần hảo hảo nghiên cứu một phen.
-----oo0oo-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT