Huyền tông chủ nhìn người trẻ tuổi trước mắt, có chút nghi hoặc. Bà ta không cảm giác được khí tức nào từ người này, càng không nhìn ra người này có tu vi thế nào, nhưng lại có khí chất hờ hững bình thản.
Người này không có khả năng là người bình thường, như vậy chỉ có thể là có thực lực rất mạnh.
Huyền tông chủ vừa muốn nói, Huyền Vân Tiên phía sau đột nhiên bước tới, mở miệng.
- Là ngươi sao?
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Huyền Vân Tiên toát lên vẻ mong chờ.
Lâm Phàm đứng im, không động cũng không trả lời, bởi vì câu này quá khó.
Hắn chưa từng nghĩ tới tình huống này.
Nhìn ánh mắt tha thiết chờ mong của Huyền Vân Tiên, Lâm Phàm thật muốn tự tát mình một cái thật mạnh.
Mẹ nó, không có việc gì thì diễn làm cái gì, giờ tự chọc một ổ phiền toái.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phàm còn nhớ những gì mình nói lúc đó.
"Có thể dành hy vọng sống sót cho mỹ nhân như nàng, chính là vinh hạnh của ta. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã hoàn toàn chìm vào trong đôi mắt kia rồi. Chỉ tiếc rằng thời gian gặp nhau quá ngắn..."
"Đừng nói gì cả, trước khi chết, có thể được nhìn nàng thật gần, thật kỹ thế này, đã là hạnh phúc lớn nhất của ta. Bảo trọng..."
Nhớ lại hai cây ấy, Lâm Phàm chủ muốn khóc. Hạnh phúc lớn nhất cái đầu ngươi a...
Cảm giác trang bức diễn sâu lúc ấy thật quá thoải mái, mà giờ ngẫm lại, chỉ trách sao khi ấy mình ngu như vậy, tự rước phiền toán cho mình.
Hơn nữa lúc ấy diễn xuất thăng hoa, bất kể là ai, hẳn cũng đều bị mình làm cảm động.
Lâm Phàm không biết hai câu kia tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng tới Huyền Vân Tiên.
Huyền Vân Tiên cả đời ở Huyền Kiếm Các, chưa bao giờ có tiếp xúc với nam tử xa lạ như vậy. Tuy nói nàng là một lão xử nử hơn ba mươi, nhưng nội tâm thì chỉ giống như một thiếu nữ mới lớn, tràn ngập đủ loại ảo tưởng.
Mà hai câu nói kia thì giống như một hạt giống cắm sâu vào trong nội tâm của Huyền Vân Tiên. Vào mỗi ban đêm, Huyền Vân Tiên đều sẽ nhìn lên trời, ngắm trăng sao, rồi lâm vào trầm mặc.
Tính tình của nàng cũng trầm mặc hơn dĩ vãng rất nhiều.
Giờ phút này, tông chủ Huyền Kiếm các và các thái thượng trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, cứ cảm giác có gì đó không đúng.
Mà một ít đệ tử vừa bao vây Lâm Phàm thì hơi đổi sắc, các nàng cảm giác một câu kia của Huyền Vân Tiên bao hàm nỗi nhớ nhung vô tận...
Chúng đệ tử liếc lẫn nhau một cái, cùng nảy ra một ý nghĩ khiến bản thân sợ hãi...
Không phải Huyền Vân Tiên trưởng lão sẽ có gì đó với nam nhân này chứ?
Ngẫm lại Huyền Vân Tiên trưởng lão bình thường luôn mang vẻ mặt lạnh như băng, xa cách người từ ngàn dặm, các nàng rất khó để tưởng tượng có nam nhân nào có thể chiếm được trái tim Huyền Vân Tiên trưởng lão.
Giờ phút này, Lâm Phàm cảm giác có chút không thoải mái, loại cảm giác này rất ngột ngạt.
Trước khi xuyên việt, Lâm Phàm cũng chỉ là một xử nam ngây thơ. Tuy rằng xem vô số phim cấm trẻ em, nhưng nội tâm lại thuần khiết như tờ giấy trắng.
Mà đối với kẻ xem vô số phim ảnh như Lâm Phàm, hắn tự nhận những muội tử kia trong mắt mình chỉ là "hồng phấn khô lâu".
Kỳ thật, nguyên nhân chủ yếu là chưa từng có muội tử nào biểu lộ với Lâm Phàm.
Mà giờ khắc này, một câu bao hàm vô số thâm tình của Huyền Vân Tiên lại làm cho Lâm Phàm có chút không thích ứng. Dù Lâm Phàm có tu vi mạnh hơn nữa, thì vào lúc này, cũng không biết làm sao cho phải.
- Là ngươi sao?
Huyền Vân Tiên tiến lên từng bước, mặt bức thiết nhất định muốn nghe được một câu trả lời.
Lâm Phàm hơi lùi một bước, cố ý nhìn sang một phía, muốn tránh né cái ánh mắt như muốn nuốt mình vào của Huyền Vân Tiên.
Phải, hay là không đây?
Lâm Phàm rất muốn nói không phải, thế nhưng nhìn thoáng qua ánh mắt khát vọng kia, hắn lại có chút do dự.
Mẹ nó, sợ cái trym!
Cứ nói phải thì thế nào, chẳng lẽ đối phương ăn thịt được mình chắc?
- Phải, đã lâu không gặp.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, cực lực làm cho mình bình thường một chút, giơ tay lên, vẫy nhẹ, coi như đáp lại.
Thế nhưng ngay sau đó, Lâm Phàm triệt để bối rối...
Một mùi thơm nhè nhẹ truyền vào mũi.
Một bóng người đột nhiên vùi đầu vào trong lồng ngực Lâm Phàm.
- Ta biết ngay là ngươi, làm sao ngươi chết được chứ...
Huyền Vân Tiên bổ nhào vào trong lòng Lâm Phàm, âm thanh nghẹn ngào nức nở.
Lâm Phàm cũng sắp khóc rồi, đây là tình huống gì?
Ngày đó không phải là chỉ lắm miệng nói hai câu sao?
Hắn hoàn toàn bối rối, không biết làm cái gì cho phải.
Mà lúc này, không chỉ hắn trợn tròn mắt, toàn bộ người của Huyền Kiếm Các cũng trợn tròn mắt.
Khuôn mặt già nua của tông chủ Huyền Kiếm Các hơi giật giật, lộ vẻ không dám tin.
Đệ tử... Đệ tử mình coi trọng nhất, làm sao lại dính tình kiếp? Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng a.
Chúng thái thượng trưởng lão lúc này cũng như thế, Huyền Vân Tiên chính là người được cho rằng sẽ nhận chức tông chủ đời kế tiếp, nhưng hôm nay xảy ra loại chuyện này, nên làm thế nào cho phải?
Chúng nữ đệ tử Huyền Kiếm Các nhìn một màn trước mắt, có người cảm động, cũng có người choáng váng hệt như tông chủ.
Huyền Vân Tiên trưởng lão, làm sao sẽ đột nhiên như vậy...
Giờ phút này, một gã đệ tử đang chạy rất nhanh từ phương xa tới.
....
Lưu Lăng Phong gần đây cảm giác lòng mình rất cô đơn. Hắn ngồi trước gương, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa hai má.
Nhìn đầy một bàn phấn son trước mặt, hắn cũng không có bất kỳ tâm tình gì.
Rất cô đơn...
Hắn đang nhớ tới người kia.
"Rầm..."
Bất chợt, cửa phòng bị đẩy ra. Mặt Lưu Lăng Phong lộ vẻ không vui, đang muốn quở trách, thì đã nghe nữ đệ tử kia gấp gáp nói:
- Lưu sư huynh, không tốt, sư phụ của huynh đang ở ngoài đại điện, ôm ấp một nam nhân.
- Cái gìiiiiiiiiiiii???
Giọng của Lưu Lăng Phong hơi the thé, rít lên càng chói tai. Hắn tức giận vô cùng, vội vàng đứng lên:
- Muội nói thật trăm phần trăm?
- Đúng vậy, họ vẫn ở ngoài đó.
Nữ đệ tử kia vừa thở vừa nói.
Giờ khắc này, trong mắt Lưu Lăng Phong lóe ra một tia sát ý, trong lòng tức giận ngập trời. Rốt cuộc là hỗn trướng phương nào, dám cướp sư phụ của mình?
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT