Lý Nguyên Kỳ trợn đến lồi cả mắt. Lão vốn tưởng rằng lần này tới Nguyệt Cung Tông chẳng qua là một lần đùa bỡn, ai ngờ sự tình biến hóa đến tình trạng này.
Tên khốn khiếp kinh khủng này từ đâu ra vậy, làm sao Thánh Tông lại xuất hiện cường giả thế này chứ?
Lý Nguyên Kỳ luống cuống, nhưng vẫn tin rằng rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, chỉ cần có thể chạy đi, chắc chắn có cơ hội xoay người.
- Sao tự nhiên tối sầm đi vậy?
Lúc này Lý Nguyên Kỳ đã bay xa được gần vạn dặm, trời đột nhiên tối lại, để lão hoảng hốt, chẳng lẽ là muốn mưa sao?
Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, lông tóc toàn thân lão đã dựng đứng.
Bởi vì trên bầu trời là một bàn tay khổng lồ che khuất cả bầu trời.
- Hừ, muốn chạy khỏi Ngũ Chỉ sơn của bản tọa sao, đúng là nằm mơ, trấn áp cho ta.
Lâm Phàm khinh thường hừ lạnh một tiếng, đồng thời liếc mắt nhìn đệ tử Nguyệt Cung Tông. Hiện đệ tử Nguyệt Cung Tông sớm đã bị tư thế oai hùng của hắn làm mê mẩn, trong lòng hắn cũng sướng âm ỉ mãi không thôi.
- Khôngggggg... Lý Nguyên Kỳ ta một đời bá chủ, sao có thể chết ở chỗ này!!!
Lý Nguyên Kỳ điên cuồng hét lên lên.
"Ầmmmm..."
Trong tích tắc, mặt đất rung chuyển, cát bụi bốc lên mù mịt như có bão.
"Đinh, chúc mừng đánh chết Lý Nguyên Kỳ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng hai tỷ hai trăm triệu."
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Cảnh giới Tiểu Thiên Vị sơ giai (ba triệu/hai tỷ)."
....
Giờ khắc này, lỗ chân lông toàn thân Lâm Phàm muốn nở bung ra, vô cùng thoải mái.
Rốt cuộc cũng thăng cấp.
Trang bức đi đôi với thăng cấp, đây là chuyện làm người ta vui sướng đến cỡ nào a.
Nguyệt Huyền lão ẩu vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Phàm. Trong một sát na kia, bà phảng phất như bị hoa mắt, bởi vì khí tức của người trước mặt này hình như đã biến thành mạnh hơn.
Nguyệt Huyền lão ẩu vừa thấy đối phương mở lời như vậy, vội vàng nói:
- Lâm chưởng tọa nói vậy chẳng phải khiến lão thân xấu hổ sao, nếu không nhờ Lâm chương tọa cứu giúp, Nguyệt Cung Tông có lẽ đã xong rồi.
Nói đùa, cao nhân mạnh như Lâm chưởng tọa, tạ lỗi với một tông môn nho nhỏ, làm sao bọn họ dám nhận.
Lâm Phàm cười cười, quay qua nháy mắt với đám fan nữ đang mê loạn của Nguyệt Cung Tông, khiến cả đám lại rú ầm lên.
....
Bất chợt, Lâm Phàm nhìn thấy bên hông của Nguyệt Huyền lão ẩu có đeo một miếng ngọc bội hình thù kỳ lạ, dường như là một mảnh ghép của một thứ gì đó rất quen mắt.
- Nguyệt tông chủ, thứ cho ta đường đột, ta có thể xem qua chiếc ngọc bội kia được không?
Lâm Phàm gấp gáp nói.
- Lâm chưởng tọa muốn hỏi thứ này sao?
Nguyệt Huyệt lão ẩu nghe thế thì tháo miếng ngọc bội ra, đưa cho Lâm Phàm.
Vừa cầm đến trên tay, chợt nghe "đinh" một tiếng, là nhắc nhở của hệ thống: "Chúc mừng tìm thấy mảnh vỡ lệnh bài chí tôn."
Lâm Phàm mừng rỡ, vội hỏi:
- Xin hỏi lão ẩu, ngọc bội này lấy được từ đâu?
- À, cũng không có gì quý giá cả, khi lão thân còn trẻ, theo sư phụ đi lịch lãm, lần đầu tiên giết được một con hung thú cảnh giới Tiểu Thiên Vị sơ giai thì tìm thấy thứ này trong bụng nó, từ đó coi nó làm ngọc bội để kỷ niệm. Nếu Lâm chưởng tọa thích, xin cứ giữ lấy.
Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn vẻ mặt của Lâm Phàm, đoán rằng ngọc bội kia có lai lịch không bình thường, nhưng cũng không lắm miệng hỏi gì thêm, chỉ rất hào phóng đưa cho hắn.
- Cũng không dám giấu giếm, đây là mảnh vỡ của một tấm lệnh bài chí tôn, nếu ghép thành hoàn chỉnh sẽ có thể qua lại giữa một lần hai châu. Vật này ta rất cần, cũng sẽ không từ chối, ngày sau nếu quý tông có chuyện cần, xin cứ nhắn một tiếng, ta nhất định không nề hà.
- Lâm chưởng tọa khách sáo, vật này với chúng ta vô dụng, huống chi nếu không có Lâm chưởng tọa thì giờ này chắc Nguyệt Cung Tông đã biến mất...
Nguyệt Huyền lão ẩu vội vàng đáp lời, không hề có bất cứ ý kiến gì không đồng tình.
Hai bên lại khách sáo mấy câu, lát sau, Nguyệt Huyền lão ẩu chỉ cánh cửa đá trong hư không, lòng còn sợ hãi, nói:
- Lâm chưởng tọa, cánh cửa đá kia...
Giờ khắc này Lâm Phàm mới nhớ đến Huyết Chi Thạch Môn. Cánh cửa cửa vẫn đang lẳng lặng lơ lửng trên không trung, khí tức và màu sắc của nó khiến người ta phải e dè.
- Vật này tràn ngập tà ác, lưu lại thế gian cũng sẽ thành tai họa. Bản tọa sẽ trấn áp nó, tránh để nó lưu lạc vào tay người xấu.
Lâm Phàm lại một lần nữa hiên ngang lẫm liệt nói, sau đó vung ống tay áo, Huyết Chi Thạch Môn kia tức thì bị thu vào túi chứa đồ.
Hắn có chút hứng thú với thứ này, chuẩn bị nghiên cứu một phen.
Nguyệt Huyền lão ẩu thấy Lâm Phàm nhấc tay một cái đã thu lấy Huyết Chi Thạch Môn thì lại bị chấn kinh tiếp, thủ đoạn bậc này, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Cho dù là Lý Nguyên Kỳ kia, cũng chỉ có thể giấu vật này ở hư không, không thể thu lại.
- Sư phụuuuuu...
Chợt có tiếng Mộc Hàm vang lên từ cách đó không xa.
Tốc độ của mấy người Mộc Hàm rất chậm, đi tuốt phía sau Lâm Phàm, giờ phút này tất cả đều đã xong, bọn họ mới khó khăn lắm đuổi tới.
Lâm Phàm cũng thấy hơi tiếc, đến quá chậm, không thể thấy một màn khí phách vừa rồi của hắn, nếu không, khẳng định lại lung lạc được thêm một số người.
- Hàm nhi...
Nguyệt Huyền lão ẩu thấy các đệ tử đến từ đằng xa, trong lòng cũng thở phào một hơi, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
- Nhóm của đại sư tỷ không sao cả...
Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông thấy người đến cũng vui mừng hò reo.
- Lâm sư huynh, Lý Nguyên Kỳ....
Phong Tiếu Linh lập tức đi tới cạnh Lâm Phàm, vội vàng hỏi.
Dọc đường đi, bọn họ rất lo lắng, không biết Lâm sư huynh có phải đối thủ của Lý Nguyên Kỳ không. Thế nhưng giờ phút này trời yên biển lặng, khiến y thắc mắc không thôi.
Lâm Phàm vung ống tay áo:
- Lý Nguyên Kỳ làm nhiều việc ác, lại dám phạm thượng, đã bị ta bắt đền tội.
- Hả...
Phong Tiếu Linh vừa nghe, tức thì há hốc mồm, có chút không dám tin.
Giờ khắc này, ánh mắt của Phong Tiếu Linh nhìn về Lâm sư huynh đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là mạnh đến cỡ nào chứ!
- Sư phụ, ta và các sư muội may mắn gặp được Lâm sư huynh, nếu không phải có Lâm sư huynh, chúng ta sợ là đã chết trong tay bọn chúng rồi.
Mộc Hàm rúc vào bên người Nguyệt Huyền lão ẩu, nói.
- Tiện tay thôi mà.
Lâm Phàm xua tay, nói giọng rất bình thản, tựa như chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần nhớ ở trong lòng.
Các đệ tử này giống như làm phải chuyện sai, từng người cúi thấp đầu, đi tới trước mặt Lâm Phàm.
- Lâm sư huynh, bọn họ kỳ thật cũng là bị bắt ép, xin đừng trách phạt quá nặng.
Phong Tiếu Linh lên tiếng xin cho các sự đệ.
- Lâm sư huynh tha mạng, bọn đệ đều là bị ép buộc mà thôi.
- Hu hu, Lâm sư huynh, bọn đệ một lòng hướng thiện, thế nhưng Lý Nguyên Khải kia quá mạnh, nếu bọn đệ không nghe theo lão thì sẽ gặp độc thủ.
....
- Được rồi, ta cũng biết các ngươi vì bất đắc dĩ mới làm vậy, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Nguyệt Cung Tông là các ngươi phá hủy, cho nên việc xây lại Nguyệt Cung Tông toàn bộ do các ngươi phụ trách.
Lâm Phàm xua tay nói, sau đó nhìn về phía Nguyệt Huyền lão ẩu:
- Nguyệt tông chủ, chỉ sợ trong Cửu Tiêu Tông đang có chuyện, ta cần tự mình đi một chuyến, những đệ tử này kính xin quý tông tạm thu dụng, cho tạm ở lại nơi này.
- Được, không thành vấn đề, Lâm chưởng tọa, ngài là ân nhân của Nguyệt Cung Tông chúng ta, việc nhỏ như vậy cần gì nói lời khách sáo chứ.
Nguyệt Huyền lão ẩu gấp gáp nói.
Nguyệt Huyền lão ẩu đánh giá Lâm Phàm càng lúc càng cao, phẩm chất như thế, phong độ như thế, khí chất như thế, không thể không khiến người tôn trọng a.
- Lâm sư huynh, huynh muốn đi Cửu Tiêu Tông thì để đệ dẫn đường.
Phong Tiếu Linh nói.
- Ngươi thành thật đợi ở chỗ này, đây không phải việc ngươi có thể đối phó.
- Lâm chưởng tọa, không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao? Cũng để Nguyệt Cung Tông chúng ta tận tình địa chủ.
Nguyệt Huyền lão ẩu vội vã nói.
Lâm Phàm quay lưng lại, khoát tay áo:
- Cửu Tiêu Tông cùng Thánh Tông vốn là hảo hữu ngàn năm, lần này xảy ra chuyện, ta nhất định phải nhanh chóng tới trợ giúp. Ngày sau có rảnh nhất định sẽ tới quý tông bái phỏng, cáo từ.
Lâm Phàm cũng không đợi Nguyệt Huyền lão ẩu nói thêm cái gì, trực tiếp bay lên không, lao vút về phương xa.
- Lâm...
Nguyệt Huyền lão ẩu còn định nói thêm, lại thấy Lâm chưởng tọa đã đi rồi, chỉ biết thở dài một tiếng.
- Thiếu niên tài tuấn, vạn năm khó gặp...
Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn hư không, than thở.
Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cùng dùng ánh mắt nuối tiếc khôn nguôi nhìn về bóng người đang dần khuất xa kia, giống như trái tim đã bị người kia mang đi mất.
Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn ánh mắt và vẻ mặt của các đệ tử, chỉ lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Người như vậy, đừng nói các đệ tử, nếu bà trẻ hơn một chút, khẳng định cũng động tâm.
....
Giờ phút này, Lâm Phàm đang cười lớn trong bụng.
Trang bức xong rồi chạy, lưu lại một truyền thuyết, thế mới xứng phong cách của tiểu gia chứ.
Cùng lúc ấy, ở một nơi cách xa Nguyệt Cung Tông, một bóng người xuất hiện, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là một cô gái. Nếu Lâm Phàm nhìn thấy người này, tuyệt đối sẽ kinh ngạc, đây không phải là muội tử thần bí tên Dạ Hàm sao?
- Khí tức Huyết giới...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT