oOo

Thiên địa biến sắc.

Một cái vòng xích quy tắc màu đen, quấn quanh cánh tay trắng tinh như ngọc. Một sát na, toàn bộ thiên địa đều giống như hít thở không thông, lâm vào tĩnh lặng.

Ở một khắc Lâm Phàm nâng tay phải lên, hư không giống như bị đè ép. Từ trên người Lâm Phàm bạo phát ra một cỗ khí tức làm cho người ta sợ hãi.

Trưởng lão sáu tông và gia chủ Yêu gia biến sắc, bọn lão chỉ cảm giác vùng trời đất này giống như bị cầm cố.

- Trấn áp.

Lâm Phàm nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh rất bình thường, nhưng hai từ này lại giống như tiếng sấm nổ vang trong nội tâm của mọi người.

- Ngaoooo...

Ảo ảnh con côn bằng kia không ngừng vặn vẹo, sau đó từ từ vỡ nát, hóa thành những điểm sáng phiêu tán trong hư không.

- Sao có thể như vậy chứ...

Vương trưởng lão hoảng sợ, lão tuyệt đối không tin rằng Côn Bằng Thổ Nạp của mình lại có thể bị đánh tan.

Vương trưởng lão gầm lên, đây là đả kích vô cùng lớn với lão, một kẻ giống như con kiến hôi, làm sao có thể mạnh đến vậy được.

- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết. Côn Bằng Hàng Lâm Chi Pháp!

Hai mắt Vương trưởng lão đỏ bừng, cánh tay trái tự động lìa ra khỏi thân thể, lập tức một luồng lực lượng thần bí truyền lại từ trong hư không, còn cánh tay trái kia giống như đồ tế, nháy mắt tiêu tán.

Mọi người thấy một màn này thì kinh hãi không thôi.

- Côn Bằng Hàng Lâm Chi Pháp, đây là công pháp bất truyền của Côn Bằng Tông, lấy bản thân làm vật dẫn, hiến tế gọi ra hung thú thượng cổ côn bằng từ chỗ tối tăm, để con hung thú này thả xuống một luồng ý chí. Đồ tế càng tốt, ý chí kia của côn bằng cũng càng mạnh. Không ngờ người này lại bức Vương Minh Hải tự đoạn một cánh tay, dùng cái giá lớn này đổi lấy ý chí côn bằng hàng lâm.

Trưởng lão Tự Tại Tông trợn tròn mắt, hô lớn.

Còn Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt thì chỉ biết câm nín, người này tự mình hại mình làm gì kia chứ?

Mà lúc này đây, không khí khẽ chấn động, hư không ngay phía trước Vương Minh Hải đột nhiên nứt ra một khe hở, từ đó trào ra một luồng lực lượng làm người ta hít thở không thông.

Một sát na sau, thân ảnh một con hung thú viễn cổ dần dần xuất hiện, ngửa đầu gầm rú, uy thế cường đại tới nỗi khiến trưởng lão các tông kia bị chấn phải không ngừng lùi về sau.

Còn đám đệ tử tông môn thì mặt trắng bệch, tâm thần chấn động.

- Côn bằng.

Vương trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo ý chí kia của côn bằng lập tức bộc phát ra khí thế hủy diệt tất cả.

- Đừng quá làm càn.

Lâm Phàm có chút không vui, người này hơi quá đáng rồi.

- Trấn áp...

"Ầmmmmm..."

Thiên địa biến sắc, hư không vỡ nát, đạo ý chí côn bằng kia bị trúng một chưởng từ trên trời giáng xuống.

- Không thể nào...

Vương Minh Hải nhìn một màn trước mắt, phụt máu, mắt trợn trừng đến muốn rớt cả ra.

Đạo ý chí côn bằng kia vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp phát huy, đã bị nghiền ép vỡ nát trong nháy mắt, cả một chút phản kháng cũng không có.

Mà hủy diệt đạo ý chí kia xong, một chưởng kia còn chưa hết lực, tiếp tục vỗ xuống Vương Minh Hải.

- Khônggggg...

"Ầm..."

- Mạnh như vậy...

Lâm Phàm ngẩn người, hắn không nghĩ chỉ vỗ nhẹ ra một chưởng mà lại mạnh đến thế, diệt xong đạo ý chí kia, dư lực còn trấn áp luôn Vương trưởng lão. Hơn nữa, một chưởng kia còn không phát huy toàn bộ lực lượng.

"Người kia hẳn là không sao đâu."

Lâm Phàm nhìn tình huống, không khỏi nghĩ tới số phận của trưởng lão kia.

"Đinh, chúc mừng đánh chết Đại Thiên Vị sơ giai Vương Minh hải."

"Đinh, exp gia tăng một trăm triệu."

"Đinh, chúc mừng lấy được "Côn Bằng Hàng Lâm Chi Pháp"."

"Đinh, chúc mừng lấy được "Côn Bằng Thổ Nạp"."

Lâm Phàm há hốc miệng, đã chết? Cứ như vậy chết rồi?

Chính mình không có muốn giết chết đối phương mà? Thật sự là mang danh giết người quá oan uổng rồi.

Mà Cánh Tay Tuyên Cổ này sao mà mạnh đến vậy, đã khống chế lực lượng rồi, vậy mà tùy tay vỗ một cái, miểu sát cường giả Đại Thiên Vị sơ giai? Như vậy, theo tu vi mình tăng lên, chẳng phải có thể hoành hành không cần lo nghĩ?

-Ài, thôi quên đi, kẻ này định giết mình trước, làm còn thành thạo như thế, hiển nhiên giết người cướp của đã quen, sớm tội ác quấn thân, coi như thay trời hành đạo.

Lâm Phàm cũng chỉ có thể lấy cái lý do sứt sẹo này thuyết phục mình.

Về phần rơi ra hai bản công pháp, thật ra khiến Lâm Phàm có chút ngoài ý liệu, không ngờ vận khí của mình tốt như vậy.

Giờ khắc này, trưởng lão của các tông môn khác bị một chưởng này dọa cho mặt tái nhợt, sau đó đồng loạt đưa mắt nhìn về Vương trưởng lão bị chôn sâu dưới đất. Khi bọn lão không cảm giác được khí tức của Vương trưởng lão nữa thì sắc mặt cũng đại biến.

- Chết rồi...

Bọn lão không ngờ Vương trưởng lão một đời tung hoành cứ thế chết đi.

- Ngươi giết Vương trưởng lão...

Lúc này, đám đệ tử Công Bằng Tông hoảng sợ nhìn hiện trường, rồi giận dữ hét lên với Lâm Phàm.

Còn trưởng lão của năm tông và gia chủ Yêu gia, trong lòng có chút do dự. Theo bọn lão, đám đệ tử Côn Bằng Tông này, chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ.

Cứu, hay là không cứu?

Nhưng dù muốn cứu, thì lấy cái gì để cứu? Thực lực của người trước mắt quá kinh khủng, dù Vương trưởng lão đã hiến tế một cánh tay để thi triển bí pháp cực mạnh mà còn bị đập chết, càng không cần nói bọn họ.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play